Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng

Chương 88-2: Lên giường 2




Cuộc họp ngày hôm qua rất quan trọng, cô đến trễ đúng là lỗi của cô. Nhưng...

"Tôi xin lỗi vì sự thất trách ngày hôm qua, nhưng chuyện đó với chuyện tôi xin từ chức có quan hệ gì đâu."

"Cô không biết lãng phí thời gian, thì tương đương với việc làm tổn thất tiền bạc của công ty sao?"

Thương nhân luôn tính toán, Lương Yên cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng phần tổn thất này tính trên đầu cô, không khỏi quá miễn cưỡng đi.

Cô không muốn tranh luận với Triển Mộ Nham, nên chỉ nói: "Xin lỗi, Nham tổng. Công việc này, tôi không có cách nào tiếp tục, cho nên xin anh phê chuẩn để cho tôi nghỉ việc!"

Triển Mộ Nham nghiêm mặt nhìn Lương Yên "Tịch Lương Yên, đến cùng thì cô đang giận dỗi cái gì vậy? Không phải là cô giận chuyện hôm qua trong thang máy chứ!"

Lương Yên sững sờ.

Thấy đôi mắt Triển Mộ Nham sắc bén, thì nội tâm cô càng hốt hoảng.

"Cô đang giận chuyện tôi với Niệm Niệm sao?"

Triển Mộ Nham đụng đến vết thương trong lòng cô, làm cô đau đến mức sắc mặt tái nhợt. Nhưng, rất nhanh, lại cố gắng để cho mình khôi phục trấn định. Cô nhìn về phía Triển Mộ Nham mỉm cười "Niệm Niệm là chị dâu tôi, tận mắt nhìn thấy hai người ở cùng một chỗ làm...loại chuyện đó, chẳng lẽ tôi còn không được tức giận sao?"

Triển Mộ Nham lạnh lùng nhìn Lương Yên "Cô chỉ vì anh trai mình, chứ không phải bởi vì nguyên nhân khác đấy chứ!"

Giống như nghe chuyện cười, Lương Yên nở nụ cười nói "Nếu không tổng giám đốc cho là còn nguyên nhân gì nữa? Chẳng qua Nham tổng không chịu để cho tôi từ chức, ngược lại sẽ làm cho tôi hiểu lầm anh đấy."

Xưa nay, Lương Yên không phải là người nói chuyện sắc bén, nhưng hôm nay nói chuyện với Triển Mộ Nham mỗi một câu đều đối chọi gay gắt.

Tổn thương, cho nên, cô không muốn đè nén mà đem phần đau nhức kia phản kích trở về.

Triển Mộ Nham cười một tiếng, khinh thường "Cô yên tâm, sớm muộn gì tôi cũng đuổi cô đi thôi. Chẳng qua, hiện tại còn chưa đến lúc."

Tịch Lương Yên nhìn qua chờ câu phía sau.

Triển Mộ Nham đem một phần văn kiện ném vào tay Tịch Lương Yên "Hôm qua cô làm công ty tổn thất không ít, nên chí ít cô cũng nên bù đắp lại sai lầm rồi, mới có thể rời đi."

Lương Yên lật văn kiện ra nhìn, là một vụ đấu thầu —— Thư mời gửi từ công ty Liên Thiếu.

Đây là một hạng mục lớn đủ để oanh động thành phố, Lương Yên cũng đã nghe nói đến.

Lần này Tịch thị cũng sẽ tham gia đấu thầu.

Nếu hạng mục này thành công, thì tương lai năm năm tới của cô sẽ như trải thảm đỏ...

Nhưng, Lương Yên không hiểu, tại sao Triển Mộ Nham lại muốn giao hạng mục này cho cô?

"Cô sẽ là người phụ trách vụ đấu thầu lần này!" Triển Mộ Nham nói ra ý tứ của mình "Nếu như làm tốt, cô có thể lựa chọn rời đi ngay, đến lúc đó, không ai giữ cô đâu."

Giọng nói lạnh lùng, không có chút ý tứ nào muốn giữ cô lại.

"Tại sao anh lại chọn tôi? Tôi chưa hề tham gia mảng đấu thầu lần nào hết." Lương Yên không hiểu ý tứ của Triển Mộ Nham.

Để cô tới làm người phụ trách, hiển nhiên là rất mạo hiểm. Nhất là hạng mục này lại rất lớn, chuyện này căn bản không giống cách anh làm vieecjmootj chút nào —— nếu như, vẻn vẹn vì khó xử cô, thì không đáng.

Triển Mộ Nham nhíu mày nhìn Lương Yên, rồi đứng lên bước lại gần, đáy mắt có chút đùa cợt "Dựa vào quan hệ của cô với Liên Thiếu. Tịch thư ký, tôi tin vào năng lực giao tiếp của cô, tốt nhất, lần này cô đừng để tôi thất vọng."