Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 70: Đều là kẻ có tội




Edit: Phạm My

Beta: Dực

Cô chưa từng nghĩ, rốt cục cô là gì ở trong mắt Phong Kính

Bởi vì cô biết, bọn họ nhất định không có kết quả.

Phong Kính lúc này thật sự nổi giận, cử hai người bảo vệ trông giữ hai mươi bốn giờ, bất kể cô đi đến chỗ nào đều có người đi theo, loại cảm giác này Tô Mộc Vũ không thích chút nào, giống như cô làm chuyện gì đều phơi bày trước mắt hắn.

Mà còn một chuyện khác nữa là: trên lầu không có ai. Theo như lời Tiền Phong thì Phong Kính cùng bạn gái mới quen đang xây tổ uyên ương, chẳng qua là Tô Mộc Vũ phát hiện lúc hắn nói chuyện, ánh mắt có chút né tránh.

Tô Mộc Vũ vừa mới vào phòng học, Chu Hiểu Đồng liền thần thần bí bí chạy tới nói: “Cậu biết gì chưa? Tiểu Vũ, thần tượng Ran Marsh của cậu muốn tới thành phố S mở một triển lãm nghệ thuật gốm sứ, còn định chọn ra một cô gái làm người mẫu. Hắn chỉ đích danh, phải là một cô gái Trung Quốc! Rất nhiều người đều đi đăng ký, cậu xem mấy người…kia, đều đi.” Chu Hiểu Đồng chỉ chỉ mấy cô gái đang tụ tập ở bên kia phòng học.

Tô Mộc Vũ có chút kinh ngạc, Ran Marsh lại muốn tới Trung Quốc mở triển lãm, là thật hay giả đây?

Chu Hiểu Đồng mơ mộng: “Nếu như được chọn, cậu nói có thể được hắn ưu ái mang về Đức đào tạo sâu hay không nhỉ? Nói không chừng, hắn còn là một người đàn ông siêu đẹp trai, cùng một bậc thầy gốm sứ ngoại quốc, còn là một người đẹp trai nói yêu đương, thật là sướng chết được!”

Tô Mộc Vũ gõ đầu cô ấy, cười nói: “Cậu đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, tiết sau là của Chu giáo sư đó!”.

Chu Hiểu Đồng tức khắc kêu thảm thiết.

Tô Mộc Vũ mỉm cười nhìn cô ấy. Nhân vật gì gì đó, cô không có hứng thú, cô chỉ nhiệt tâm với nghệ thuật gốm sứ mà thôi.

Sau khi tan học, Tô Mộc Vũ như thường lệ chuẩn bị đi phòng nghệ thuật gốm sứ phường, một người đàn ông cao lớn mặc quần áo khá kỳ lạ ngăn cản bước chân của cô.

Mặc dù là mùa đông, nhưng cách ăn mặc của người đàn ông này cũng quá là kỳ lạ, một người đàn ông lại quấn một khăn trùm đầu kiểu Ảrập, trông khá đáng ngờ, nếu nói là cướp ngân hàng đều có người tin.

Tô Mộc Vũ cau mày, muốn bước đi, người đàn ông kia lại ưỡn nghiêm mặt đuổi theo, cười nói: “Hi! Cô bé Trung Quốc, chúng ta lại gặp mặt.”

“Anh là. . .” Tô Mộc Vũ suy nghĩ hồi lâu mới loáng thoáng nhớ lại, từng ở phòng nghệ thuật gốm sứ phường gặp được một người đàn ông tóc vàng kỳ quái, “Xin hỏi, anh tìm tôi có việc gì không?”

“Muốn mời cô đi làm người mẫu được không?” Người đàn ông thần thần bí bí nói.

Tô Mộc Vũ phì cười, dạo này, giả vờ như là tìm ngôi sao để lừa gạt thiếu nam thiếu nữ một đêm nổi tiếng, không nghĩ tới lại lừa đến chính mình, thật làm cho người ta dở khóc dở cười.

“Vị tiên sinh này, cám ơn ý tốt của anh, tôi không có hứng thú.” Tô Mộc Vũ không nhiều lời vô ích, trực tiếp bỏ qua hắn, lên xe.

Không nghĩ tới người đàn ông ngoại quốc này không đạt được mục đích thề không bỏ qua, vẫn theo tới nghệ thuật gốm sứ phường, lải nhải mãi bên tai Tô Mộc Vũ.

“Cơ hội này rất nhiều người cầu xin tôi tôi đều không cho, cô thật sự không cần sao? Tôi cam đoan cô sẽ hối hận.”

Tô Mộc Vũ phiền muốn chết, liên tục ba khách hàng do sự ồn ào của hắn mất hứng bỏ đi rồi: “Vị tiên sinh này, tôi đối với việc làm người mẫu không có chút hứng thú nào, anh nên đi tìm người khác, tôi tin họ sẽ rất vui sướng.”

Người đàn ông ngoại quốc còn cầm chặt không thôi, hai người bảo vệ mới đi tới đem người đàn ông ngoại quốc ném ra ngoài.

“Cô bé Trung Quốc, cô suy nghĩ thêm chút đi, tôi cam đoan cô sẽ vừa lòng”

Tô Mộc Vũ không nhịn được cười, cái người ngoại quốc này, tiếng Trung Quốc nói không sai, nhưng là dùng từ quá kém.

Người đàn ông ngoại quốc đi rồi bên tai rốt cuộc yên tĩnh chút. Tô Mộc Vũ lại tiếp tục công việc, cô suy nghĩ sau khi về nhà nên nấu canh gì cho bữa tối.

