Không đề cập tới Lương Yên còn được, vừa mới nhắc tới thì sắc mặt Triển Mộ Nham càng khó coi hơn.
Anh dùng ánh mắt lạnh băng liếc Kiều Tề Thiêm, “Cậu có biết anh tôi chết như nào không?”
Kiều Tề Thiêm uống một hớp rượu, liếc anh một cái “Cậu nói như vậy là không công bằng rồi. Đúng, tôi thừa nhận thư ký Tịch cũng có trách nhiệm trong chuyện này, nhưng cô ta cũng không nghĩ tới Mộ Khoa sẽ xảy ra chuyện.”
“Trước khi kết hôn còn qua lại với người đàn ông khác, phản bội anh tôi, cô ta không đáng được tha thứ!” Ánh mắt Triển Mộ Nham lạnh như băng.
Kiều Tề Thiêm lắc đầu, “Chết mất. Cho dù là phản bội thì đó cũng là chuyện của anh cậu!”
Triển Mộ Nham liếc anh ta một cái, “Cậu là anh em của ai hả?”
Sao lại nói chuyện thay cho Tịch Lương Yên?
“Hứ, không phân biệt tốt xấu! Lần trước tôi gặp Tịch Lương Yên, thấy cô ta thật sự để ý đến cậu, rất quan tâm cậu. Tôi sợ tôi không nói ra thì cậu sẽ bị thù hận che mờ mắt.”
Triển Mộ Nham không nhịn được nhớ tới lần trước cô vì giúp mình mà bị đám du côn gây chuyện. Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu đó, lại làm việc nghĩa không được chùn bước, khiến anh thất thần.
“Cậu tự suy nghĩ kĩ đi, cô gái tốt ở bên cạnh mà lại không biết quý trọng, lại cứ nhớ mãi Chân Niệm Niệm kia.” Kiều Tề Thiêm thật lòng khuyên anh em tốt.
Triển Mộ Nham mím môi, anh im lặng một hồi lâu cũng không lên tiếng. Chỉ giật mình nhìn sàn nhảy ồn ào náo nhiệt, ánh đèn chớp tắt lướt qua đôi mắt thâm thúy của anh, hình như anh đang suy nghĩ gì đó.
Một hồi lâu sau, anh đột nhiên nghiêng mặt nhìn Kiều Tề Thiêm, “Cậu còn nhớ rõ tôi đã từng kể với cậu về việc xảy ra vào buổi tối trước hôm anh tôi cưới không?”
Kiều Tề Thiêm gật đầu, “Ừ. Cậu uống say không biết gì, lúc ấy là tôi đưa cậu đến khách sạn. Không phải gặp một cô gái sao? Thế nào? Tìm được người kia rồi sao?”
“Ừ.” Triển Mộ Nham gật đầu, trong mắt không có chút vui mừng nào.
Chỉ có sự nhàn nhạt, không nhìn ra bất kì cảm xúc nào.
“Có thật hay không a, cậu tìm được đối tượng tình một đêm rồi sao?” Kiều Tề Thiêm nghi ngờ liếc anh một cái, lại tiếp lời: “Nhưng chuyện như vậy cũng đơn giản, trong khách sạn có camera giám sát, có thể tìm được người đó là ai.”
“Không cần xem băng ghi hình thì tôi đã biết đó là ai. Cậu cũng biết người đó.”
Kiều Tề Thiêm có chút hứng thú. “Ai vậy?”
“Chân Niệm Niệm.” Anh bình tĩnh nói ra ba chữ này, trong lòng lại có chút mất mát.
Trí nhớ của anh về đêm đó rất mơ hồ, lại rất sâu sắc. Có lẽ vì đêm hôm đó quá tuyệt vời, cho nên mơ hồ lưu lại trong lòng anh. Anh đã từng hy vọng cô gái kia là Chân Niệm Niệm, đến lúc biết người đó đúng là cô ta thì anh lại có chút buồn bã.
Cảm giác như giấc mơ đẹp nhất đã bị vỡ nát.
Rốt cuộc anh hy vọng người đêm hôm đó là ai, thì mới không mất mát như vậy? Tịch Lương Yên sao?
Trong đầu đột nhiên nhảy ra đáp án này khiến anh hoảng sợ, chê cười mình bị trúng tà, vội vàng lắc đầu vứt bỏ ba chữ như ma chú kia.
“Cậu nói là Chân Niệm Niệm sao?!” Kiều Tề Thiêm kinh ngạc nhìn Triển Mộ Nham. “Không thể nào, hôm đó chúng ta đã tận mắt nhìn thấy cô ta đi qua cửa kiểm an. Cô ta không đến Mỹ à, sao có thể quay lại ngủ với cậu?”
“Cô ấy đã quay lại.”
Kiều Tề Thiêm xùy một tiếng, “Còn tưởng rằng cậu có thể gặp cô gái đáng tin nào đó, thì ra là cô ta. Thôi, việc này đã qua bao lâu rồi, cậu dứt khoát quên hết đi. Dù đêm đó có phải cô ta hay không, thì cô ta cũng không còn liên quan gì đến cậu nữa. Cô ta có thể gả vào Tịch gia ngay lúc cậu suy sụp nhất, thì hai người đã xong rồi!”