Cô liếm liếm đôi môi khô ráo, cổ tay thử giãy dụa, muốn đứng lên từ trong ngực anh. Bọn họ thân mật như thế thì rất không nên! Ngày mai, chính cô sẽ trở thành chị dâu của anh!
Nhưng Lương Yên mới quằn quại, Mộ Nham liền cảm thấy. Chẳng những không buông tay, ngược lại còn đột nhiên xoay người, đè thân thể nhỏ nhắn mềm mại của cô đến dưới thân.
Giường lớn bỗng dưng lún xuống, thân hình cao ngất của anh hoàn toàn bao lại thân hình nhỏ xinh của cô. Thân thể hai người dán sát đến mức kín không kẽ hở, hơi thở nóng bỏng như lửa, mang theo mùi bạc hà lạnh thấu xương tỏa ra ở bên tai Lương Yên.
Lương Yên cả kinh trợn mắt, hai tay cô chống lên lồng ngực nóng rực của anh theo bản năng.
"Mộ Nham, anh... Tỉnh táo lại một chút..." Cô hơi hơi nghiêng mặt, muốn để mặt mình cách xa anh. Cách xa hơi thở của người kia một chút.
Rốt cuộc chuyện này là làm sao vậy?
Lúc này, Mộ Nham hoàn toàn không tỉnh táo. Chỉ chìm đắm trong suy nghĩ của mình, làm gì có thể nghe được lời Lương Yên nói?
Một tay của anh chống ở một bên Lương Yên, nâng nửa người dậy.
Trong đôi mắt mơ màng có một ngọn lửa cực nóng vững vàng cháy, cái tay còn lại nắm lấy cái cằm mảnh khảnh của Lương Yên.
Không chờ Lương Yên giật mình, anh lập tức cúi đầu dùng sức ngậm vào cánh môi mềm mại màu hồng của Lương Yên.
Ẩm ướt mềm mại, mùi vị ngọt ngào, khiến lòng Mộ Nham chấn động, vội vàng thở dốc một tiếng, há mồm cắn môi dưới của cô, hung hăng hút vào. Bắt đầu mút.
Giống như muốn nhân cơ hội này hút cả người cô vào trong phổi.
Lương Yên chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ một người đàn ông nào như vậy, cho dù với anh của anh tức là Triển Mộ Khoa thì cũng luôn tôn trọng nhau như khách, bây giờ Mộ Nham gần như hôn một cách điên, hoàn toàn làm cô kinh sợ.
Lông mi dài nhỏ bé không ngừng run rẩy, cô ngây ngô không biết đáp lại như thế nào, càng không biết nên từ chối như thế nào.
Chỉ có thể bất lực nắm chặt lấy cổ áo sơ mi của Mộ Nham, bàn tay nhỏ bé đã phủ kín một tầng mô hôi tinh mịn.
Mộ Nham không sử dụng kỹ xảo gì, chỉ rất thô lỗ và điên cuồng mà cắn cô, gặm cô. Bàn tay nóng bỏng chuyển động trên người Lương Yên.
Lương Yên mặc một chiếc váy mỏng, anh lập tức vén lên làn váy, bàn tay đưa vào thăm dò nắm lấy một bên mông mềm nhũn xinh xắn của cô. Nhẹ nhàng xoa. Mò mẫm, nhào nặn thật mạnh. Vê lấy nó.
Ngón tay gần như muốn làm phỏng da thịt nhẵn nhụi của cô, chưa từng bị người nào làm như vậy, Lương Yên vừa kinh vừa sợ, muốn chạy trốn.
Nhưng mỗi một cái đụng chạm của anh giống như là mang theo một luồng điện, lủi vào trong tế bào của cô, lan ra đến tứ chi toàn thân, làm cho cả người cô mềm nhũn, không thể nào nhúc nhích.
Nhân cơ hội này, ngón tay thon dài của Mộ Nham chạy dọc theo quần lót của cô rồi nhẹ nhàng móc nó lên.
"Đừng..." Trên cái trán xinh đẹp của Lương Yên chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, cô kinh hãi thở gấp gáp, run rẩy đưa tay muốn ngăn động tác của anh.
Nhưng làm sao mà kịp? Quần lót nhỏ nhắn mềm mại đã bị anh nhanh chóng cởi đến đầu gối đầu. Ngón tay thon dài, mang theo dòng điện, đẩy ra tầng tầng rừng rậm, ngang tàn vuốt ve nơi mềm mại chí mạng của cô.
Cả người Lương Yên cứng đờ, một sự tê dại mãnh liệt lướt qua toàn thân.
Cô kinh hãi hít vào hơi lạnh, cắn môi dưới. Chỉ cảm thấy một dòng nước xiết nóng bỏng dũng mãnh tuôn ra từ trong thân thể, dính ướt khăn trải giường.
Mộ Nham chỉ cảm thấy bụng dưới trở nên căng đau, hầu kết mang theo cảm giác tình dục lăn lộn vài cái. Anh nheo con ngươi lại, tối tăm mà nguy hiểm.
Anh đã nắm lấy tay Lương Yên, đưa tới trên quần lót, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng dỗ dành: "Niệm Niệm, giúp anh đi... Ngoan..."
Vừa nãy anh ấy đang gọi ai? Niệm Niệm sao? Hóa ra anh ấy chỉ coi mình thành người anh yêu nhất kia?
Sắc mặt Lương Yên lập tức trắng bệch, giống như có một thùng nước lạnh xối xuống đầu cô, cô chỉ cảm thấy cả người phát run.