Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 37: 37: Vì Cô Mà Đau Lòng






Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa sổ xe, Phong Hành Diễm bực mình hạ cửa số xe xuống, người bên ngoài không ngờ rằng chủ xe bên trong lại đẹp trai trẻ tuổi như vậy, chẳng trách lại có diễm phúc như vậy……
Tuy rằng không nhìn thấu được vào bên trong quan tấm kính, nhưng anh ta lại thấy chiếc xe vừa mới dừng, lại còn không ngừng rung lắc.

“Có việc gì?”
Ba chữ của Phong Hành Diễm mang theo sát khí dữ tợn, làm cho người đàn ông vốn đang rất bất mãn đột nhiên mất khí thế, lắp bắp nói.

“Anh…… Anh chắn đường xe chạy!”
Nếu ở chỗ khác còn được, Phong Hành Diễm lại trực tiếp dừng xe ở trên vạch kẻ đường, tuy là ban đêm, nhưng vẫn sẽ có cameras mà, bằng không anh ta sẽ không chạy tới quấy rầy chuyện tốt của người khác đâu!
Phong Hành Diễm lập tức đen mặt!
Anh còn rầu rĩ nghĩ, nếu như vừa nãy thêm vài giây đỗ xe vào bên lề đường thì tốt rồi, như vậy sẽ không có người tới quấy rầy……
Khoan đã! Quấy rầy cái gì! Vừa nãy anh mới không bị Thương Trăn này mê hoặc đâu!
Mang theo bất đắc dĩ mạnh mẽ, Phong Hành Diễm nổ xe phóng như bay!
Lúc này Thương Trăn cực kỳ an tĩnh, nhìn anh lái xe đến biệt thự Hải Tâm cô cũng không nói một lời.

Nhưng là lúc này nội tâm cô vô cùng bộp chộp! Cô thật sự không thể tha thứ cho bản thân vừa nãy cũng động tình, nếu như thân thể của cô không mềm oặt đi thì sao lại không thoát nổi Phong Hành Diễm chứ? Nếu không phải ngón tay vô lực không đâm cây kim châm xuống, cô sao sẽ để Phong Hành tùy ý điều khiển?
Mà Phong Hành Diễm cũng không nói gì, đây cũng không phải lần đầu tiên anh có dục vọng mãnh liệt đối với Thương Trăn , chẳng lẽ anh thật nên đi tìm đàn bà?
Đến khi xuống xe, Thương Trăn im lặng đi đến phòng khách, quản gia có chút khó hiểu nhìn cô một cái, nhưng mà khi nhìn thấy Phong Hành Diễm, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu chủ, cậu bị thương sao?”
Phong Hành Diễm cúi đầu, liền nhìn đến áo vest ngoài của anh có chút vết máu, trước ngực Thương Trăn có một vết thương do Tư Không Cẩn làm, sau đó cô dùng châm cầm máu và băng bó qua loa một chút, nhưng mà vừa mới ôm hôn kịch liệt như vậy nên vẫn có một ít máu thấm ra, chỉ là cô mặc đồ đen nên không thấy.


Phong Hành Diễm giật mình, Thương Trăn bị thương?
Phong Hành Diễm gấp gáp lệnh quản gia gọi bác sĩ Nghiêm tới đây, rồi anh nhớ ra Thương Trăn sẽ tự mình chữa bệnh, vì thế anh cầm hòm thuốc đi vào phòng khách, khi tới rồi cửa, anh đột nhiên sửng sốt!
Quái lạ! Anh khẩn trương như vậy làm gì?
Anh nhớ lại hôm nay anh gấp gáp chạy tới cứu cô, kết quả bị cô mắng là lo chuyện bao đồng, anh liền cảm thấy uất nghẹn!
Cô gái này có thành kiến với anh, chắc chắn sẽ không cảm kích! Hơn nữa mặc dù bị thương nhưng suốt dọc đường đi lại giống như người không bị gì, rõ ràng là không muốn anh bận tâm, anh mới mặc kệ cô sống hay chết!
Nghĩ như vậy, Phong Hành Diễm xoay người muốn đi, nhưng chân lại giống như cắm rễ xuống mặt đất!
Anh thầm chửi thề một câu, cuối cùng vẫn gõ cửa, nhưng không ai trả lời.

Phong Hành Diễm sợ Thương Trăn xảy ra chuyện, vội vàng mở cửa đi vào, lại nhìn thấy quần áo rơi vãi trên mặt đất, từ áo đen quần đen cho đến áo ngực dính máu, một đường hướng thẳng về phía phòng tắm.

Phong Hành Diễm sửng sốt, Thương Trăn tắm ở đây?
Trong đầu anh không tự chủ được nhớ tới buổi tiệc đêm mấy hôm trước, lúc Thương Trăn muốn chứng minh mình trong sạch, cởi sạch trước mặt anh……
Kỳ thật hôm đó anh định hung dữ như vậy, nhưng khi nhìn thấy Thương Trăn khắp người đầy vết hôn ái muội, anh không tự khống chế được, chỉ muốn nổi giận!
Anh sẽ bảo vệ cô, nhưng sự tức giận cũng làm cho anh muốn nhục nhã cô!
Trong lúc anh đang suy nghĩ xuất thần, cửa phòng tắm mở ra.

