“Cậu của mày cũng không có ư?”
“Cậu chưa từ bỏ ý định, vẫn còn muốn làm quân chủ nước L, cho nên ông ta sẽ không dính virus K ……” Bằng không một một quốc gia chết, hắn thống trị còn có cái ý nghĩa gì?
Ô Lí Khắc Tử thành thật khiến cho Phong Hành Diễm rất hài lòng, cũng rất chán ghét! Ngay cả kẻ cầm đầu đám quân phản loạn cũng biết chuyện có thể làm và chuyện không thể làm, còn người này đã mất đi lương tâm!
Phong Hành Diễm đem Ô Lí Khắc Tử ném cho Hữu Hoành phía sau.
“Báo tin cho quân khu, nói cho bọn họ chuyện quả bom, trong nửa giờ nữa, có thể triệt tiêu bao nhiêu người thì hãy triệt tiêu bấy nhiêu người.
”
“Mặt khác, tên này giao cho cậu! Tra khảo hắn mật mã! Hắn không nói, chờ bom nổ, hắn cũng không cần phải sống nữa! Những người còn lại đi cùng tôi!”
Nghe được Phong Hành Diễm nói, Ô Lí Khắc Tử kinh hãi che tay lại!
“Phong Hành Diễm! Mày muốn giết tao? Chẳng lẽ mày không cần tính mạng của hơn mười vạn người kia sao?!”
Khóe miệng Phong Hành Diễm hiện lên một tia mỉa mai.
Chính anh cũng sắp phải chết, còn có cái gì đáng để quan tâm?
Hơn nữa, đừng tưởng rằng anh không nhìn thấy hận ý vặn vẹo đó của Ô Lí Khắc Tử! Ô Lí Khắc Tử tên này địa vị quá cao, lực ảnh hưởng rất lớn, lại có thù tất báo! Thả hắn đi, một ngày nào đó hắn có thể Đông Sơn tái khởi!
Lại nói, ngay cả virus K cũng còn dám động vào, hắn cơ bản là đã đánh mất cơ hội làm người lương tri, người này địa vị càng cao, nhân cách lại càng vặn vẹo, vẫn nên chết thì tốt hơn! Những người đó nếu như không triệt tiêu đi, cũng chỉ có thể vứt bỏ.
Lấy hay bỏ, mặc kệ là thương trường hay là chiến trường, không có người ai hiểu hơn anh chuyện lấy hay bỏ, ngay cả mạng của anh cũng có thể dùng lấy hay bỏ, huống chi là khác mạng của người khác?
Anh chẳng qua chỉ là người đưa ra lựa chọn mà thôi.
Giống như anh từ bỏ cơ hội sống tới cứu Thương Trăn, đều là quyết định chính xác nhất.
Cho nên, Thương Trăn —— chờ anh!
Lúc này Thương Trăn đang ở dùng toàn lực chạy vội!
Lửa! Nơi nơi đều là lửa, cả ngọn núi gần như đều bị thiêu cháy, khói đặc cuồn cuộn, không trung đều bị nhuộm thành màu hồng đỏ lửa.
Thương Trăn không rõ ai là người tới giết Ô Lí Khắc Tử, nhưng mà cô rất rõ ràng, mặc kệ là ai, cô đều không thể tin tưởng, cô chỉ có thể dựa vào mình để chạy thoát!
Bởi vì vết thương được gây tê tạm thời, nên Thương Trăn vẫn có thể chạy được, nhưng mà dù thế nào cô cũng bị thương ở chân, cho dù cô chạy nhanh hơn nữa, cũng không thể so với tên sát thủ không bị thương được.
Vừa mới giết hai người, vẫn còn hai tên nữa, hai tên này cứ như dòi trong xương, một lòng muốn cô chết! Cô không thể…… Không thể ngồi chờ chết!
Trước mắt dần dần xuất hiện bóng hình, trong lòng Thương Trăn hơi trầm xuống, bước tới, lúc trước bị người ta tiêm thuốc mê đang bắt đầu phát tác dược tính!
Nhưng mà hiện tại đang có người đang đuổi giết cô, cô liều mạng muốn áp chế cái cảm giác choáng váng này, rồi sau đó tìm chỗ ẩn trốn.
“Chạy đi đâu rồi? Ả đàn bà này đúng là lợi hại! Bị thương mà còn chạy thoát nhanh như vậy!”
Một thanh âm khác truyền đến.
“Anh đừng đi tách khỏi tôi, ả đó rất lợi hại, tôi vừa mới nhìn thấy ả ta vặn gãy cổ lão nhị! Ả ta không giống phụ nữ bình thường!”
“Hừ, lão nhị háo sắc, tôi đã sớm nói lão ấy sớm hay muộn cũng sẽ chết ở trên người đàn bà!”
“Cẩn thận một chút, hiện tại thông tin đã bị cắt đứt, cũng không biết tình hình dưới chân núi như thế nào, mau giết cô ta nhanh đi!”
Thương Trăn đáng ẩn tránh trong chỗ trũng, dùng sức đứng lên, lúc này nàng cả người cô đều là bùn đất, xem như là cách tốt nhất để che lánh, nhưng mà đầu cô càng ngày càng nặng, khiến cô có loại cảm giác lập tức liền ngủ mất ……
Không được! Nếu cô đã biết mật mã thì nhất định phải truyền ra ngoài, bằng không nếu chết mười vạn người! Vậy chuyến đi này của cô coi như không!
Quan trọng là, quân khu cách doanh trại tị nạn rất gần, chẳng may Phong Hành Diễm vẫn còn ở trong đó……
Ngay sau đó, Thương Trăn cười khổ.
