Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 46: Cởi ra!




Chuyện Khúc Quế Âm muốn đến trường gây chuyện, Tô Mộc Vũ cũng không biết.

Cô cầm quyển sách trong tay, mấp máy môi

Hai ngày này sẽ có một đoàn nghệ thuật gốm sứ lớn đến thành phố S mở triển lãm, không chỉ có những nghệ nhân nổi tiếng trong nước mà có cả nước ngoài tham gia, chưa kể rất nhiều tác phẩm tuyệt đẹp được mang ra trưng bày.

Triển lãm đồ gốm như thế ba năm mới có một lần, thật sự rất hiếm. Nhưng không phải ai cũng có thể tham dự, không có địa vị hay thân phận đừng mong được bước vào cổng nửa bước.

Chu Hiểu Đồng nằm úp sấp trên bàn than thở: “Nghe nói chỉ có giáo sư Tôn và giáo sư Trương nhận được thư mời, những người khác đều không có phần. Thật ghen tị”

“Hay là chúng ta bắt cóc một trong hai người, cướp lấy vé mời?” Hai mắt Chu Hiểu Đồng sáng ngời, vô cùng vui vẻ nói.

Tô Mộc Vũ gõ nhẹ lên trán cô ấy, cười nói: “Trên thiệp mời cũng có đề tên, muốn lừa người ta thì cậu phải đi Thái Lan một chuyến”

Biến thái… Chu Hiểu Đồng liếc nhìn lên trời, hay là thôi đi, rồi tiếp tục nằm dài ra bàn giả chết.

Buổi chiều không có tiết, Tô Mộc Vũ về nhà, móng vuốt nhỏ hồng hồng của Bàn Chải phóng đến, Tô Mộc Vũ mỉm cười ôm lấy “Bàn Chải nhà chúng ta hôm nay có ngoan không? Đã đói bụng chưa? Mẹ lấy sữa cho uống nhé?”

Bàn Chải nghe đến chữ sữa, hai mắt liền sáng ngời, liếm vào mặt Tô Mộc Vũ khiến cô cười rộ lên.

“Được rồi, đừng phá nữa, không lấy sữa cho nữa”

Bàn Chải không tin: mẹ Tiểu Vũ mềm lòng nhất, làm sao có thể không cho nó uống sữa nha

~Sữa hơi ấm, Bàn Chải liếm láp, cái đuôi nhỏ vẫy qua vẫy lại, đáng yêu muốn chết.

Tô Mộc Vũ đang ngồi bên cạnh, khẽ vuốt bộ lông mềm mại của nó thì Phong Kính gọi đến.

“Bây giờ không có việc gì chứ? Đến bảo Marie trang điểm cho cô, một tiếng sau tôi đến đón” Phong Kính nói ngắn gọn.

“Có chuyện gì…” Tô Mộc Vũ còn chưa nói xong, Phong Kính liền cúp điện thoại.

Tô Mộc Vũ nghe thấy tiếng “Đô đô”, hận không thể ném đồ lên đầu Phong Kính, người này luôn luôn bá đạo như vậy.

Điện thoại vừa cúp, tài xế Hàn đã dừng xe bên dưới gọi điện lên.

Tô Mộc Vũ phải buông Bàn Chải ra đi xuống lầu.

Nơi này Phong Kính từng đưa cô tới, Marie cũng hiểu, vừa thấy Tô Mộc Vũ liền nói: “Phong thiếu có dặn, mời cô theo tôi”

Tô Mộc Vũ mỉm cười gật gật đầu, cùng cô ấy đi vào trong.

Marie làm việc rất tốt, chỉ cần bốn mươi phút liền đâu vào đấy. Tô Mộc Vũ mặc một lộ lễ phục trễ ngực trắng trong thuần khiết, phong cách này phù hợp với xu hướng Âu Mỹ năm nay. Xem kỹ một chút thì nơi thắt lưng điểm tô một sợi ruy băng màu nhạt hơn uốn lượn đến tận chân váy, phía bên kia vai trần là một đoá hoa mai nở rộ.

Chiếc váy này, thật sự rất đẹp

Tô Mộc Vũ nhìn mình trong gương, hơi nhếch khoé miệng. Thế nhưng bõng người khác đột nhiên xuất hiện trong gương lớn.

Cô gái xinh đẹp theo kiểu diêm dúa lẳng lơ mềm giọng nói: “Phương thiếu, chiếc váy này nhìn đẹp đấy! Người ta cũng muốn” Bộ ngực lớn cố ý cọ lên cánh tay Phương Thiệu Hoa. Cô ta là nữ minh tinh mới trong giới giải trí, rất biết cách đánh đòn tình cảm với những nhân vật cỡ bự.

Phương Thiệu Hoa không thèm để ý, lạnh nhạt nói: “Marie, lấy thêm một cái váy này cho cô ấy”

Marie xấu hổ nói: “Thật có lỗi, Phương thiếu. Lễ phục của chúng tôi cũng chỉ có một, không thể tìm ra cái thứ hai. Chi bằng để tôi tìm cho cô đây một bộ khác hợp với dáng người cô đi”

“Không được nha, người ta thật sự thích chiếc váy này, Phương thiếu à…” Đề Na cầm tay Phương Thiệu Hoa, làm nũng.

Phương Thiệu Hoa đột nhiên thấy có chút hứng thú, khoé miệng nhếch lên một cái, khẽ cười nói: “Tìm không thấy cái thứ hai? Rất đơn giản, bắt cô ta cởi nó ra đi” Tuy là cười nhưng trên mặt lại tràn đầy sự độc địa tàn nhẫn