Khi Thương Trăn nhìn thấy Phong Hành Diễm thì dừng lại!
Lúc này cô cầm một chiếc khăn lông to lau tóc, mái tóc đen nhánh ướt át dính trên thân thể trắng nõn, vết thương đỏ trên ngực nhìn mà đau lòng.


Nhưng khi vào đôi mắtlong lanh mê hoặc thì vết thương khuyết điểm này chẳng là gì cả, cô như bức tượng nữ thần Venus tinh xảo không chê vào đâu được, mỗi chỗ đường cong đều đẹp có ý nghĩa!
Ánh mắt hai người chạm nhau! Phong Hành Diễm đột nhiên xoay người sang chỗ khác, mà Thương Trăn cũng không có hét lên.

Sắc mặt cô bình tĩnh chậm rãi dùng khăn lông quấn quanh người, cuốn tóc ra đằng sau, khiến cho vết thương trước ngực hoàn toàn lộ ra.

Phong Hành Diễm chờ cô tức hoặc là kêu la sợ hãi, nửa ngày cũng không có động tĩnh gì, anh không khỏi nghiêng đầu nhìn, lại thấy Thương Trăn ngồi đối diện gương ở bàn trang điểm, đang quan sát miệng vết thương.

Miệng vết thương có vẻ sâu, và còn rất đau, nhưng Thương Trăn thích loại đau này.

Bởi vì cô luôn có cảm giác không chân thật, gióng như tái sinh là không có thật, là nằm mơ, là cô bị nhốt ở viện nghiên cứu mà bị điên rồi, tự mình khóa chặt ý thức, đắp nặn ra một giấc mơ giả dối!
Cho nên cô trùng sinh trở về tùy ý làm xằng làm bậy, hoàn toàn buông thả chính mình, giống như thay đổi hoàn toàn.

Chỉ có đau mới khiến cô trở nên chân thật.

Nàng khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn về phía Phong Hành Diễm.

“Nếu đã mang tới rồi, còn không mau đưa cho tôi?”
Phong Hành Diễm nhìn miệng vết thương của cô, thấp giọng nói, “Bác sĩ gia đình sắp tới rồi.



“Ta tự làm được, đưa đồ cho tôi.


Phong Hành Diễm nhíu mày.

Anh chán ghét bộ dáng lạnh nhạt và lý trí bây giờ của cô, cho dù lúc trước cô toàn là cãi cọ anh, cũng tốt hơn bộ dạng lắng đọng bây giờ.

Nhưng mà khi nhìn thấy vết thương trên người cô, Phong Hành Diễm thầm khó chịu, đưa hòm thuốc cho cô, còn lệnh cho quản gia gọi cho ông Nghiêm bảo không cần tới nữa, dù sao thì y thuật của Thương Trăn còn cao hơn cả lão Nghiêm.

Hòm thuốc của nhà họ Phong rất đầy đủ, còn có kim chỉ y tế.

Vì cô vừa sử dụng y pháp châm cứu miệng vết thương hầu như không chảy máu, chỉ có màu đỏ bề ngoài nhìn mà đau lòng.

Phong Hành Diễm vừa nhìn là biết vết thương do bị dùng dao.

Trong lòng anh đột nhiên tức giận cuồn cuộn, cắn răng hỏi.

“Có phải là Tư Không Cẩn làm bị thương?”
Thương Trăn không trả lời, cô theo bao tay, thô bạo rửa sạch miệng vết thương, một chút máu dính lên da thịt trắng muốt trước ngực cô, bắt mắt giống như hồng mai nở rộ trong tuyết.

Phong Hành Diễm lại bắt lấy cổ tay cô trong vô thức.


“Cô có thể nhẹ tay một chút không!”
Ngữ khí của anh rất hung dữ, giống như chính anh mới là người bị đối xử thô bạo!
Anh uy hiếp nói, “Nếu cô tiếp tục không cẩn thận, tôi sẽ gọi lão Nghiêm đến khâu cho cô!”
Thương Trăn kinh ngạc nhìn anh một cái, ánh mắt giống như muốn nói: Tôi đối với chính mình nhẹ tay hay không nhẹ tay thì liên quan gì đến anh? Cũng không phải là anh bị thương.

Nhưng bởi vì Phong Hành Diễm vẫn luôn ở bên cạnh nhìn như hổ rình mồi, động tác của Thương Trăn chậm một chút, nhìn qua trong rất nhẹ nhàng, lúc này sắc mặt Phong Hành Diễm tốt hơn một chút.

Thấy cô cầm kim tự mình khâu vết thương, Phong Hành Diễm cho dù không hiểu y thuật cũng biết trình tự không đúng!
“Cô không dùng thuốc gây mê ư?”
Thương Trăn yếu ớt nói, “Không có thuốc mê.


Thuốc gây mê là một thứ nguy hiểm, nhà họ Phong không giống như những nhà khác, thuốc mê có thể khiến cơ thể con người nhanh chóng có phản ứng gì đó nên trong hòm thuốc không được có.

“Tôi đi lấy!” Phong Hành Diễm đứng dậy, vẫn không yên tâm nói thêm một câu, “Cô chờ!”
Thấy Phong Hành Diễm bước nhanh ra ngoài, Thương Trăn bĩu môi, trực tiếp bắt đầu khâu miệng vết thương lại.

Cô gái trong gương sắc mặt bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện cô đau đến tần cau mày, khóe miệng giương lên.

Đau, liền chứng minh cô vẫn sống, càng đau, càng tươi sống.

.