Thương Trăn ơi Thương Trăn, Phong Hành Diễm đã bỏ rơi mày, tuy rằng là vì đại nghĩa, nhưng cũng là bỏ rơi mày! Đây là thích đến nhu nhược à…… Ở nơi xa không còn biểu hiện thâm tình của anh ta…… Mày cần gì phải nhớ thương anh ta nữa?
Lúc này, hai gã đàn ông đã gần như xông tới phía trước Thương Trăn phía trước rồi, Thương Trăn nấp ở trong hang động bùn đất cẩn thận quan sát hai gã kia đang đi từng bước, thực ra, lòng cô cũng đang rất căng thẳng, ánh mắt càng thêm sắc lạnh!
Cô không thể chết được, cô còn có rất nhiều chuyện chưa làm, mà cô cũng không nên chết ở chỗ này!
Lúc này, một con thỏ nhảy tới vào trong lùm cây, nhưng hai gã kia không nhìn thấy, lại tưởng rằng đó là Thương Trăn!
Nghe thấy động tĩnh, bọn chúng lập tức xoay người, trong đó một tên đưa mắt ra hiệu với tên còn lại.
Sau đó một người liền bảo trợ, một người ghìm súng đi về hướng lùm cây.
Đây…… Là một cơ hội!!
Ánh mắt của Thương Trăn hiện lên ánh sáng của dã thú!
Hiện tại trên người cô có không ít vết thương, nếu như cứ ngồi chờ chết, lúc bị phát hiện chỉ có một con đường chết, mà giờ đây, lại có một cơ hội ngàn năm có một! Tên kia cách cô khoảng hai mươi mét, cô có thể bắn trúng…… Có thể!
Thương Trăn giơ súng lên, gã đàn ông đưa lwg về phía cô không hề cảnh giác, một lòng bảo trợ, hình ảnh trong mắt Thương Trăn trong càng ngày càng nặng!
Cô hung hăng cắn môi của mình! Chỉ nghe phịch một tiếng! Cô nổ súng!
Lúc nổ súng, cô đồng thời nàng nhảy nhanh ra ngoài, cũng mặc kệ cô có bắn trúng hay không, cô vội vàng xoay người phi tới một bụi cỏ khác!
Nhưng tốc độ của cô nhanh đến đâu cũng không lại tốc độ cảu tiếng súng, truy hồi tên sát thủ chạy tới!
Hắn gần như là lập tức đuổi theo! Hai phát súng bắn ra, nhưng mà đều không bắn trúng!
Hắn lại đuổi theo vài bước về phía trước, đột nhiên Thương Trăn từ trên cây nhảy xuống, ôm lấy đầu của hắn! Thuận tiện một cước đá rớt khẩu súng trong tay hắn!
Đối phương tất nhiên là đã được trải qua huấn luyện, mặc dù sức lực của Thương Trăn rất lớn, hắn cũng phản kích làm bay súng trong tay Thương Trăn, một tay rút con dao găm.
Nhân lúc này, Thương Trăn cầm kim châm bạc, lập tức đâm vào cổ hắn!
Nhưng mà bởi vì khí lực trong cơ thể cô gần như đã cạn kiệt, nên một nhát kim đâm này không có hiệu quả mấy.
Đối phương ngoài bị tê cứng một chút, thì vẫn có thể động đậy!
Thương Trăn tất nhiên đã đoán được trước tình huống này, sau nhát đâm đó, cô nảy sinh ác độc tới cắn cổ đối phương! Mà gã đàn ông kia do bị tê cứng chân tay nên bị Thương Trăn đánh ngã gục ở trên mặt đất!
Nhưng hắn cũng ngồi chờ chết, dùng sức cầm dao găm trên tay đâm về phía Thương Trăn!
Trong lúc nguy cấp, Thương Trăn cũng bạo phát sức lực không gì sánh kịp! Cánh tay gầy yếu của cô thế nhưng lại bắt được tay của đối phương! Miệng lại không ngừng cắn.
Cổ bị chảy nhiều máy, gã đàn ông kia hiển nhiên hiểu được cái chết đang tới gần! Gần xanh trên tay hắn nổi lên! Lưỡi dao kia nháy mắt đã tới gần Thương Trăn, một khi hắn đâm xuống, xuyên thủng tim, cô nhất định sẽ chết!
Cánh tay không còn lại không cầm dao của hắn né ra phía sau, cũng ở điên cuồng đấm đánh thân thể của cô.
Một chút một chút, đánh đến mức cả người như muốn hộc máu.
Thương Trăn đã không còn sức lực gì, tác dụng của của thuốc phát tác, thế nhưng cô lại không cách nào một ngụm cắn rách cổ đối phương!
Hiện tại của chỉ dựa vào bản năng điên cuồng! Dùng hàm răng cắn sâu vào cổ đối phương không buông, hai mắt cô đỏ bừng! Mặc kệ hắn đấm đá kéo tóc thế nào, cô cũng vẫn không nhúc nhích cắn hắn chặt hơn, gắt gao tóm lấy cánh tay cầm dao của hắn!
Không phải cô chết, thì là hắn chết! Không có khả năng thứ ba!
Nhưng mà sao cô có thể chết đây? Kẻ thù của cô, nỗi hận của cô! Sinh mệnh của cô! Đều không nên kết thúc như vậy !
Nghĩ đến những người đó, lực cắn của Thương Trăn lại mạnh thêm vài phần, dần dần, lực đánh của gã đàn ông nọ ngày càng yến, cánh tay cầm dao cũng bị cô hoàn toàn đè xuống!
“…… Đã chết……”.