Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng

Chương 55: Ông chủ




Thấy cô không có động tác gì, nhị công tử nhà họ Bạch có vẻ hơi nhàm chán, bĩu môi nói: “Được rồi, Mộ Nham, anh vẫn nên tự mình uống rượu đi.”

Từ đầu đến cuối, Triển Mộ Nham đều không có lên tiếng, ánh mắt thâm thúy của anh chỉ lẳng lặng nhìn Lương Yên, giống như đang chờ động tác kế tiếp của cô.

Tốt nhất, cô nên lập tức bỏ cuộc, cần gì phải giả mù sa mưa trước mặt anh? Tối hôm qua, cô rời đi, anh cũng đã hiểu.

“Tôi cởi!”

Nằm ngoài ý muốn của tất cả mọi người, Lương Yên lại nói ra hai chữ này.

Triển Mộ Nham nhướng mày.

Lương Yên cúi đầu nhìn anh, thở dài nhẹ nhõm: “May mà hôm nay tôi mặc không ít.”

Cô cởi áo bên ngoài, trên người cô còn mặc một chiếc len màu xám cùng với một chiếc áo sơ mi trắng.

“Cũng chỉ có ba áo, Tịch tiểu thư, vậy chúng tôi tiếp tục!” Bạch nhị công tử một lần nữa chia bài.

Chơi tiếp? Không phải bây giờ anh muốn đi rồi sao?

Lương Yên dùng ánh mắt ám chỉ Triển Mộ Nham, nhưng anh giống như không thấy, chỉ bĩu môi nói: “Thời gian còn sớm, tiếp tục đi.”

“Tịch tiểu thư, cô an tâm ngồi một bên, chớ có vội.” Kiều Tề tự mình dịch ghế bên cạnh Triển Mộ Nham để Lương Yên ngồi xuống.

Lương Yên nhìn Triển Mộ Nham, chỉ thấy anh ung dung tự tại, thần sắc hưng phấn ngồi trên ghế.

Không thể làm gì khác, Lương Yên chỉ có thể ngồi xuống.

Sau một vòng, Kiều Tề uống thêm hai chén, Yến Nam uống một chén, trên người Lương Yên chỉ còn một chiếc áo sơ mi.

“Tám dây.” Triển Mộ Nham híp mắt, miễn cưỡng đánh một quân bài, liếc nhìn Kiều Tề một chút.

Kiều Tề không nhanh không chậm hạ bài xuống: “Tôi thắng.”, anh ta lại nhìn về phía Triển Mộ Nham, cười xấu xa: “ Mộ Nham, cho dù anh muốn xem Lương Yên cởi quần áo, cũng không cần cố ý cho tôi bài chứ?”

Yến Nam và Bạch nhị công tử đều ở bên, dáng vẻ chờ xem kịch vui, nhìn về phía Lương Yên: “Tịch tiểu thư, lúc này chi còn một cái áo, nên để Mộ Nham uống a?Bối Bối, qua rót cho Mộ Nham ba chén rượu!”

Ba chén?

Nghĩ đến những lời bác sĩ đã dặn, Lương Yên vô thức ngăn cản Bối Bối.

“A, đây là Tịch tiểu thư muốn thoát y?” Bạch nhị nheo mắt lại.

Lương Yên nhìn thoáng qua bình rượu, trên đó phản chiếu ra gương mặt Triển Mộ Nham, anh không có chút ý tứ nào muốn uống rượu, ngược lại là trầm mặc nhìn cô.

Quản không được nhiều như vậy, chết thì chết, dù sao thì còn tốt hơn chuyện để anh uống rượu, khiến cho bệnh tình của anh chuyển biến xấu.

Nghĩ như vậy, Lương Yên hít một hơi thật sâu, giống như hạ quyết tâm.

Ngón tay thon dài chậm rãi để lên cúc áo sơ mi, cô cho rằng mình lấy hết dũng khí, có thể thản nhiên đối mặt.

Nhưng tay cởi cúc áo của cô vẫn không ngừng run rẩy.

Tuy chuyện này không hiếm thấy, nhưng Lương Yên vẫn là con người truyền thống, đêm hôm ấy ở cùng Mộ Nham đã là cực hạn của cô.

“Tịch tiểu thư, cô cũng đừng nên miễn cưỡng chính mình.”

Lông mi của Lương Yên không ngừng run rẩy, nhìn yếu ớt như một chú thỏ nhỏ, Kiều Tề cười nói: “Anh ấy chẳng qua chỉ là ông chủ của cô, không cần liều mạng như vậy, quản anh ấy sống chết làm gì!”

Từ đầu đến cuối, Triển Mộ Nham đều không nói gì.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng trong lòng Lương Yên vẫn cảm thấy lạnh, cô không có nhìn anh, cởi cúc áo thứ nhất.

“Ha ha, được!” Bạch nhị huýt sao, nhướng mày nhìn về phía Triển Mộ Nham: “ Mộ Nham, ông chủ như anh có nhân viên rất tận tâm.”

Triển Mộ Nham vẫn không nói gì, Lương Yên đã cởi xong cúc áo thứ hai.