Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 40: 40: Hiểu Lầm






Âm thanh tiếng súng lên đạn phát ra rất rõ ràng trong không gian nhỏ.

Anh ta cười lạnh, “Tôi sẽ chỉ bóp chết sự uy hiếp, sự mất kiểm soát đó từ trong nôi, nếu như cô cảm thấy dụ dỗ tôi sinh ra vài phần hứng thú với cô mà tôi không nỡ giết cô, như vậy, tôi chỉ có thể nói là khiến cô thất vọng rồi.


Tư Không Cẩn một bên nói, một bên muốn nhìn thấy biểu cảm hoảng sợ và tuyệt vọng từ trên gương mặt Thương Trăn.

Trên đường tới đây anh ta đã chuẩn bị tốt việc giết cô rồi! Cô quá thần bí và không thể khống chế, lại biết nhiều chuyện của nhà Tư Không, cho nên mặc dù sẽ phải đắc tội với Phong Hành Diễm, Thương Trăn đều phải chết!
Nhưng mà chuyện Phong Hành Diễm chán ghét Thương Trăn là mọi chuyện mọi người đều biết, lần trước cứu cô có lẽ cũng vì xuất phát từ trách nhiệm đạo nghĩa mà thôi.

Thương Trăn nghe vậy liền cười.

Phản ứng ngoài dự đoán của cô khiến Tư Không Cẩn nhíu mày, đúng lúc đôi con người lấp lánh như sao xinh đẹp kia nhìn tới, hô hấp của Tư Không Cẩn đông cứng lại……
Đột nhiên! Tay anh ta đau nhức! Một cây kim châm đã đâm ở mu bàn tay anh ta, khiến cả bàn tay lập tức tê mỏi, súng lục rơi xuống trên sô pha, Tư Không Cẩn giật minh kinh hãi, vội vàng dùng tay khác phản kích, Thương Trăn bắt lấy tay anh ta rồi dùng sức kéo mạnh, xoay người một cái đè ấn anh ta xuống sô pha!
Giây tiếp theo, họng súng lạnh lẽo cứng rắng đặt trên đều Tư Không Cẩn.

Phải nói rằng Tư Không Cẩn quá khinh địch, anh ta không ngời tới rằng kim châm của Thương Trăn châm còn có loại tác dụng này.

Thương Trăn dùng sức lấy súng đâm chọt hai cái lên đầu anh ta mới hả giận.

“Anh Tư Không, lần trước anh hành xử với tôi chính là như thế này, cảm thụ thế nào?”
Trán Tư Không Cẩn lập tức đỏ bừng, mắt kính anh ta rươi sang một bên, làm lộ ra cặp mắt hẹp dài lãnh lệ, đang lạnh lùng trừng mắt nhìn Thương Trăn!
“Cô có rất nhiều chiêu.



Thương Trăn cười khẽ, “Ai mà không có con át chủ bài chứ?”
Tay cầm súng của cô giữ nguyên, một cái tay khác lại tới véo mặt Tư Không Cẩn, tràn ngập ác ý nói.

“Còn có, anh nói tôi không hiểu rõ anh, không sai, bởi vì tôi không cần thiết.


Cô nói rồi nở nụ cười giống như ác ma.

“Nếu như anh nghe lời, thì ngoan ngoãn để tôi dắt mũi, nếu như anh không nghe lời, tôi sẽ chỉnh đến khi anh nghe lời mới thôi! Cho nên, vì sao tôi phải hiểu rõ anh chứ?”
Ngón tay dùng sức véo mạnh, tưởng chừng như đem mặt Tư Không Cẩn mặt vê nặn thành hình tròn!
Tư Không Cẩn nổi giận, “Chết tiệt! Cô buông tay cho tôi!”
Thương Trăn giả vờ như không nghe thấy, ngay sau đó càng dùng sức véo! Kiếp trước cô chỉ có thể ngước lên nhìn người này, kiếp này có cơ hội thì sao lại không ngược đủ chứ?
Cô tấm tắc khen, “Anh Tư Không bảo dưỡng không tồi nhỉ, gương mặt này đúng là rất mềm.


Tư Không Cẩn giãy giụa một chút, vẫn không thoát khỏi Thương Trăn khống chế, trong lòng anh ta lửa giận ngập trời, ánh mắt càng thêm hung ác nham hiểm đáng sợ!
“Thương Trăn, chẳng lẽ cô hành xử đều không suy nghĩ đến hậu quả sao?”
Nhà Tư Không, rõ ràng là một thứ khổng lồ mà nhà họ Thương phải ngước nhìn ngưỡng mộ ! Sao cô lại dám?!
Thương Trăn điềm đạm cười, cuối cùng bàn tay véo mặt lại vỗ vỗ gương mặt anh ta, từ trên cao nhìn xuống.

“Hậu quả cùng lắm cũng chỉ là chết, có lẽ cũng chỉ có như thế……”

Câu nói dang dở của cô nhuốm vài phần cô đơn, lại khiến cho Tư Không Cẩn đang phẫn nộ bất chợt ấn nút tạm dừng một cách khó hiểu.

Thương Trăn cũng đã đứng dậy.

“Được rồi, thời gian trò chơi kết thúc.


Cô nhẹ nhàng đặt súng lục lên bàn, vẻ mặt chán ghét nhìn chằm chằm Tư Không Cẩn, bỗng nhiên lạnh giọng nói.

