Tịch Chấn Quốc cũng kéo tờ báo xuống, mặt không biến sắc nhìn con dâu.
Xem ra, bây giờ mới thức sự nói chuyện ly hôn…
Lương Yên quay sang nhìn Tịch Khuynh Viễn mấy cái. Tịch Khuynh Viễn lại như có điều suy nghĩ nhìn Nguyễn Tố, không lên tiếng.
Quả nhiên, Lương Yên vừa nghĩ đến, Chân Niệm Niệm liền nhìn mọi người xung quanh một vòng, sau đó kiên định nhìn người đứng đầu gia đình - Tịch Chấn Quốc, “Cha, con muốn ly hôn với Khuynh Viễn.”
Thanh âm cô ta rất nhẹ, thế nhưng trong đó lại chứa sự chắc chắn không sợ hãi, làm cho hai trưởng bối ở đây đều ngẩn ra.
Không khí trong đại sảnh lập tức chìm xuống.
Bàn tay Lương Yên vẫn đặt trên vai Nguyễn Tố, cô có thể cảm nhận được cơ thể dưới bàn tay mảnh khảnh kia đang run lên.
………….
Sau một đoạn thời gian yên tĩnh thật lâu, đột nhiên có âm thanh non nớt của trẻ con vang lên từ trên lầu đi xuống, “QQ, ‘ly hôn’ là cái gì vậy?”
Giọng nói này chắc chắn là của ViVi – một đứa nhỏ hiếu kỳ, không sợ chuyện lớn.
“Ngu ngốc, chính là mợ không cần cậu nữa rồi, sau đó một mình cậu cô độc sống quãng đời còn lại!” QQ giải thich như một tiểu đại nhân.
“Ồ.” ViVi đã hiểu. Mắt to nháy nháy nhìn người cậu mà mình yêu thích một cách đồng tình, miệng nhỏ chẹp chẹp, “Cậu thật đáng thương…..”
Trên trán Lương Yên toát mồ hôi lạnh. Hai tiểu tổ tông này!
“Suỵt…………….” Cô đặt một ngón tay lên môi, nháy mắt. Lúc này hai đứa trẻ mới phát hiện không khí trong đại sảnh ngưng trọng, hậu tri hậu giác che cái miệng nhỏ nhắn lại, ảo não chạy vào phòng của mình chỉ lộ ra hai cái đầu tròn vo, tò mò nhìn xung quanh.
Ly hôn, là một chuyện rất lớn nha!
…………
Dưới lầu, hai trưởng bối bị hai tiểu tổ tông quấy rầy mới lấy lại tinh thần.
Nguyễn Tố có phản ứng trước tiên, bà đau đầu vỗ vỗ trán, rồi lại nhắm mắt thở dài một hơi, hồi lâu sau mới giương mắt lên nhìn Chân Niệm Niệm, “Niệm Niệm, có phải nhà chúng ta bạc đãi con không?”
“Không, không có. Là vấn đề của con.” Chân Niệm Niệm trả lời.
Tịch Chấn Quốc để tờ báo trong tay xuống, trịnh trọng nhìn nàng dâu nhà mình, nói: “Con có nghĩ tới lần ly hôn này sẽ có hậu quả gì không? Con đã thương lương cùng cha mẹ con chưa hả? Các con ly hôn nhất định sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu của Tịch thị và Chân thị. Đến lúc đó, chỉ sợ Khuynh Viễn sẽ không có cách nào ăn nói với Hội Đồng Quản Trị.”
Những hậu quả này, tất cả mọi người đều phải cân nhắc đến.
Chân Niệm Niệm đã quyết định đi, liền lấy dũng khí nói lời trong lòng ra, “Thật xin lỗi, ba. Người con thật sự yêu đã trở lại, nếu như con còn ở lại Tịch gia, đối với con, với Khuynh Viễn hay với anh ấy đều không công bằng.”
Chân Niệm Niệm nói quá mức thẳng thắn khiến cả Nguyễn Tố và Tịch Chấn Quốc đều chấn động.
Hai người đều không nghĩ tới nàng dâu ngày thường dịu dàng trầm tĩnh giờ phút này lại nói ra loại lời không có quy củ như vậy. Chờ khôi phục tinh thần, Nguyễn Tố lập tức ôm lấy ngực thở dốc nặng nề.
“Mẹ! Ngài bình tĩnh một chút. Dì Liễu, thuốc ở đâu!” Lương Yên bị dọa sợ rồi, một bên vừa vội vàng đi rót nước, một bên vừa lấy thuốc. Trong mấy năm qua, tim của Nguyễn Tố vẫn luôn không được tốt lắm, không thể chịu kích thích quá mức được.
Tịch Chấn Quốc vội vàng ổn định Nguyễn Tố, không thèm nhìn Chân Niệm Niệm lấy một cái.
Thần sắc Tịch Khuynh Viễn phức tạp, nhìn quanh phòng khách giờ phút này đã loạn thành một đoàn, bỗng nhiên bắt lấy tay Chân Niệm Niệm kéo đi lên lầu.
“Khuynh Viễn, anh buông ra. Em còn lời chưa nói xong.”
“Bây giờ thân thể mẹ anh không tốt, chúng ta đi nói chuyện trước đã.” Sắc mặt Tịch Khuynh Viễn không tốt lắm, lôi kéo Chân Niệm Niệm đi lên lầu.
Nguyễn Tố uống thuốc xong mới hơi bình tĩnh được một chút.
Lương Yên và Tịch Chấn Quốc cùng nhau đưa Nguyễn Tố về phòng ngủ, đỡ bà nằm xuống mới đi tìm Tịch Khuynh Viễn và Chân Niệm Niệm.
Mới tới cửa còn chưa kịp gõ, thì đã nghe thấy được âm thanh cãi nhau nho nhỏ.
“Không ký tên ly hôn? Vì sao anh đột nhiên thay đổi chủ ý?” Lương Yên chưa từng nghe thấy giọng nói của Chân Niệm Niệm nóng nảy như vậy.
“Thân thể mẹ tôi không tốt, bây giờ chúng ta ly hôn cho dù là với gia đình hay với hai công ty đều không có chỗ nào tốt. Cho dù muốn ly hôn cũng nhất định phải hoãn lại một thời gian.” Trong giọng nói của Tịch Khuynh Viễn có sự quả quyết không cho cãi lại.
“Anh……” Thanh âm của Chân Niệm Niệm gần như phát run, cô ta không nhịn được nâng cao âm điệu, “Tịch Khuynh Viễn, anh ích kỷ! Có phải là anh lo lắng sau khi tôi và anh ly hôn Triển Mộ Nham sẽ ở chung một chỗ với tôi. Đến lúc đó, Tịch Lương Yên sẽ hoàn toàn không có cơ hội!”