Chân Niệm Niệm chần chờ, tiến đền gần Triển Mộ Nham nhẹ nhàng nói: " Mộ Nham, thật ra thì.... tối hôm qua em đã nói chuyện ly hôn với Tịch Khuynh Viễn, anh ấy cũng đã đồng ý."
Triển Mộ Nham đang nhấn thang máy, nghe được Chân Niệm Niệm nói nhue vậy thì quay sang nhìn cô.
Chân Niệm Niệm biết anh không hiểu ý của mình, lập tức lấy dũng khí nói thẳng, "Tối nay em có thể không về nhà."
Dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng....
Triển Mộ Nham nhấp nhẹ môi mỏng, trên mặt không có chút nào thay đổi, chỉ nói: "Vân nên đưa em trở về thì hơn, buổi tối anh còn một số việc."
Ý là tối nay nhất định không ngủ được.
Cho nên tối nay anh phải lôi Kiều Tề Khiêm ra ngoài uống rượi giải sầu mới được.
"Là như vậy sao?" Chân Niệm Niệm rất mất mác rũ vai xuống, nhìn bộ dạng anh từ đầu tới cuối đâu có coi trọng bánh cô làm, trong lòng cô mơ hồ hiểu được...
Có thứ gì đó giữa hai người bọn họ đã thay đổi.
Là bởi vì Lương Yên sao?
Nhất định là như vậy!
………Đường phân cách………
Toàn thân Lương Yên đau nhức đi vào nhà.
Hai người lớn trong nhà đều đã đi ngủ, chỉ còn Tịch Khuynh Viễn vẫn còn ở trong đại sảnh.
Thấy cô trở về lập tức vội vàng đứng lên. Sắc mặt cô tái nhợt khiến lông mày anh ta nhăn lại, "Yên Nhi, sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Anh, tại sao anh còn chưa ngủ?" Lương Yên nhìn Tịch khuynh Viễn, thấy bộ dáng lo lắng trùng trùng của anh thì khoát khoát tay, ngồi xuống tựa vào ghế salon, "Không sao ạ, do gần đây công việc bận rộn quá mà thôi."
"Không biết là vội vàng cái gì nữa! Trễ như vậy mới về." Tịch Khuynh Viễn rót cho Lương Yên một cốc nước, "Uống nói đi, nhìn sắc mặt em kìa, quỷ cũng bị doạ sợ chạy mất."
Lương Yên tựa đầu vào vai Tịch Khuynh Viễn, cảm nhận hơi thở khiến cô yên tâm, nhìn anh thổi nguội nước cho cô, càng làm chóp mũo cô ê ẩm. Nước mắt không nhịn được trào ra ngoài hốc mắt.
Cô hít hít mũi, buộc mình không được khóc. Vào trước lúc Tịch Khuynh Viễn nghe ra manh mối khác, trầm thấp nói: "Anh, anh thật sự ly hôn với chị dâu hả?"
Tịch Khuynh Viễn không trả lời, chỉ quay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô qua, "Em đã gặp cô ta?"
Lương Yên cũng không tránh, gật gật đầu, chần chờ một lúc cuối cùng vẫn quyết định nói thật, "Cô ấy đi tìm Triển Mộ Nham. Em sợ anh đau lòng, nên mới không dám nói với anh..."
Đau lòng sao? Chỉ khi em gái của anh bị thương, anh mới thật sự đau lòng....
"Đứa ngốc." Tịch Khuynh Viễn ngắt ngắt mũi Lương Yên, thở dài một hơi mới sâu kín hỏi: "Cũng bởi vì bọn họ ở cùng một chỗ, nên em mới có bộ dạng bị đả kích như này hả?
Lương Yên đẩy đẩy mặt của Tịch Khuynh Viễn ra xa, một lúc lâu sau mới rầu rĩ nói, "Anh có biết không? Em thích anh ấy hoen mười năm. Năm đó, lúc em đáp ứng ba gả vào Triển Gia, em cho là mình được gả cho anh ấy..."
Đây là lần đầu tiền Lương Yên nói những lời trong lòng mình ra. Chầm Chầm, nhẹ nhàng lại lộ ra chút thê lương trong đêm yên tĩnh, khiến lòng Tịch Khuynh Viễn cũng thắt lại.
Anh ta ôm Lương Yên vào lòng, "Đứa bé ngốc, năm đó em nên nói với anh."
"Em cũng không muốn hại chết Mộ Khoa. Nếu em mà biết anh ấy có thể hận em như vậy, em nhất định sẽ không làm chuyện đó...."
Cô vừa hối tiếc vừa áy náy, nước mắt lăn dài từ hốc mắt xuống.
Rơi vào trên da thịt Tịch Khuynh Viễn làm anh ta run lên, ôm chặt thân thể gầy yếu của Lương Yên, đau lòng vuốt vuốt tóc cô, "Đứa bé ngốc, đừng khóc. Em là một cô gái tốt, em đáng để người khác yêu thương."
Cũng đáng giá để anh yêu.....
………....
Tâm trạng ổn định, lúc Lương Yên lên lầu hai đứa trẻ cũng đã ngủ thiếp đi.
Cô yên tĩnh đứng ở cửa, nhìn hai đứa trẻ đáng thương thật lâu.
Hai bảo bối, nếu như mẹ nói cho các con biết, về sau cha của các con sẽ ở chung một chỗ với mợ các con, các con có trách mẹ không đủ cố gắng không, có trách mẹ không cố gắng tranh thủ phần tình thương của cha cho các con không?
Không phải là mẹ không đủ cố gắng.....
Mà là, loại chuyện như tình yêu này, cho tới bây giờ đều không thể miễn cưỡng......
Tắm rửa qua, Lương Yên không về phòng mình ngủ mà rón rén vào phòng hai đứa nhỏ, leo lên giường lớn của chúng.
Cô lén lén nằm vào giữa hai đứa trẻ, hai tay mở ra, mỗi tay ôm một đứa.
QQ có tính cảnh giác rất cao, bị Lương Yên quấy một hồi thì vô tri vô giác tỉnh. Thằng bé nheo nheo đôi mắt to xinh đẹp lại, nói nhỏ: “Yên Yên?”
“Ừ. Làm ồn đến con sao?” Âm thanh của Lương Yên nhẹ như sợi bông.
Đứa trẻ lắc đầu, yên tâm lầm bầm một câu rồi cọ cọ đầu nhỏ tròn vo vào trong ngực cô.