Lương Yên dở khóc dở cười, nhìn hai đứa bé: “Cái gì gọi là tiểu quái vật.”
Vi Vi dịch người về phía sau, tận lực cách xa QQ một chút, mới chỉ về phía dưới thân thể QQ, mật báo: “Trên người QQ mọc ra một thứ đồ vật xấu xí, con và mẹ đều không có.”
Phụt…..
Lương Yên hiễu rõ, lập tức không nhịn được, cười thành tiếng.
QQ ngồi đối diện, mặt đã biến thành màu gan heo, nghe thấy câu cuối cùng mà Vi Vi nói, cậu bé cúi thấp đầu giống như ngay cả chính câu bé cũng cảm thấy mình là tiểu quái vật!
Oh! Hai tiểu đông tây còn nhỏ như thế, chẳng lẽ cô nên dạy cho bọn nhỏ khóa sinh lý?
“A, QQ là con trai, như thế mới bình thường, nếu như không có mới gọi là tiểu quái vật!” Lương Yên rất khâm phục tinh thần bát quái của con gái, khẽ nhéo mũi nhỏ của cô bé.
“QQ không phải là quái vật?” QQ giống như có sức sống, ngẩng cao đầu, trên cái mũi còn dính bọt xà phòng.
“Ừm, dĩ nhiên là không phải!” Lương Yên cầm khăn mặt lau cho cậu bé, lại nghe thấy con gái nhỏ nói: “Yên Yên, như vậy ba và QQ đều có cái đó sao?”
Cô con gái nhỏ này thật xứng đáng với tên gọi tiểu ác ma!
Lương Yên rất muốn khóc, vấn đề này cô có thể từ chối không trả lời được không?
Thế nhưng, nhìn thấy ánh mắt mong chờ của con trai, khiến cô không có cách nào từ chối.
“Ừm, ba cũng có.” Cô nhận mệnh, buồn bực lên tiếng, hai tiểu ngu ngốc này, nếu như ba không có, sao có thể có bọn họ?
Nghe thấy Lương Yên nói như vậy, QQ mặt mày vui vẻ, đôi mắt đen nhánh, mở to, trừng mắt nhìn Vi Vi: “Sau này không cho phép em gọi anh là tiểu quái vật nữa!”
Anh trai của mình không phải là tiểu quái vật, Vi Vi cũng thở dài nhẹ nhõm.
Cô bé làm một cái mặt quỷ, sau đó dùng tay té nước lên mặt QQ, “Em biết rồi, tiểu quái vật!”
Nói xong liền trốn sau lưng Lương Yên.
QQ vừa tức giận, vừa buồn bực, đối với em gái, cậu bé không thể đánh không thể mắng, chỉ có thể lau nước trên mặt, một mình phụng phịu.
Vốn dĩ Lương Yên còn muốn dạy dỗ con gái không được công kích người thân, cô cúi đầu, lơ đãng nhìn đồng hồ, thốt lên: “Nguy rồi, mẹ phải ra ngoài gấp!” Thời gian ở bên hai tiểu gia hỏa này luôn trôi qua rất nhanh.
“Muộn như vậy ra cửa sẽ không có chó săn sao?” ấn tượng về cho săn trong Vi Vi quá sâu.
“Sẽ không.” Lương Yên tranh thủ thời gian, dùng khăn tắm bọc lấy hai đứa nhỏ, đưa hai đứa nhỏ vào phòng ngủ, lấy ra hai bộ quần áo ngủ.
“Yên Yên muốn đi đâu? Muốn đi hẹn hò với ai sao?” QQ tự mình mặc quần áo, chớp mắt hỏi.
Vi Vi nhu thuận để Lương Yên giúp cô bé mặc quần áo, nghe thấy QQ hỏi, cô bé nghiêng đầu nói: “Yên Yên đi hẹn hò, vậy ba chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lương Yên tức giận, nhéo cái mũi Vi Vi: “Hai đứa đừng quan tâm nhiều như thế, đêm nay mẹ phải đi làm, làm sao có thời gian đi hẹn hò? Được rồi, hai đứa ngoan ngoãn ở nhà ngủ!”
Để hai đưa nhỏ nằm trên giường, Lương Yên nhẹ nhàng đóng cửa lại, không khỏi thở dài.
Không phải đi hẹn hò, mà là đi gặp ba của bọn nhỏ.
Thật xin lỗi, các bảo bối, đến bây giờ mẹ cũng không dám dẫn các con đến gặp ba….
Có đôi khi, gặp nhau còn không bằng không gặp nhau, chưa từng có, sẽ không nhớ đến!