"Chính là do bọn họ sinh từ mấy năm trước. Hơn nữa là do Lương Yên lừa gạt Mộ Nham sinh ra được. Nếu cô không tin, có thể tỉ mỉ xem kỹ ngũ quan của hai đứa trẻ này, có phải có mấy phần tương tự với Mộ Nham hay không."
Chân Niệm Niệm còn chưa dứt lời, vừa mới nói như thế, Lê Mạn Thanh mới đột nhiên giật mình, khó trách ngày đó khi nhìn thấy hai đứa trẻ này cô lại cảm thất có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại không tài nào nghĩ ra.
Bây giờ nghĩ lại, không phải là có phần giống Mộ Nham sao!
Chân Niệm Niệm nhìn bộ dáng bị đả kích lớn của Lê Mạn Thanh, biết được Lê Mạn Thanh đã tin cô ta đến 80%, khoé môi xinh đẹp khẽ cong lên, tiếp tục nói: "Cô nên biết Mộ Nham có bệnh di truyền của gia tộc rất hiếm gặp—— chứng WIID. Trùng hợp, khoảng thời gian trước cũng tra được cô bé này cũng mắc chứng WIID. Tôi nghĩ, cô nên hiểu ý của tôi, trên thế giới này có chuyện trùng hợp cũng không kỳ quái, nhưng nhiều chuyện trùng hợp đặt chung một chỗ, vậy chắc chắn sẽ có liên quan với nhau."
Tịch Lương Yên, thì ra quả thật là tôi đã xem thường cô!
Nhưng....
Cô ta hoài nghi nhìn Chân Niệm Niệm, "Tại sao cô lại nói cho tôi biết nhiều như vậy?"
Dưới gương mặt vô hại này, lại ôm loại tâm tư gì?
"Tôi chỉ không hy vọng chúng ta đều bị Lương Yên lừa gạt." Chân Niệm Niệm cất điện thoại di động, có chút vô hại nhìn Lê Mạn Thanh, "Cô cũng thấy đấy, chỉ cần có hai đứa trẻ này tồn tại, tôi và cô căn bản không có tư cách đi tranh đoạt với Lương Yên. Bây giờ Mộ Nham vẫn chưa biết hai đứa trẻ này tồn tại, hoặc ví dụ bây giờ anh ấy có mộ chút suy nghĩ gì với cô. Nhưng nếu một khi anh ấy biết sự tồn tại của hai đứa trẻ này, sợ rằng vì hai đứa trẻ, anh ấy cũng sẽ lựa chọn Lương Yên."
Chân Niệm Niệm nhàn nhạt nói ra quan hệ lợi hại của việc này. Về phần muốn hiểu như thế nào, tất cả đều là do Lê Mạn Thanh tự mình đi tìm hiểu.
Mà giờ phút này, trong đầu Lê Mạn Thanh tất cả đều là hình ảnh ngày đó ở siêu thị, bộ dáng Triển Mộ Nham che chở cho hai đứa trẻ này.
Khó trách, anh luôn luôn không thích trẻ con cũng biểu hiện bộ dáng kỳ quái như vậy? Hoàn toàn là bởi vì máu mủ tình thâm thôi!
Đây vẫn là khi anh chưa biết hai đứa trẻ là con anh, nếu anh ấy biết, thì làm gì còn nửa con mắt nào rảnh rỗi đi nhìn cô ta?
Lê Mạn Thanh càng nghĩ tiếp, càng không cam lòng.
Giống như có con rắn độc đang di chuyển nhanh chóng trong lòng cô ta, leo thật nhanh, quấn chặt lấy sự ghen ghét trong lòng cô, khiến nó càng ngày càng lớn hơn.
…………
Nhìn bóng dáng rời đi của Lê Mạn Thanh, nụ cười vô hại trên mặt Chân Niệm Niệm dần dần nhạt đi, thay vào đó là sự vô tình không cách nào che dấu.
Nếu Tịch Khuynh Viễn đã đối với cô ta như vậy, vậy cũng không thể oán trách cô ta quá tàn nhẫn!
Lê Mạn Thanh là người có lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li như thế nào, cô ta cũng đã đi điều tra qua. Chỉ sợ lần này, hai đứa trẻ đáng yêu kia không thể giữ lại.
.............
Trong câu lạc bộ cao cấp, ở phòng bao lớn nhất tập hợp thật nhiều các thiếu gia tiểu thư nhà giàu.
Mọi người tụ tập lại với nhau ở chung một chỗ, mùi rượu cay xè và khói thuốc gay mũi đến phát ngất.
Trên ghế salon, người đàn ông xinh đẹp không kiên nhẫn cau mày, ánh mắt cô đơn nhìn hết một vòng xung quanh. Mỗi lần đi tụ tập trở về, trong lòng anh luôn cảm thấy trống rỗng.
Trong đầu anh, sẽ không nhịn được hiện ra dáng vẻ người con gái kia, cô ấy yêu một người vừa nghiêm túc lại vừa đau lòng.
Oh, anh vậy mà lại khao khát! Khao khát cô gái kia xuất hiện, cô giá để cho anh đau lòng và thương xót.
"Liên thiếu, gần đây bận việc gì vậy, làm sao cứ mặt ủ mày chau?" Có một cô gái xinh đẹp, phong tình vạn chủng đi đến chen vào trong ngực anh ta.
"Đừng quấy rầy tôi, tự mình đi qua bên kia chơi đi." Tô Liên Thần không kiên nhẫn đẩy cô gái kia ra. Trước kia anh còn cảm thấy mùi nước hoa dễ ngửi, bây giờ thì chỉ thấy mệt mỏi đâu đầu.
"Mạn Mạn, bây giờ cô tốt nhất không nên đi chọc cái thùng thuốc súng này, ây gioè người ta đã hoàn lương, không đựng vào phụ nữ đâu nha~" Có anh em đi ra trêu đùa anh ta.
"Liên thiếu hoàn lương? Chuyện này là không thể nào nha! Haha, có khi nào là miệt mài quá độ, phương diện kia không được nữa rồi?"
"Đi tìm chết à!" Liên thiếu không khách khí cầm cái cốc ném về phía đối phương. Anh ta tựa vào ghế salon giống như không còn chút sức lức nào, đang định rồi đi thì điện thoại di động lại vang lên.
Vừa nhìn thấy dãy số hiện thị trên màn hình, anh ta lập tức nhíu mày, tinh thần tỉnh táo.