Vừa họp xong thì Lương Yên đã đi ra ngoài.
Cô nhớ lại việc lúc nãy ở trong phòng họp, trong lòng vẫn khẩn trương như cũ, lại có cảm giác ngọt ngào không nói nên lời.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến những lời Niệm Niệm nói vào tối qua, thì cô lại cảm thấy buồn bực và khó chịu.
Cảm xúc lo được lo mất khiến cô không yên lòng.
Cô đứng ở cửa phòng họp một lát, muốn ổn định tâm trạng một chút. Đúng lúc Tư Thần đi ra từ phòng trà, vừa nhìn thấy dáng vẻ của cô liền híp mắt cười, “Không phải cậu mới đi họp à, sao lại như đi nói chuyện yêu đương thế? Khuôn mặt đỏ bừng kìa.”
Lương Yên vừa nghe Tư Thần nói vậy liền sờ mặt một cái, cô cũng không nói gì chỉ vội vàng chạy về bàn làm việc của mình.
Chẳng lẽ cô thể hiện tâm trạng của mình rõ thế sao?
Áo não vỗ vỗ mặt, cô lên dây cót tinh thần tiếp tục chuyên tâm làm việc. Còn có rất nhiều việc quan trọng chờ cô, cô làm gì có tinh thần nghĩ xem hành động của anh có ý gì?
Mọi người rối rít rời khỏi phòng họp, Triển Mộ Nham là người cuối cùng đi ra ngoài. Anh bị mấy quản lý cấp cao vây quanh, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nói gì đó với bọn họ.
Lương Yên cố ý né tránh không nhìn anh. Cho đến khi cửa phòng Tổng giám đốc đóng lại thì cô mới ngẩng đầu lên.
Chỉ chốc lát sau, A Tín đột nhiên đi về phía cô. Anh ta gõ bàn cô một cái, “Thư ký Tịch.”
Lương Yên ngẩng đầu lên thấy là anh ta liền vội vã đứng dậy, A Tín ấn vai cô xuống, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc nói trưa nay muốn ăn cơm với cô. Dặn cô để trống thời gian buổi trưa.”
Lương Yên liếc về cánh cửa đã đóng chặt một cái.
Cô nhíu mày suy nghĩ một chút, cuối cùng nhẹ nhàng cự tuyệt. “Phiền anh báo với Tổng giám đốc là trưa nay tôi đã có hẹn với đồng nghiệp.”
“Như vậy a!” A Tín có vẻ tiếc nuối, đành phải gật đầu, “Được rồi, tôi sẽ báo với Tổng giám đốc.”
“Cám ơn.”
“Vậy cô làm việc đi.”
A Tín rời đi, trong lòng Lương Yên lại xoay chuyển trăm vòng.
Cuối cùng cô vẫn thấy sợ. Sợ đến gần anh, sợ bị thương, sợ tự mình đa tình......
Khi cô đối mặt với mối tình đơn phương này luôn thấy lo sợ bất an, lại có chút lực bất tòng tâm.
...
“Cô ấy cự tuyệt sao?!” Triển Mộ Nham nhíu chặt lông mày.
“Thư ký Tịch nói đã có hẹn với đồng nghiệp.” A Tín thành thật trả lời.
“Đồng nghiệp nào mà lại quan trọng như vậy? Đồng nghiệp nam sao?!” Vậy mà anh lại bị cô cự tuyệt. Người phụ nữ này chưa hề cự tuyệt yêu cầu của anh.
“Thuộc hạ cũng không biết.” A Tín nhìn sắc mặt khó coi của Tổng giám đốc, anh ta hỏi: “Chúng ta có đến tham dự bữa tiệc trưa của Trâu tổng không?”
“Không.” Triển Mộ Nham đang ký văn kiện, anh nhấn mạnh ngòi bút. Người phụ nữ này đang muốn lạt mềm buộc chặt sao?
Nếu sự thật là như vậy thì cô đã đoán sai rồi!
Sự hứng thú của anh với cô cũng không mãnh liệt như vậy! Nhất định là vì sự khiêu khích tối qua nên trong lòng anh mới ngứa ngáy như vậy.
Nhưng một chút rung động này cũng không tính là gì!
Triển Mộ Nham chỉ cảm thấy có chút kỳ quái.
......
Buổi trưa, lúc anh đi ra khỏi văn phòng liền thấy Lương Yên và mấy đồng nghiệp đang bàn xem nên đi đâu ăn trưa.
“Chúng ta đi ăn đồ Nhật đi?” Có người đề nghị.
“Tốn thời gian lắm, chúng ta còn phải nghỉ ngơi nữa chứ! Nếu không đến chiều sao làm việc được?” Có người lập tức phản bác.
“Vậy món Thái thì sao?”
“Mình không thích vị của cà ri!”
“Được rồi, món Pháp được không?”
“Không thích thịt bò bít tết!”
“Mẹ nó! Tiểu Chùy, cậu cút đi ăn cơm hộp đi!”