Nhưng, Lương Yên không hỏi gì, mà chỉ kéo cửa đi ra ngoài.
Lương Yên khuất bóng, thì Triển Mộ Nham mới ngẩng đầu lên, nhìn ly sữa bò nóng hổi, ánh mắt có chút rung động.
Lương Yên cũng không lập tức rời đi, chỉ nằm ở trên bàn sửa chữa lại số liệu. Lúc Triển Mộ Nham cầm bản kế hoạch mới đi ra, thấy Lương Yên vẫn còn ngồi ở đó.
Ánh đèn lờ mờ, chiếu lên người cô.
Sắc mặt nghiêm túc, ở dưới ánh đèn đẹp đến bất thường. Triển Mộ Nham đứng ở cửa phòng họp, ngây người.
Nhìn không biết bao lâu. Vốn định đi về, bây giờ lại thay đổi chủ ý.
Đi vào trong phòng họp, kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô.
Lương Yên bị tiếng động làm cho giật mình, giương mắt nhìn anh "Tổng giám đốc có chuyện gì sao?"
Đôi mắt Lương Yên trong suốt. Triển Mộ Nham mở bản kế hoạch ra, nhìn đồng hồ treo tường, hỏi: "Tại sao cô còn chưa về?"
"Còn chút số liệu vẫn chưa xong."
Triển Mộ Nham đưa tay lấy số liệu trong tay cô, nhìn thoáng qua. Rồi lại trả trở về, thản nhiên nói: "Tiếp tục làm việc đi."
Lương Yên cảm thấy Triển Mộ Nham có chút kỳ quái.
Trong phòng họp quá yên tĩnh, Lương Yên ngồi ở kia, hô hấp của anh cùng với nhịp tim của cô, cứ đập vào trong tai.
Có người đã từng nói, khi yêu sâu đậm một người, cho dù người đó không làm gì hết, chỉ an tĩnh ngồi ở bên cạnh thôi, cũng đã làm tim người yêu loạn nhịp.
Cô biết, lời nói đó không ngoa một chút nào.
Dù cho chỉ là ngồi cùng một không gian, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, Lương Yên vẫn cảm thấy không cách nào tập trung tinh thần để làm việc.
Lương Yên nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn Triển Mộ Nham, Triển Mộ Nham đang hoàn toàn trong trạng thái làm việc.
Bản kế hoạch kia, anh hiển nhiên vẫn rất không hài lòng. Nhưng cũng không ác ngôn nữa, chỉ cầm bút lên bắt đầu sửa chữa những chỗ không vừa ý.
Lúc anh chăm chú, nhìn rất mê người.
Đây là người đàn ông, mà cô đã dùng cả nửa cuộc đời để yêu...
Cô hoàn toàn không chắc, nửa đời sau có quên được anh không...
"Nhìn cái gì vậy?" Triển Mộ Nham đột nhiên lên tiếng. Giọng Triển Mộ Nham trầm thấp, trong đêm dị thường gợi cảm, làm lòng Lương Yên nhảy lên. Quẫn bách giống như làm chuyện xấu bị bắt quả tang vậy, cô lúng túng nhìn sang hướng khác, sửa sửa tóc mai "Không có gì, không ngờ anh hiểu biết về việc lập bản kế hoạch như vậy."
Bởi vì rất khó được nghe cô khích lệ, nên Triển Mộ Nham có chút đắc ý hừ một tiếng. Sau đó mới nói "Cô chắc chắn là cô đang nhìn bản kế hoạch chứ?"
Mặt Lương Yên ửng đỏ, không để ý tới Triển Mộ Nham nữa, mà cúi đầu tiếp tục nhìn đống số liệu kia.
Nhìn bộ dáng trốn tránh của Lương Yên, Triển Mộ Nham ngoắc ngoắc môi, nhìn cô một hồi lâu, rồi đột nhiên mở miệng hỏi: "Tịch Lương Yên, đêm đó cô với Liên Thiếu đã làm loại chuyện đó chưa?"
Lại là vấn đề này!
Lương Yên hít một hơi thật sâu, nắm chặt bút trong tay, cũng không ngẩng đầu lên, mà chỉ nói: "Tổng giám đốc, đây là chuyện riêng của tôi!"
."Tôi hỏi cô, làm hay chưa?" Triển Mộ Nham cố chấp tiếp tục hỏi, tiếng nói trầm thấp, lộ ra sự nguy hiểm.
Lương Yên ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt của anh, thì sửng sốt.
Trong đầu Lương Yên bỗng dưng nhảy ra một câu hỏi, không chút suy nghĩ, liền thốt ra luôn "Vậy còn anh, đêm đó anh với chị dâu tôi thì sao?"