“Cô ấy là bạn gái của anh, anh làm như vậy sẽ chỉ khiến cô ấy hiểu lầm thôi.”
“Ai nói cô ấy là bạn gái tôi?” Triển Mộ Nham nhướng môi nhìn cô.
Lương Yên sửng sốt một chút, không hiểu ý của anh là gì.
Thế nhưng anh lại nheo mắt lại, trong mắt có chút nghiền ngẫm, “Tịch Lương Yên, cô bắt đầu thích tôi từ bao giờ? Tại sao đến bây giờ tôi vẫn không biết?”
Vốn dĩ Lương Yên cố tình tránh chủ đề này, nhưng không ngờ anh lại chủ động nhắc tới.
Cô chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng như bị thiêu đốt, cô chuyên chú nhìn đường xá, khẽ cắn môi không trả lời.
Triển Mộ Nham lại không muốn bỏ qua cho cô, không mặn không nhạt tiếp tục hỏi: “Tại sao không tiếp tục thích nữa?”
Triển Mộ Nham nhớ lại ngày đó cô kiên định nói không hề thèm muốn anh, trong lòng anh lại có chút không thoải mái.
Lương Yên bị hai câu hỏi của anh làm cho nghẹn họng, không có cách nào trả lời được. Lại nghe anh tiếp tục tự hỏi tự đáp, “Bởi vì có bạn trai sao?”
Trong câu nói ngắn gọn lại có sự u ám không nói nên lời.
Nhưng Lương Yên lại không nghe ra được, chỉ cảm thấy đáp án này là một cách giải vây tốt nhất, liền gật đầu đồng ý, “Đúng vậy.”
Sắc mặt Triển Mộ Nham càng khó coi hơn. Anh cười lạnh một tiếng, “Phụ nữ mấy người luôn dễ dàng thay đổi, không ai nỗ lực giữ vững một tấm chân tình với người kia.”
Câu cảm khái của anh khiến Lương Yên sửng sốt chớp mắt một cái.
Lời này của anh là đang nói Chân Niệm Niệm sao? Anh nhất định đang oán hận cô ta đã gả cho anh trai cô......
Lương Yên cũng không trả lời lại mà lái xe đến thẳng cửa lớn Triển gia.
“Đến rồi. Anh đã khỏe hơn chưa?”
Anh nặng nề nhìn cô một cái, tiếp tục dựa vào ghế ngồi chỉ cắn răng nói: “Không có.”
Anh đang tức giận? Nhưng......
“Anh đang tức giận cái gì vậy?” Lương Yên có chút khó hiểu nhìn dáng vẻ tức giận của anh.
Anh hơi sửng sốt, nhíu mày lại, “Ai tức giận?”
Anh thừa nhận anh đang tức giận. Nhưng anh cũng không hiểu mình đang tức giận cái gì.
Chẳng lẽ đang tức giận vì cô không còn thích mình nữa? Hay là tức giận vì cô đã có bạn trai?
Nhưng cái này thì có liên quan gì đến anh!!
Lương Yên nhìn dáng vẻ mạnh miệng của anh chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, cô xuống xe đi vòng sang đầu bên kia đỡ anh xuống, “Cẩn thận một chút, nếu như còn khó chịu thì gọi bác sĩ đến xem đi.”
Giọng nói của cô mềm mại như bông hoa bồ công anh nhẹ nhàng xẹt qua lòng anh.
Cánh tay mảnh khảnh của cô cẩn thận đỡ lấy eo anh.
Anh dựa gần vào cô, tựa như chỉ cần cúi đầu là có thể đếm được từng sợi lông mi của cô.
“Thình thịch ——”
Vậy mà anh lại nghe thấy nhịp tim rối loạn của mình. Ngay cả hô hấp cũng không ổn định. Hình như trái tim đang từng chút từng chút đi trật đường ray......
........................
Lương Yên đỡ anh đi vào cửa rồi lục lọi bật đèn lên, sau đó mới để anh ngồi xuống sô pha. Cô nhìn căn phòng rộng lớn không một bóng người, lại nhìn Mộ Nham đang mệt mỏi nhắm mắt nằm trên sô pha, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
“Anh ở một mình sao?”
Triển Mộ Nham không mở mắt, chỉ nghe được tiếng bước chân của cô đang đi dạo trong phòng.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gõ vào lòng anh khiến anh cảm thấy yên tâm.
Ít nhất bây giờ anh không phải ở một mình.
“Anh nên tìm người giúp việc. Hoặc là......” Cô vừa rót nước vừa liếc anh một cái, “Hoặc là tìm một nữ chủ nhân.”
Triển Mộ Nham mở mắt nhìn cô, đôi mắt anh sắc lạnh, anh hừ một tiếng, “Cô cho rằng bệnh tình của tôi đột nhiên phát tác thì sẽ chết đi như vậy sao?”