Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 65: Sự thật tàn khốc




Edit + Beta: Phi Phi

Đêm đó Phong Kính đi thẳng đến mười một giờ mới trở về, mang theo một thân lạnh lẽo. Tô Mộc Vũ đang chống đầu đọc sách, nghỉ học năm ngày, cô cần phải bổ sung kiến thức đã thiếu.

Nghe thấy tiếng cửa, cô lập tức đứng dậy đi mở.

Nhưng đột nhiên đầu xoay vòng, trước mắt biến thành màu đen, hai chân mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Phong Kính vừa mở cửa, nhìn thấy Tô Mộc Vũ ngã trên mặt đất.

“Làm sao vậy?” Phong Kính nhíu mày, bước nhanh đến phía trước đỡ cô dậy.

Vừa nhấc người cô lên đã nhìn thấy máu mũi không ngừng chảy ra, đỏ rực, đâm vào mắt người.

Phong Kính nhíu nhíu mày, dìu Tô Mộc Vũ vào toilet, đỡ người cô chúi về phía trước, cẩn thận giúp cô tẩy rửa sạch sẽ, lại dùng khăn tẩm đá đắp lên trán.

“Sao rồi?”

Tô Mộc Vũ cười, lắc đầu: “Không sao, chẳng qua chảy máu mũi mà thôi”. Cô không thèm để ý lắc đầu, hỏi: “Anh ăn cơm chiều chưa? Nếu đói thì nói, tôi hâm thức ăn cho”

Cô vỗ vỗ mặt, mở tủ lạnh mang thức ăn đưa vào lò vi sóng hâm nóng lại một lần nữa.

Phong Kính nhìn hình bóng dịu dàng của Tô Mộc Vũ dưới ánh đèn, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một chút dao động, giống như bản thân đã đưa ra một quyết định sai lầm.

Tắm rửa xong đi ra, đã gần mười hai giờ, hắn vẫn còn nhìn thấy Tô Mộc Vũ đang đọc sách, một tay hắn rút quyển sách ném đi.

Tô Mộc Vũ vội la lên: “Sách của tôi, còn chưa xem xong mà”

Phong Kính chặn ngang ôm cô lên, đặt trên giường, con ngươi đen nhánh trừng mắt, gầm nhẹ: “Ngu xuẩn, còn nhắc đến sách một lần nữa, tôi lập tức đốt sạch chúng”

“Tôi…” Mới thốt lên một chữ đã bị đôi môi khác ngăn chặn.

Tô Mộc Vũ kinh ngạc trừng lớn mắt, hai tay lại bị hắn giữ chặt, thân thể cực nóng, mang theo độ ấm, nhanh chóng xâm chiếm mọi thứ của cô. Trước ngực bị ngậm lấy trong tích tắc, toàn thân Tô Mộc Vũ run lên, khóe mắt ươn ướt, rất nhanh liền sa vào võng tình.

Mà Phong Kính, yết hầu phát ra một tiếng rên, đầu gối nhanh chóng đẩy ra hai chân đang phát run của cô, lấn thân mà tiến vào.

Hắn nói: “Ôm lấy” Thanh âm thổi tới tai của cô, giống như đóa hoa anh túc đang dụ hoặc.

Tô Mộc Vũ như bị mê hoặc, vô ý thức vươn hai tay vòng lấy bờ lưng rắn chắc của hắn, khóe mắt đầy ướt át của tình dục.

Trong tích tắc đấy, cô đột nhiên cất cao tiếng thét chói tai, hắn hoàn toàn xâm chiếm lấy cô, luôn luôn tìm được chỗ sâu nhất mà ấm áp nhất của cô.

Mồ hôi như hơi nước bốc ra, tràn ngập cả căn phòng, nóng hổi, bao trùm lấy chiếc giường, nếp nhăn grap trải giường uốn lượn như con sông Venice, một đường lại một đường chuyển động, tạo nên sóng gợn.

Đêm nay, Phong Kính đầy buồn bực, ôm chặt lấy cô, chỉ có mượn lấy loại hành động này mới có thể đem buồn bực của hắn dẹp yên.

________________________________

Trong bar Dạ Sắc.

Dưới ánh đèn mê loạn ái muội, Tiền Phong ôm mỹ nữ, cùng cô ta chơi trò đoán số, hắn thua hắn uống, hắn thắng vẫn là hắn uống.

“Tiền thiếu, anh cứ uống như thế, em sẽ không còn rượu để uống đâu” Mỹ nữ ngọt ngào làm nũng. Trong Dạ Sắc, người nào không biết Tiền thiếu, Phong thiếu cùng Phương thiếu, chỉ cần làm quen với ba người bọn họ, sau một thời gian cực kỳ ngắn có thể thăng chức một cách nhanh chóng.

Tiền Phong nhìn tầng tầng lớp lớp phấn trang điểm trên khuôn mặt trước mắt, nhếch nhếch khóe miệng. Hắn đột nhiên hỏi một câu: “Cô biết nấu cơm không?”

