Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng

Chương 31: Có cảm giác




Lương Yên không kịp chuẩn bị, vốn dĩ cô muốn cầm thứ gì đó che chắn trước ngực nhưng phía sau lại bị hở, đảo mắt một cái cô lại nhìn thấy chiếc áo lót mà mình vứt lung tung, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, bất chấp tất cả cầm túi che lại.

Tổng giám đốc chẳng lẽ không biết trước khi đi vào nên gõ cửa sao? Cô rất muốn đuổi anh ra ngoài!

Động tác che chắn của cô khiến Mộ Trọng Nhiên híp mắt lại, anh cảm thấy mình giống như bị phát sốt, vậy mà lại thấy bộ dạng xấu hổ của cô có chút đáng yêu!

Anh chán ghét cảm giác này của mình.

Ánh mắt anh lưu luyến ở trên người cô, trong đó mang theo mấy phần kinh diễm.

Không thể không nói, cô rất hợp với bộ lễ phục này, đường cong gợi cảm, cùng với gương mặt xinh đẹp của cô, mái tóc xoăn của cô xõa ra, trên người cô mang theo sự điềm tĩnh, cảm giác giống như một yêu tinh đang mê hoặc anh.

Lúc này, cô hơi khom người, đứng ở góc độ của anh có thể nhìn thấy toàn bộ khe ngực như ẩn như hiện của cô, khiến cô càng trở nên mê người, giống như một trái đào chín, chờ người đến hái.

Ánh mắt Triển Mộ Nham căng thẳng, anh chỉ cảm thấy cả người miệng đắng lưỡi khô.

Đã bao lâu rồi anh không có đụng vào phụ nữ? Bây giờ chỉ nhìn thấy cô như vậy anh lại có cảm giác!

Anh có loại dự cảm, một lúc nữa, trên yến hội, với gương mặt xinh đẹp và dáng người quyến rũ, cô sẽ trở thành một con mồi khiến cho mọi người tranh nhau cướp đoạt, cũng khiến cho anh thuận lợi lấy được hạng mục hợp tác với Liên Thiếu.

Thế nhưng vì sao, anh lại không có một chút cảm giác vui vẻ? Ngược lại trong lòng anh cảm thấy cực kỳ bực bội.

Vẻ mặt anh u ám, không kiên nhẫn nhìn về phía Lương Yên nói: “Cô xong chưa? Tôi không có thời gian để cho cô lãng phí.”

“Tôi biết rồi.” Lương Yên cất quần áo vào trong túi, trong mắt đều là ủy khuất: “Đây rốt cuộc là yến hội gì, sao phải mặc như thế này? Tôi cũng có lễ phục, có thể trở về đổi bộ khác không?”

“Có thể.” Triển Mộ Nham khoanh tay trước ngực, Lương Yên vừa định khen anh anh minh, anh lại tiếp tục lên tiếng: “Thuận tiện, ngày mai cô cũng không cần đến công ty nữa.”

“Anh……” Lương Yên buồn bực, tức giận lườm anh.

Cô biết anh sẽ không có lòng tốt như vậy!

……..

Sau khi thay lễ phục, đi giầy cao gót mà Mộ Nham đã chuẩn bị cho cô, Lương Yên đi theo anh xuống lầu, a Tín đã chờ họ ở dưới lầu.

Nhìn thấy Lương Yên, ánh mắt a Tín rõ ràng lóe lên sự kinh diễm, không nhịn được, khen ngợi: “Thư ký Tịch, bộ lễ phục mà tổng giám đốc chọn rất thích hợp với cô, đêm nay nhất định sẽ là tiêu điểm của yến hội.”

“Cảm ơn anh.” Lương Yên dãn lông mày, cười nhẹ, không có người phụ nữ nào không thích được khen ngợi.

Nhưng Triển Mộ Nham đứng bên cạnh, sắc mặt anh càng lúc càng kém, lạnh lùng nhìn qua hai người, quát một tiếng: “Còn lề mề cái gì, mau lên xe!”

Đến ngay cả người bình thường chất phát như a Tín cũng bị người phụ nữ này hấp dẫn thì đừng nói đến đám công tử bột trên yến hội.

Giờ phút này, anh có chút hoài nghi mình có chọn đúng lễ phục hay không.

Yến hội bắt đầu.

Triển Mộ Nham giống như một hoàng tử bước ra từ trong chuyện cổ tích, Lương Yên thân mật khoác tay lên tay anh.

Cảm nhận được sự rắn chắc của cánh tay anh, trong nháy mắt, Lương Yên có cảm giác cô và anh giống như người yêu.

Nhưng trong lòng cô hiểu, mọi thứ đều là giả.

Tổ hợp của bọn họ tài tử, gia nhân, quả nhiên không phụ sự mong đợi của anh, khiến cho cả hội trường kinh diễm, cho dù tất cả những người ở đây đều là “long phượng”.