Tổ hợp của bọn họ tài tử, gia nhân, quả nhiên không phụ sự mong đợi của anh, khiến cho cả hội trường kinh diễm, cho dù tất cả những người ở đây đều là “long phượng”.
Triển Mộ Nham cúi đầu nhìn Lương Yên, bỗng nhiên rút cánh tay của mình ra. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Lương Yên, thân mật ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô
Trong lòng Lương Yên cảm thấy giật mình.
Cô chỉ cảm thấy bàn tay anh nóng như lửa, không ngừng truyền vào trong người cô, lan vào từng tế bào khiến cho cô không kiềm chế được mà run rẩy.
Cô vô thức ngẩng đầu nhìn anh, ngũ quan của anh vô cùng rõ ràng, dưới ánh sáng ấm áp của đèn càng thêm mê người.
Lương Yên tùy ý để Mộ Trọng Nhiên dẫn cô đi khắp một vòng hội trường để chào hỏi.
“Nhận thức một chút, vị này là nhị thiếu gia của Tề gia.”
“Đây là đại thiếu gia của Bạch gia, cũng là người thừa kế duy nhất của xí nghiệp Bạch thị.”
“Vị này là tổng giám đốc Quan.”
……
Yến hội nhàm chán như vậy, Lương Yên cũng đã tham gia không ít lần, cô cho là mình nhất định có thể ứng phó một cách tự nhiên, nhưng dần dần, có một số ánh mắt không có ý tốt vẫn khiến cô không nhịn được mà nhíu mày, nhưng Triển Mộ Nham giống như là căn bản không có phát hiện ra điều này.
“Cô ở đây một lúc, tôi ra ngoài đón bạn.” anh để cô một mình ở lại đó.
Có lẽ bởi vì cô đang mặc bộ lễ phục này khiến cho Lương Yên cảm thấy không an toàn, cô vô thức kéo ống tay áo của Triển Mộ Nham, nhẹ giọng nói: “Tôi đi với anh.”
Trong ánh mắt cô mang theo sự tin tưởng khiến cho trong lòng Triển Mộ Nham không khỏi căng thẳng, nhưng rất nhanh, anh vẫn nhàn nhạt thu tay về: “Rất nhanh tôi sẽ quay lại, cô cứ ở đây chờ tôi là được rồi.”
Không đợi Lương Yên nói thêm điều gì, Triển Mộ Nham đã nhanh chóng xoay người rời khỏi yến hội.
Anh bước đi mà không hề quay đầu lại, chỉ để lại cho Lương Yên một bóng lưng, trong nháy mắt Lương Yên đã từng hoài nghi, người cẩn thận như anh chẳng lẽ không nhìn ra được ý đồ của những người kia, hay nói cách khác, thật ra, anh đang cố ý…
Không! Sẽ không!
Cô biết anh không phải chỉ mới một, hai năm, cô rất rõ ràng, cho dù anh có kiêu ngạo, tùy tiện như nào cũng không phải là người độc ác như thế.
Lương Yên lập tức bác bỏ giả thuyết này.
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, tiếng nhạc du dương vang lên, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong chỉ chờ Liên Thiếu nhảy một điệu mở màn.
Lương Yên nhìn thấy có mấy người đàn ông trẻ tuổi đi về phía mình, cô xách váy chuẩn bị né ra.
Cô không muốn trở thành bạn nhảy của bất kỳ người nào.
Cô vừa mới quay người lại, bỗng nhiên đã va vào một lồng ngực rắn chắc.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một đôi mắt đang híp lại, trong mắt người này mang ý cười nghiền ngẫm.
Anh ta có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, khó trách người ta đồn rằng Liên Thiếu khiến cho nam nữ đều mê, anh ta xác thực có mị lực này.
Trong lòng Lương Yên hiện lên sự tán thưởng, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Thật xin lỗi.”
“Cô muốn rời khỏi đây?” Liên Thiếu nhướng mày, miễn cưỡng nhìn cô, gương mặt anh ta vẫn hiện lên nụ cười không đứng đắn nhưng lại không khiến cho người ta chán ghét.
Lương Yên cũng không có phủ nhận: “Tôi muốn ra ngoài hít thở không khí.”
“Tôi còn thiếu một người bạn nhảy, không bằng giúp tôi nhảy điệu mở màn?” anh ta giống như không nghe được những gì Lương Yên nói.
Lương Yên trầm tư suy nghĩ, cho dù người đàn ông này có chút lỗ mãng nhưng lần này hạng mục đầu tiên của công ty là hợp tác cùng anh ta, cho nên, đối với yêu cầu của anh ta, cô căn bản không có khả năng từ chối.
Cô khẽ cười, đặt bàn tay mình lên tay Liên Thiếu: “Là vinh hạnh của tôi.”