Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng

Chương 102-3: Không chơi nổi trò mập mờ 3




Lương Yên thút thít, cô không nói nên lời, chỉ có thể không ngừng lắc đầu.

Không phải là bị dạy dỗ, chỉ là cô lại tự mình đa tình thôi!

Ở trong lòng anh, cô không hề có vị trí nào hết.

Những nụ hôn kia, cả những hành động thân mật, chẳng qua đều là anh nhất thời cao hứng mà thôi.

Mà cô cũng chỉ là một món đồ chơi dễ khống chế. Lương Yên cảm thấy may mắn vì mình chưa hồ đồ xảy ra quan hệ với anh như năm năm trước, chí ít khi cô đứng trước mặt anh vẫn còn chút lòng tự trọng.

...

Chỉ cần Chân Niệm Niệm nhớ tới dáng vẻ không yên lòng của Triển Mộ Nham hồi trưa thì liền cảm thấy lo lắng.

Cô ta đi đi lại lại trong phòng làm việc nhưng cũng không thể đè nén được cảm giác lo lắng này.

Nếu như buổi trưa cô ta không đột nhiên đến thăm, có phải anh và Lương Yên sẽ cùng nhau đi ăn cơm không?

Tịch Lương Yên có sức uy hiếp quá lớn với cô ta! Hơn nữa, cô ta còn chưa ly hôn thì càng không nắm chắc cái gì hết!

Vốn còn trông cậy vào Lê Man Thanh đối phó với Tịch Lương Yên, nhưng hiện nay Lê Man Thanh lại không có động tĩnh gì. Chẳng lẽ Lê Man Thanh thật sự định chắp tay nhường Mộ Nham sao?

Dù cho Lê Man Thanh làm được thì cô ta cũng tuyệt đối không làm thế! Thật vất vả đợi được anh về nước, cô ta không thể không nắm bắt cơ hội lần này.

Phải nghĩ cách giải quyết! Ít nhất, bây giờ cô ta phải ly hôn! Cô ta không thể chờ thêm một khắc nào nữa!

“Linda!” Sau khi cô ta quyết định xong liền gọi trợ lý của mình.

“Biên tập Chân, có chuyện gì không?” Trợ lý đẩy cửa đi vào.

“Liên hệ với phóng viên báo Tài chính và kinh tế cho tôi. Nói tôi có một tin tức muốn đưa cho bọn họ! Bọn họ nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.”

“Vâng” Linda lập tức đồng ý, cũng không hỏi thêm cái gì, liền đi ra ngoài.

...

Sau khi Lương Yên dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong liền đến phòng sách xem tài liệu. Trùng hợp Tịch Khuynh Viễn cũng ở đây, anh ta ôm chăn ngồi trên sô pha xem bản kế hoạch của dự án mới.

Bóng dáng của anh ta có sự cô độc không thể diễn tả nổi.

“Anh.” Lương Yên nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Đã trễ thế này sao còn chưa đi ngủ?” Tịch Khuynh Viễn nhìn về phía cô.

Lương Yên ngồi xuống sô pha, anh ta liền đắp chăn lông lên đùi cô. Lương Yên ôm chăn, “Em không ngủ được. Nghĩ đến xem chút tài liệu. Đây là tài liệu đấu thầu sao?”

Cô nhìn tài liệu ở trên tay Khuynh Viễn.

“Ừ. Đến lúc đó chúng ta phải phân cao thấp đó, đừng giận anh hạ thủ không lưu tình.”

Lương Yên cười cười kéo tay anh ta, “Anh em là giỏi nhất, về tình cảm, em hy vọng anh thắng. Nhưng lý trí nhắc nhở em, em không thể vì vậy mà lười biếng, cho nên chúng ta gặp nhau trên chiến trường thôi.”

Tịch Khuynh Viễn vui mừng nhìn Lương Yên, trong đôi mắt thâm thúy có một tia dịu dàng, “Em đã trưởng thành rồi. Năm năm trước, còn là một cô nhóc con. Anh luôn lo lắng em không biết cái gì hết thì sẽ sống tiếp như thế nào. Không nghĩ tới, em không chỉ sống rất tốt, còn trở nên ưu tú như vậy, kiên cường như vậy......”

Anh ta trìu mến vuốt ve mái tóc Lương Yên, trong mắt đầy ý cười và sự cưng chiều.

Lương Yên tựa vào vai anh ta, “Em cũng không nghĩ tới, mới qua năm năm mà anh đã lập gia đình.”

Động tác của anh ta hơi cứng lại. Lương Yên cũng dừng lại, biết đề tài này rất nặng nề nhưng vẫn không nhịn được thở dài, “Anh, em hiểu rõ, anh vì em nên mới không muốn ly hôn với Niệm Niệm.”

Tịch Khuynh Viễn ảm đạm nhìn Lương Yên, giọng nói nhẹ nhàng của Lương Yên vang lên trong đêm tối tĩnh mịch lại có chút thương cảm. Lương Yên dựa vào vai Tịch Khuynh Viễn, cô nhìn ánh đèn trong phòng, “Bọn họ thật lòng yêu nhau, nếu anh không yêu chị dâu, thì buông tay để hai người đó quay lại bên nhau cũng là một chuyện tốt.”