“Nếu như lần sau anh còn dám chỉa súng vào tôi, tôi sẽ phế tay anh! Một lần chĩa súng thì phế một lần, tôi nói được thì làm được!”
Lời đe dọa rất mạnh mẽ, khiến Tư Không Cẩn ngồi dậy sửng sốt!
Anh ta vốn nên tức giận, nên đứng dậy, cho cô một bài học!
Nhưng quái lạ, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập ác ý của cô, hình ảnh độc ác như thế lại khiến anh ta cảm thấy hưng phấn!
Gặp quỷ rồi! Anh ta hưng phấn cái gì? Chẳng lẽ còn mong đợi Thương Trăn nả một phát súng vào tứ chi của mình?
Vứt bỏ những ý nghĩ quái dị bất chợt nảy lên, Tư Không Cẩn mất tự nhiên trừng mắt.

Lúc này súng đang ở trước mặt anh ta, rốt cuộc anh ta lại không có ham muốn tới lấy súng, anh ta không thể không thừa nhận, hắn không nỡ để cô gái này chết.

Thấy Tư Không Cẩn an phận, Thương Trăn tiếp tục lau tóc, giống như mới vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác.

“Quay lại chuyện chính, tôi đã cung cấp cho anh thông tin tuyệt mật, giúp nhà Tư Không loại bỏ được nội loạn, thù lao là 500 vạn, chuyển vào tài khoản của tôi, có ý kiến gì không?”
Tư Không Cẩn mím môi không nói gì.


Sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, cuối cùng tâm anh ta cũng thua cuộc, nếu đã không nỡ giết chết cô, vậy chỉ có thể hợp tác thôi.

Anh ta cắn răng nói, “Không ý kiến, tiền không là vấn đề, tôi chỉ muốn hỏi cô, về bệnh của em trai tôi, cô thực sự chắc chắn ư? Thù lao tuyệt đối làm cô vừa lòng!”
Thương Trăn ngạc nhiên anh ta đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng cô cũng không hỏi.

“Bệnh của em trai anh tôi nắm rõ, một thời gian nữa tôi sẽ tìm anh, hiện tại không phải thời điểm thích hợp.


“Vậy khi nào mới là thời điểm thích hợp ?”
“Thời điểm tâm tình tôi tốt.


Lời nói của Thương Trăn khiến cho cơn giận đã áp chế xuống của Tư Không Cẩn bừng bừng trở lại, anh đột nhiên tức cười, “Cô Thương quả là có bản lĩnh khiễn người khác tức chết, có tức chết người không đền mạng bản lĩnh, cũng không biết ở trên giường miệng lưỡi sắc bén như vậy hay không.


“Tóm lại —— anh không trải nghiệm nổi đâu.


“Vậy sao không thử xem?” Tư Không Cẩn đứng dậy, “Có lẽ nếu như cô thử xong, trái lại còn yêu tôi cũng không biết chừng.


Thương Trăn cười, “Yên tâm, tình yêu của tôi với Phong Hành Diễm quyết không thay đổi, đi thong thả không tiễn.


Tư Không Cẩn cảm nhận được chút trào phúng trong nụ cười của cô, thôi được, một cô gái thích người khác, anh ta không thèm cướp đoạt!
Anh ta cười lạnh rồi xoay người rời đi, nhưng khi mở cửa, lại thấy thấy được sắc mặt vi diệu của Phong Hành Diễm.


Trong khoảnh khắc, Tư Không Cẩn rốt cuộc cảm nhận được một loại chua xót, vì sao người Thương Trăn thích, cứ phải là Phong Hành Diễm?
“Chúc mừng cậu Phong, vợ tương lai của cậu đối với cậu si tâm như một, đến lúc kết hôn, đừng quên đưa tôi thiệp mời.


Phong Hành Diễm lấy lại tinh thần nhướng mày cười, ánh mắt nguy hiểm của anh quét qua Tư Không Cẩn một cái, không vui nói.

“Nếu anh Tư Không biết Thương Trăn là người của tôi, vậy mời cách xa cô ấy một chút, chuyện hôm nay tự tiện xông vào nhà cô ấy, ta không muốn có lần thứ hai, anh hiểu ý tôi chứ.


Sắc mặt Tư Không Cẩn lập tức trở nên khó coi, gần như không giữ nổi vẻ mặt tươi cười.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, “Yên tâm, tôi chỉ vì em trai của tôi, tôi đối với Thương Trăn, không hề hứng thú!”
“Tốt nhất là như thế.


Hai cái người đàn ông chạm mắt trong chốc lát, Tư Không Cẩn nhanh chóng rời đi, bây giờ anh đã biết, hai người này đặc biệt khắc anh ta!
Thương Trăn nghe được Phong Hành Diễm cũng tới, trong lòng cô buồn cười, hôm nay là ngày gì? Lại có nhiều người không mời mà đến.

Sau khi Tư Không rời đi, tâm tình Phong Hành Diễm đột nhiên nhảy lên lên, vốn dĩ lúc anh đến, tâm tình còn rất thực phức tạp, nhưng khi nghe được Thương Trăn nói mấy chữ ‘quyết không thay đổi’, rốt cuộc anh cũng yên tâm!
Anh liền biết Thương Trăn vẫn thích anh, dù sao thì đã thích nhiều năm như vậy, sao có xóa đi trong một sớm một chiều được?
Cho nên trên mặt Phong Hành Diễm rất dè dặt, nhưng trong lòng lại buông lỏng, không hề che dấu dục vọng của mình.

Không sai, anh suy nghĩ rất lâu, quyết định thẳng thắn đối mặt với tình cảm của mình với Thương Trăn.

Bởi vì Thương Trăn là người phụ nữ đầu tiên của anh, cho nên anh không cách nào kháng cự đối với thân thể của cô, nói ngắn gọn là, anh có dục vọng với cô, chính là như vậy!.