Liên Thiếu ôm hai tay, híp mắt nhìn bóng lưng mảnh mai, quật cường kia, ngượng ngùng cười một tiếng, xem ra, phụ nữ tốt luôn thích đàn ông xấu xa, thật ngu ngốc.
“Này, A Liên, cô nàng kia đâu?” có người anh em chạy đuổi theo xem náo nhiệt, cảnh tượng lúc này thật khiến cho người ta phấn khởi, nhiều năm như vậy thật đúng là hiếm thấy Liên Thiếu ăn khổ, mọi người sao có thể bỏ qua trò vui này?
“Đi rồi!” Liên Thiếu nhún vai, dáng vẻ không để ý lắm.
“A. Anh cũng có lúc không giải quyết được một người phụ nữ?” có người đánh vào ngực anh ta một quyền.
“Hư….” Anh ta cười ngạo mạn: “Chẳng phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, bản thiếu gia cũng không chào đón cô ta.”
“Đúng vậy, phụ nữ thôi mà, chúng ta cũng không thiếu một người như vậy.”
“Ha ha, chẳng qua ngực lớn một chút, eo nhỏ như vậy. ai chưa từng thấy qua, đi, chúng ta chơi tiếp.”
Một đám người cười nói vui vẻ rời đi.
………
Đi ra khỏi hội trường, đi trên đường phố đông đúc, có không ít ánh mắt xuồng sã của đàn ông nhìn cô, một số người còn huýt sáo, cô giống như một món đồ chơi.
Không chỉ trong mắt bọn họ, mà ngay cả trong mắt Triển Mộ Nham, cô cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Nghĩ đến điều này, Lương Yên chỉ cảm thấy cả người giống như lạnh hơn.
Cô ôm lấy chính mình, tựa người vào đèn đường, mặc cho nước mắt rơi xuống.
Mấy năm nay, cô dẫn theo hai đứa bé ở nơi đất khách quê người, từng chịu vô số ủy khuất và nhục nhã, nhưng cũng không bằng một phần mười những thương tổn mà anh đã gây ra cho cô…
……………
“Mộ Nham, anh lại nhảy sai bước rồi.”
Lê Man Thanh lại một lần nữa phàn nàn, cuối cùng Triển Mộ Nham mất kiên nhẫn.
Buông tay ra, trầm giọng nói: “Tôi còn có việc, đi trước.”
Lê Man Thanh biến sắc, nhanh tay nhanh mắt ôm lấy cánh tay Triển Mộ Nham: “Mộ Nham, có phải anh muốn đi tìm Lương Yên không? Cô ta đã theo Liên Thiếu đi, hiện tại anh đến tìm cô ta không phải là phá hỏng chuyện tốt của hai người sao?”
“Tôi tự có tính toán.” Anh cũng không nhìn cô ta.
Rõ ràng chỉ là mấy chữ đơn giản nhưng lại khiến cho Lê Man Thanh không khỏi rùng mình, khi cô ta tỉnh táo lại, Triển Mộ Nham đã xoay người rời đi. Lê Man Thanh tức giận giậm chân.
Ở nơi này, chỉ có mình cô ta cô đơn, lẻ loi.
………….
Triển Mộ Nham cũng không biết vì sao mình lại đuổi theo cô, chỉ biết trong đầu anh không ngừng xuất hiện gương mặt đầy nước mắt của cô khiến anh cảm thấy bực bội.
Vốn dĩ anh muốn trả thù cô, dù sao so với những gì cô đã gây ra cho Triển gia, loại nhục nhã hôm nay thật sự không tính là gì, nhưng vì sao khi nhìn thấy cô khóc, anh lại không vui.
Nhìn xung quanh, anh lập tức nhìn thấy một thân ảnh mảnh mai, ánh mắt anh thâm thúy, bước chân dừng lại.
Cô không có đi theo Liên Thiếu.
Mà giống như một đứa nhỏ mất đi nhà, co quắp dưới ánh đèn đường, hai tay ôm chặt lấy mình, tóc dài che khuất gương mặt cô khiến anh không nhìn thấy thần sắc lúc này của cô.
Nhưng dưới ánh đèn đường, cả người cô như bao phủ bởi một tầng bi thương.