Nghe được cuộc đối thoại của bọn nhỏ, một sự khó khăn đắng chát cuốn tới đáy lòng.
"QQ, cái chú hôm nay thật là giỏi!" Sau khi nhìn thấy anh lúc ban ngày, thằng nhóc kia vẫn luôn mãi tán thưởng anh.
"Em có chắc không phải là bởi vì chú đó đẹp trai, cho nên em mới nhớ mãi không quên không?" QQ rất hiểu em gái mình.
"Làm gì có!" Vivi tràn đầy chính nghĩa mà phản bác, trong chốc lát sau lại nói nhỏ, "Nếu có chú đó ở đây, sau này Vivi cũng sẽ không bị các bạn học bắt nạt nữa, QQ cũng sẽ không bị người ta đánh đến mặt mũi bầm dập nữa!"
QQ không nói lời nào, trong căn phòng tối tăm, chỉ trong phút chốc đã rơi vào sự yên lặng.
Một lúc lâu sau, QQ mới nghe được giọng nói sợ hãi của Vivi, "QQ, Vivi sẽ bị bệnh chết, có đúng vậy hay không?"
"Nói bậy bạ!" QQ kích động mắng một câu, giống như là nếu cô bé nói như vậy thì cô bé thật sự sẽ biến mất.
"Em không có nói bậy bạ... Em cũng biết... QQ, trước khi Vivi chết, Vivi có thể gặp cha không? Cha nhất định cũng sẽ muốn gặp Vivi một chút, đúng không?" Càng nói tiếp, Vivi càng nghẹn ngào, cái mũi nhỏ phát ra tiếng hít, giống như là có cái roi quất vào lòng Lương Yên, đau đến cắn tim khoét xương.
"Không cho Vivi nói lung tung! Chúng ta sẽ gặp được cha mà!" Giọng nói non nớt của QQ không còn trong sáng như ngày xưa, trái lại có thêm chút sự nặng nề không thuộc về một đứa trẻ.
Lương Yên không ngẩn người nữa, nước mắt trào ra hốc mắt, làm ướt hai gò má.
Cô đóng cửa lại, tựa người vào trên cánh cửa, cô đau khổ che mặt, không cho tiếng khóc tràn ra.
Xin lỗi, các bé cưng! Xin lỗi...
"Yên Nhi?" Khi Tịch Khuynh Viễn mới trở về từ công ty trông thấy Lương Yên thì đã giật mình. Lấy khăn tay ra rồi bước qua thật nhanh, lo lắng nhìn cô, "Xảy ra chuyện gì vậy? Vivi đã xảy ra chuyện gì?"
Lương Yên nhận khăn tay, lau nước mắt. Mới lắc đầu, "Không có."
"Có chuyện gì thì nói với anh." Tịch Khuynh Viễn đau lòng cho Lương Yên, dắt cô đi xuống đại sảnh dưới lầu.
Tay cô lạnh đến mức khiến lòng anh ta kinh hãi. Anh cầm tay thật chặt chút theo bản năng, nhìn chăm chú xem xét hai mắt đẫm lệ của cô, thở dài, "Rốt cuộc em làm sao vậy?"
"Anh, anh có thể giúp em một chuyện được không?" Cô nâng lên hai mắt đẫm lệ.
Tịch Khuynh Viễn chỉ cảm thấy lòng mình bị nước mắt kia nhéo cho đau đớn, anh ta gật đầu, "Em có chuyện gì mà mà anh có thể không giúp sao?"
"Bênh cạnh anh có người đàn ông độc thân nào đã ly hôn hay không? Tốt nhất là không chênh lệch tuổi quá lớn so với em, có con cái cũng không sao, em có thể chấp nhận."
Tịch Khuynh Viễn sửng sốt mà chớp mắt một cái, đột nhiên anh đã hiểu ý của cô, anh nới lỏng tay, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, "Yên Nhi, em nghĩ cái gì đó?!"
"Anh, em muốn tìm một người cha cho bọn nhỏ! Bọn họ cần một người cha!"
Trên mặt Tịch Khuynh Viễn hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, "Cả anh và em đều thương lũ trẻ! Nếu vì tìm một gười cha cho tụi nhỏ, em tùy tiện tìm một người đàn ông, bọn nhỏ nhất định sẽ càng khó chịu hơn, em cũng không thấy hạnh phúc! Anh không cho phép em làm như vậy!"
"Anh, xin anh giúp em!" Lương Yên khẩn cầu nhìn Tịch Khuynh Viễn.
Tịch Khuynh Viễn chưa từng có thể từ chối Lương Yên, anh ta dứt khoát quay mặt qua chỗ khác, không nhìn cô nữa.
"Anh..." Lương Yên quay mặt của anh về, nhìn vào mắt của anh, "Tuổi của em cũng không nhỏ nữa, anh cũng đã kết hôn lâu như vậy, em thật sự cũng nên tìm một người đàn ông đứng đắn để gả đi! Em không thể độc thân như thế này mãi mãi được! Anh cũng biết mà, từ khi em trở về đến bây giờ, cha và mẹ cũng thường xuyên nói bóng nói gió nhắc nhở em nên tìm một người bạn trai. Bây giờ thừa dịp em còn trẻ, có lẽ có thể chọn được một người thích hợp. Sau này em lớn tuổi rồi thì càng khó chọn! Anh, giúp đỡ em đi, được không?"