Triển Mộ Nham hung hăng nhíu mày!
“Người xấu! Người xấu! Đồ xấu xa!” Vi Vi cũng không hề hiền lành, sao có thể để người ta bắt nạt? Cô bé vừa quay đầu lại liền cắn lên tay Lê Man Thanh một cái.
Lê Man Thanh bị chọc giận, giơ tay muốn tát cô bé một cái. Triển Mộ Nham không chịu nổi nữa, anh bắt lấy tay cô ta rồi hất ra, “Man Thanh, đủ rồi đấy!”
Anh giấu hai đứa bé ra sau.
Anh chỉ nghĩ phải bảo vệ hai đứa nhỏ này.
“Mộ Nham?!” Lê Man Thanh thấy anh không hề giúp mình, có chút tủi thân kêu lên một tiếng.
“Hai đứa chỉ là trẻ con thôi.” Ý tứ bảo vệ của Triển Mộ Nham rất nồng đậm.
Lê Man Thanh nhìn anh, “Không phải anh không thích trẻ con sao?” Tại sao anh lại che chở cho hai đứa nhỏ đáng ghét này?! Lại còn bắt nạt cô ta!
Nói thật, Triển Mộ Nham cũng cảm thấy rất kỳ quái. Anh là một người không hề có kiên nhẫn, không đơn thuần là không thích trẻ con, chỉ cần nghe trẻ con khóc thôi cũng cảm thấy rất phiền.
Nhưng hai đứa nhỏ phách lối này lại khiến anh cảm thấy rất thân thiết, rất muốn bảo vệ.
..................
Lương Yên đi ra từ phòng vệ sinh không thấy hai đứa nhỏ đâu liền rất gấp gáp. Cô tìm một vòng mới thấy hai đứa nhỏ, lại bị hai người phía trước làm cho cả người đầy mồ hôi lạnh.
Trời ạ!
Thế giới này cũng quá nhỏ đi!
Ra ngoài đi dạo siêu thị thôi, vậy mà lại gặp được Triển Mộ Nham cùng Lê Man Thanh.
Nhìn Lê Man Thanh giận dữ nhìn hai đứa nhỏ, Lương Yên núp sau giá hàng muốn xông ra, nhưng cô lại nhìn thấy anh bảo vệ hai đứa nhỏ ở sau lưng.
Trong lòng Lương Yên vừa ấm áp vừa vui mừng. Nhưng cũng rất chua xót.
Nếu hai tiểu quỷ biết người đang che chở mình là ba của hai đứa thì sẽ vui đến mức nào?
Nhưng cô lại không thể nói ra......
Anh thì sao? Nếu anh biết hai đứa là con mình thì sẽ có phản ứng gì? Nhất định sẽ giận đến phát điên đi! Người anh ghét nhất lại sinh con cho anh, đây đúng là chuyện không thể tha thứ nổi!
Lương Yên cười khổ, cô nấp kĩ sau giá hàng. Nhưng cũng không khỏi mở to hai mắt hiếu kỳ nhìn một màn trước mặt.
..................
“Hai đứa chỉ là trẻ con thôi, em đừng so đo với hai đứa!” Triển Mộ Nham không hiểu vì sao khi nhìn Lê Man Thanh bắt nạt hai đứa nhỏ lại thấy rất khó chịu.
“Nhưng con bé làm bẩn váy của em. Nhìn dáng vẻ ranh ma kia xem, không biết lớn lên sẽ......”
“Man Thanh!” Anh lạnh lùng quát một tiếng cắt ngang lời nói cay nghiệt của cô ta. Lê Man Thanh cũng sửng sốt chớp mắt một cái, cô ta bị sự nghiêm túc của anh hù dọa, uất ức ngậm miệng.
Vi Vi đang núp ở phía sau lại thò mặt ra nghịch ngợm làm một cái mặt quỷ với Lê Man Thanh.
Chú này đúng là đẹp trai! Cô bé sùng bái muốn chết!
“Một bộ váy mà thôi, đến trung tâm thương mại mua bộ khác là được.” Sắc mặt của Triển Mộ Nham rất khó coi. Lê Man Thanh nhìn anh che chở hai đứa nhỏ như vậy cũng biết ý không nói nữa.
Cô ta thấy anh xoay người xoa đầu hai đứa bé. Sắc mặt của anh đã hòa hoãn hơn nhiều, “Chú phải đi rồi, các cháu đừng đi lung tung trong này nữa, trở về tìm ba mẹ đi!”
“Cháu và QQ không có ba!” Vi Vi bĩu môi một cái.
QQ liếc cô bé. Sao nha đầu này gặp ai cũng nói bọn họ không có ba? Hơn nữa còn bày ra dáng vẻ cực kì đáng thương, giống như sợ người ta không biết bọn họ rất bi thảm vậy!