Phong Kính đã trở lại.

Chỉ là hôm nay có chút không giống ngày thường, đằng sau Phong Kính còn có một người.

“Tránh ra, nơi này không chào đón anh.” Phong Kính giọng điệu rất hung , hắn đối với người ngoài luôn luôn rất lạnh lùng, khó có được giọng điệu thế này.

Người nọ quấn quít chặt lấy: “Ethan, không cần đối với tôi lạnh như vậy nha, dù sao cũng là huynh đệ thân thiết cùng phòng do một lão sư dạy.”

“Cút ngay! Không cần chà đạp tiếng Trung Quốc, trở về nước Đức của anh đi!” Phong Kính mặt đen lại, dùng tay đẩy ra người nọ.

Giọng nói này, còn có cách dùng từ kỳ quái này, khiến cho Tô Mộc Vũ bật cười khúc khích, không khỏi nhớ tới một người giống y hệt.

Người nọ chui đầu vào, lúc nhìn thấy Tô Mộc Vũ thì hai mắt sáng lên.

“Hi! Cô bé Trung Quốc, tôi là Ran Marsh, thế nào, ngạc nhiên sao?” Người đàn ông tóc vàng cười sáng lạn, vẫy tay đẹp trai nói.

Một đầu tóc vàng, quả thực muốn người ta đui mù.

——————————

Tô Mộc Tình gần đây rất đa nghi, cô ta cảm giác Tần Nghị Hằng có người phụ nữ khác bên ngoài.

Hôm nay, khi cô ta tận mắt thấy được Tần Nghị Hằng ở hộp đêm cùng một cô gái thân thiết, cô ta căm hận tưởng chừng như muốn giết người.

Cô ta đỡ cái bụng to, bước nhanh đến phía trước hắt thẳng một ly rượu trên mặt cô gái kia: “Mày, con đàn bà thối tha, cách xa chồng tao ra!” Móng tay sắc bén ra sức cào trên mặt cô gái.

“A ——! ! !” Cô gái kia lập tức hét ầm lên.

Bên cạnh còn ngồi vài vị lãnh đạo mấy công ty khác bị văng đến vài giọt, lập tức vô cùng lúng túng .

Tần Nghị Hằng thể diện mất hết, căn bản bất chấp việc Tô Mộc Tình đang mang thai, một tay giữ lấy cô ta kéo tới nhà vệ sinh, đem đầu của cô ta ấn vào trong bồn rửa tay, mở vòi nước, dùng nước lạnh liều mạng tưới vào trên đầu cô ta.

Mùa đông nước lạnh thấu xương, Tô Mộc Tình bị nước lạnh bắn lên lập tức thét chói tai: “Tần Nghị Hằng, anh làm gì đấy?!”

Vậy mà cô ta càng thét chói tai, Tần Nghị Hằng lại càng dùng sức, giống ấn con gà con, không biết bao nhiêu lần đem cô ta ấn vào bồn, cho đến lúc cô ta không kêu ra một chữ nữa mới thôi.

Có thể là do uống nhiều rượu, hai mắt Tần Nghị Hằng đỏ bừng: “Làm gì? Tôi hỏi cô muốn làm gì mới đúng! Cô nhất định phải quấy rối khiến việc làm ăn của Tần thị thất bại mới vui vẻ có phải hay không? !”

Tô Mộc Tình thấy Tần Nghị Hằng nổi giận, ngược lại không dám khóc lóc om sòm, sợ hãi lôi kéo tay Tần Nghị Hằng nói: “Anh rể, em sai rồi, em vừa rồi chỉ vì ghen, anh đã ba ngày không về nhà” Một giọt một giọt nước mắt rơi xuống, Tô Mộc Tình thảm thiết, “Em rất nhớ anh. . .Đêm nay anh trở về theo em được không? Em đang mang thai, mỗi ngày đều rất sợ hãi…”

Từng giọt nước mắt theo chiếc cằm nhọn lăn xuống, xem ra rất đáng thương.

Nếu là trước kia, Tần Nghị Hằng nhất định sẽ đau lòng đem cô ta ôm vào lòng hảo hảo an ủi, nhưng là hiện tại hắn vừa nhìn thấy gương mặt này, đã cảm thấy chán ghét.

Bởi vì, hắn vừa nhìn thấy cô ta, liền sẽ nghĩ đến gia đình trước kia của mình, là như thế nào tan vỡ, càng nghĩ, hắn lại càng hối hận. Hắn say quá … Thậm chí có lúc nghĩ rằng: nếu giết chết cô ta, Tô Mộc Vũ sẽ trở lại bên cạnh hắn có phải không?

Hắn cảm thấy bản thân bị bức điên lên rồi.

“Tiểu Vũ, đừng khóc, sẽ thương tổn đến con của chúng ta.” Hắn cũng không phải say đến nhận thức không rõ người trước mắt, chỉ là cố ý tưởng tượng như vậy, cố ý nói như vậy.

Tô Mộc Tình thân thể chợt cứng ngắc, môi nàng run rẩy : “Anh rể, em là. . . Tiểu Tình. . .”

“Anh biết, Tiểu Vũ, em là Tiểu Vũ của anh.” Tần Nghị Hằng nhẹ nhàng cười, dùng phương thức như thế để tự tra tấn chính mình, tra tấn Tô Mộc Tình.

Bởi vì, bọn họ đều là tội nhân. Ai cũng đừng nghĩ trốn.