Mỹ nữ bị sốc: “Nấu cơm?” Có ai đến quán bar chơi, thế nhưng còn hỏi có biết nấu cơm hay không không?

Cô ta thành thực đáp: “Người ta không biết nha, nấu cơm khiến bàn tay trở nên thô ráp, hơn nữa còn to, khó nhìn chết đi được”

Tiền Phong vừa nghe, lập tức đem cô ta đẩy ra: “Không biết nấu cơm còn gọi là phụ nữ sao? Biến đi”

Mỹ nữ không biết làm sao đã đắc tội vị Phật to lớn này, chỉ phải phẫn nộ rời đi.

Phương Thiệu Hoa cười, kéo cà vạt trên cổ mình, nâng một cốc rượu uống, rồi nói: “Phong Tử, mình gần đây có nghe được một câu: là của mình thì sẽ là của mình, không phải của mình, bản thân có muốn bao nhiêu cũng không được”

Tiền Phong xuy một tiếng, mắt say lờ đờ mông lung nhìn hắn nói: “Cậu đang nói chính cậu sao?”

Phương Thiệu Hoa sửng sốt, cười khổ, chạm cốc với Tiền Phong, nói một câu: “Tiền thiếu, cũng thế thôi”

Tiền Phong đột nhiên bổ qua, nắm lấy bả vai Phương Thiệu Hoa, chớp chớp ánh mắt đào hoa, nói: “Cậu nói, không bằng hai ta hợp thành một đôi đi. An tâm, bổn thiếu sẽ không ghét bỏ cậu”

Phương Thiệu Hoa một cước đá bay hắn “Cậu không chê mình thì mình cũng sẽ không chê cậu sao? Với cậu? Không bằng để mình chết đi”

Hai người cười to một chút, rồi cũng ngồi một chỗ uống rượu.

_____________________________

Tô Mộc Vũ ngày hôm sau đến trường, không hiểu sao lại rộ lên tin người bao nuôi cô là một đại nhân vật, trào phúng cùng miệt thị trước kia nhanh chóng tan thành mây khói, ai cũng đối với cô có chút kiêng kị, sợ không may lại đắc tội cô.

Ngay cả cậu thanh niên ốm yếu trước kia, thấy cô cũng lặng lẽ quay lưng bỏ chạy.

Đối với sự thay đổi này, Tô Mộc Vũ ngược lại thấy mừng rỡ vì mình lại có chút an tĩnh. Cô muốn, mặc dù không ai nguyện ý kết bạn với mình nhưng như thế này lại rất tốt, cô đến đây là để học, không phải sao?

Chu Hiểu Đồng vẫn giống như trước kia, không có tim không có phổi dán lấy cô, đối với những chuyện đồn nhãm linh tinh, cô ấy không thèm để ý. Tô Mộc Vũ nghĩ, chỉ cần có một người bạn chân chính, như vậy là đủ rồi.

Sau lớp học thực hành, Tô Mộc Vũ bị giáo sư gọi vào văn phòng: “Tô Mộc Vũ, thầy có một chức vụ ở phòng triển lãm nghệ thuật gốm sứ, em muốn tham gia không?”

Tô Mộc Vũ cả kinh. Cô? Cơ hội tốt như vậy, giao cho cô, cô có nghe lầm không? Nếu có thể tiến vào phòng triển lãm, không những được tiếp xúc nhiều tác phẩm, hơn nữa còn có thể tự rèn luyện chính mình.

“Giáo sư, em…” Cô muốn nói, cô cũng không phải người ưu tú nhất.

Giáo sư cười một chút, nói: “Thầy biết em không phải người ưu tú nhất, nhưng là thầy nhìn ra được thiên phú trời ban cho em rất tốt. Thầy đem cơ hội này giao cho em, hi vọng em đừng khiến thầy thất vọng”

Người học sinh này, từ lúc vừa mới bắt đầu đến bây giờ đã đạt một trình độ thiên phú rất nhanh, thật sự không dễ dàng. Điều này làm cho ông nhớ lại chính mình ngày xưa. Rất nhiều người thành công, cũng không phải xuất phát từ hai chữ “thiên tài”.

Tô Mộc Vũ cảm kích hướng ông cúi đầu: “Cám ơn giáo sư” Cơ hội như vậy, thật rất khó nhận được.

Nghe được tin tức này, Chu Hiểu Đồng cũng vì Tô Mộc Vũ mà cao hứng. Cô chưa từng nhìn thấy người bạn học nào mà sách vỡ đầy chi chít ghi chú cùng phác họa, Tiểu Vũ, cô ấy là người đầu tiên.

Tô Mộc Vũ gọi bảo Tiểu Hàn không cần đến đón mình, bản thân tự mình tìm đến phòng triển lãm kia. Mới vừa tới cửa, liền ngẫu nhiên gặp Kiều Na.

Biến mất một thời gian, Kiều Na lại xuất hiện ở đây, Tô Mộc Vũ không khỏi có chút kinh ngạc.

