Nhưng dưới ánh đèn đường, cả người cô như bao phủ bởi một tầng bi thương.
Cô thất thần, dường như không phát hiện những ánh mắt xung quanh.
Cô không biết bộ dạng này của cô, hơn nữa cô lại lẻ loi một mình, căn bản chính là một sự khiêu khích đối với một người đàn ông sao? Cô không biết nó nguy hiểm như nào mà lại dám một mình ngồi xổm trên đường!
Triển Mộ Nham hoàn toàn không nghĩ đến bộ quần áo này chính là kiệt tác của chính mình, anh lạnh lùng đi đến, không nói gì, kéo tay Lương Yên dậy.
Lương Yên không ngờ người đến lại là anh, sau khi kinh ngạc, cô lập tức biến thành một con nhím nhỏ, cảnh giác dựng gai: “Anh muốn dẫn tôi đi đâu? Tôi không muốn đi theo anh.”
Cô giãy dụa, Triển Mộ Nham càng dùng sức, anh quay đầu, lạnh lùng nói: “Không đi theo tôi, chẳng lẽ cô muốn đi theo Liên Thiếu?”
Anh chưa nói xong nhưng đã đâm trúng vào vết thương cô, chóp mũi chua chua, càng ra sức giãy dụa: “Đúng vậy…..tôi đứng đây đợi anh ta, không phải anh đã làm chủ đưa tôi cho anh ta ư?”
“Tịch Lương Yên, cô thử lộn xộn một lần nữa xem.” Anh nhíu mày, quát to một tiếng, lo lắng cô tránh thoát, không nói lời nào, đem cô ôm vào ngực.
Trong lòng Lương Yên có vô số ủy khuất, sao cô có thể nghe lời anh.
Cô cố chấp như một chú lừa hoang dại, chỉ muốn tránh thoát khỏi anh.
Cô không hề hay biết, thân thể khêu gợi cùng với mùi hương thơm ngào ngạt trên cơ thể cô là loại dụ hoặc lớn như nào.
Triển Mộ Nham thở dốc một hơi, ánh mắt trở nên u ám, anh cắn răng, liền đem cô khiêng lên vai.
Cả người bị đảo ngược, Lương Yên không kịp chuẩn bị, cô muốn tiếp tục giãy dụa nhưng lại nghĩ đến mình đi giày cao gót, có thể làm anh bị thương, cô đành phải an tĩnh lại,
Im lặng ghé trên vai anh, chóp mũi cô chua xót, nước mắt rơi trên vai anh.
Anh đã vô tình như vậy, hiện tại còn quan tâm cô làm gì? Rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, cả người Lương Yên bị ném vào trên ghế phụ, còn chưa kịp phản ứng, anh đã cúi đầu, bá đạo thắt dây an toàn cho cô.
Rất nhanh, Triển Mộ Nham ngồi xuống ghế lại, Lương Yên cúi đầu cởi dây an toàn, cô chỉ hơi cúi đầu liền lộ ra cảnh xuân.
Anh vừa mới nghĩ tới, Liên Thiếu cũng thấy rõ ràng dáng vẻ dụ người của cô, Triển Mộ Nham cảm thấy tức giận.
Anh thô lỗ hất tay Lương Yên ra, vừa cởi áo khoác trên người ra, quát lớn: “Tôi bảo cô không được lộn xộn! Ngồi thẳng lên cho tôi!”
Rõ ràng thời tiết mát mẻ, sao anh lại cảm thấy khô nóng! Thật đáng chết.
“Tôi muốn xuống xe.” Cô không có phát hiện ra sự khác thường của anh, cô không nghe theo anh.
Ánh mắt Triển Mộ Nham căng thẳng, vứt áo khoác ra phía sau, vươn tay ra giữ lấy gáy Lương Yên, kéo cô đến gần mình, “Tịch Lương Yên, cô có biết bộ dạng này của mình chính là đang câu dẫn tôi không?”
Lương Yên kinh ngạc, nhìn vào đôi mắt u ám của anh, lúc này mới tỉnh ngộ.
Cô vô thức lấy tay che ngực, mặt lập tức đỏ lên.