Kiều Na dường như cũng tới nơi này tìm việc, có thể nói nghệ thuật là một vòng luẩn quẩn rất nhỏ, sự kiện kia của Kiều Na thật sự quá khó nhìn, ở thành phố S này căn bản không có nơi nào nhận cô ấy, huống chi, cô ấy lại thôi học giữa chừng.

Kiều Na tận lực cầu khẩn hồi lâu, cuối cùng cũng phải ra đi. Cô ấy gắt gao nắm chặt nắm tay, đừng yên hồi lâu, sau đó ngẩng đầu, cao ngạo quay đầu. Lần này, lại đối mắt cùng Tô Mộc Vũ.

“Là chị?” Lúc này, Kiều Na không còn giống như trước, quần áo cũ, mùa đông cũng chỉ khoác trên người chiếc áo lông màu đen cũ kỹ, không trang điểm, cả người tiều tuỵ chật vật hơn xưa rất nhiều, nhưng trên mặt vẫn là vẻ cao ngạo như vậy.

Tô Mộc Vũ mỉm cười một chút, tiến lên phía trước nói: “Đã lâu không gặp, cùng đi uống thứ gì đó nhé?”

Kiều Na nhìn cô vài giây, nói: “Được, vừa lúc tôi đang thiếu tiền”

Vào một cửa hàng sữa đậu nành bên cạnh, gọi hai cốc, Kiều Na không khách khí tiếp tục kêu một chén đậu hũ nóng.

“Gần đây em ra sao?” Tô Mộc Vũ hỏi.

Kiều Na không thèm để ý lau miệng, nói: “Đều do người ta ban phước, chuột chạy qua đường, ai cũng đòi đánh”

Chuyện của Kiều Na bị luồng ra ngoài, trên mạng đầy những tin tức, trong một thời gian ngắn đã gây xôn xao dư luận “Sinh viên xinh đẹp trường nghệ thuật nổi tiếng thành phố S bán thân”.

Mà gã đàn ông bao nuôi Kiều Na là tên nhà giàu mới nổi, bị vợ biết chuyện, lập tức bỏ rơi Kiều Na, người vợ kia thậm chí còn tìm tới cửa thu lại hết đồ vật trong nhà Kiều Na, chính là cô ấy giờ là hai bàn tay trắng.

Tô Mộc Vũ nghe cô ấy kể với vẻ mặt tự nhiên, không chút để ý, nhưng trên thực tế trong lòng lại vô cùng khó nói.

Cô không hỏi nhiều, cô biết Kiều Na vốn kiêu ngạo, chỉ nói: “Vậy bây giờ em định làm gì? Quay về nhà ba mẹ sao?”

Kiều Na kiên định lắc đầu: “Không, từ lúc tôi rời khỏi đó đã thề, chết cũng không quay về”

“Chị biết không? Nhà của tôi nằm gọn lỏn trong một vùng quê xa xôi hẻo lánh, ba tôi mất sớm, mẹ tôi tái hôn với một người tàn tật. Cái lão kia thiếu chút nữa đã đòi cưới tôi làm vợ nhỏ, tôi sợ hãi, tôi liều mạng học tập, rồi trốn đi, cho nên, có chết tôi cũng không quay về”

Kiều Na nói tiếp: “Chị có biết lúc mới đến thành phố S, tôi là cái dạng người gì không? Quả thực giống một tên ăn mày, ngay cả học phí cũng không đóng nổi, tôi nhìn các người nơi đây quần áo gọn gàng đẹp đẽ, nhìn thấy ánh mắt nhìn tôi của các người, tôi biết, muốn được người khác tôn trọng, tôi phải kiếm ra tiền, tôi phải cần nổi bậc. Vì điều này, cái gì tôi cũng dám làm, hơn nữa, chỉ cần tôi đã làm, tôi sẽ không hối hận!”

Nghe lời Kiều Na nói, Tô Mộc Vũ nhịn không được càng kính nể cô bé này. Cô ấy thật kiên cường, coi như vấp ngã, vĩnh viễn cũng duy trì sự cao ngạo của chính mình.

Cuối cùng, lúc chia tay, Tô Mộc Vũ hỏi cô ấy muốn đi đâu. Kiều Na dừng một chút, nháy mắt trên mặt mang theo sự khao khát như một đứa trẻ: “Tôi muốn đến Châu Âu, đi Italy du học, cho dù có làm bồi rượu quán bar, tôi cũng phải đi”

Tô Mộc Vũ ôm lấy cô ấy, chúc cô ấy sớm thực hiện được ước mơ. Trong nháy mắt xoay người, cô tựa hồ nghe thấy một thanh âm rất khẽ “Thật xin lỗi”.

Về nhà, lần đầu tiên Tô Mộc Vũ mở miệng mượn Phong Kính một khoản tiền, gửi cho Kiều Na.

Kiều Na nhắn một tin nhắn, ngắn ngủi bảy chữ “Tương lai, em sẽ trả cho chị”

Tô Mộc Vũ cười, xóa tin nhắn, tiếp tục đứng đó, mỉm cười, tiếp tục giới thiệu từng tác phẩm trong phòng triển lãm với khách nhân.