Ôi cái eo, tối hôm qua. . . . . . Lê Tử Hâm kinh ngạc một chút, lập tức từ trên giường ngồi dậy, khi đứng dậy toàn bộ máu đều dâng lên, đột nhiên đầu lại trở nên đau, cô một lần nữa ngã xuống giường.
Có chút xấu hổ, lại có chút khó coi, cô dùng đôi tay che mặt mình lại, âm thầm chàn nản, rốt cuộc cô đã làm cái gì a! Biết rõ đem cái đồ bại hoại này về thì anh nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, vậy mà cô vẫn cứ làm.
Haizz. . . . . . Rốt cuộc phải làm sao mới đúng đây? Nhưng mà Lê Hiên đâu mất rồi? Cô đưa tay sờ sờ chăn bên cạnh, còn có thể cảm nhận được một chút hơi ấm, chẳng lẽ. . . . . . Tên kia lấy được thứ mình muốn, đem mình áp đảo một lần nữa ở trên giường, sau đó thì bỏ của chạy lấy người?
Lê Tử Hâm đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, thì ra là cô đối với anh chỉ có vậy mà thôi, nhưng mà cũng không cần làm phiền anh đặc biệt tới Canada chứ? Tên kia cho dư tiền mua vé máy bay, không bằng làm viện trợ hay quyên góp thì còn tốt hơn!
Càng nghĩ càng giận, cô không biết mình ở trong lòng Lê Hiên là cái gì, tồn tại như thế nào, mơ hồ nhớ tới lúc kích tình tối hôm qua Lê Hiên nhẹ giọng nỉ non bên tai bên tai của cô câu "Anh yêu em" .
Trong lúc nhất thời cô không biết rốt cuộc nó là giả hay là thật, khó trách mọi người đều nói, lời của đàn ông lúc ở trên giường không thể tin, huống chi anh còn từng là một người đàn ông vô cùng xấu xa.
Lê Tử Hâm phồng hai má lên, cơn buồn ngủ đã sớm biến mất, lật người dậy đi tìm quần áo ở mép giường chuẩn bị mặc vào.
"A! Có lầm hay không! Ai. . . . . ."
Đột nhiên bên ngoài có tiếng động, làm cho Lê Tử Hâm sợ hãi mà kiêu ra tiếng, hoàn toàn tỉnh ngủ, cuống quít cầm quần áo mặc vào, đi ra ngoài dò xét xem rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra.
Lê Tử Hâm mặc quần áo ngủ từ trong phòng ra ngoài, đã nhìn thấy Daisy ngồi ở trên ghế sa lon đang cúi đầu không ngừng lay động hai vai khẽ cười, mà xa thêm một chút có một người đang ngồi, trên người chỉ mặc có cái áo sơ mi mỏng, tóc còn ướt, người đó chính là Lê Hiên.
"Daisy, what hap¬pend?" Lê Tử Hâm không hiểu hỏi DaiSy.
Daisy cuối cùng cũng ngưng cười, nhún nhún vai, "Không sao cả..., chỉ là lúc mình đang muốn đi vệ sinh, không cẩn thận thấy được mỹ nhân đang mặt đồ tắm mà thôi."
Lê Hiên nghe được Daisy nhạo báng như thế, sắc mặt càng thêm âm trầm.
"Anh . . . . . Còn chưa đi sao." Lê Tử Hâm không để ý tới Daisy đang lên cơn động kinh, có chút khó hiểu hỏi Lê Hiên.
Lê Hiên thấy Lê Tử Hâm chịu nói chuyện với mình, sắc mặt vừa khó coi trong nháy mắt tiêu đi rất nhiều, lập tức từ trên ghế salon đứng dậy.
"Tử Hâm. . . . . . Sao anh phải đi? Anh ở đây chờ em đồng ý đi cùng với anh mà." Lê Hiên đưa tay kéo Lê Tử Hâm, vẻ mặt thành thật nói.
"Vậy anh trở về chỗ của anh đi, ở đây làm cái gì!" Lê Tử Hâm dùng sức hất tay của anh ra, nhưng không nghĩ anh lại lần nữa bắt đầu dây dưa, hơn nữa còn dây dưa không chịu buông.
"Chậc chậc, mình đi ngủ bù đây." Daisy phất phất tay, tiếng trung nó không rõ lắm, cười đến ý vị sâu xa, "Mình không muốn ở đây phá hỏng chuyện tốt của hai người, hơn nữa . . . . . . Tối hôm qua mình ngủ không được ngon lắm !"
Truyện được đăng chính thức và duy nhất tại *******************
Nhìn thấy ánh mắt mập mờ của Daisy, Lê Tử Hâm lập tức cảm thấy đến hai gò má của mình nóng ran, đụng phải người kia sẽ không có chuyện gì tốt mà.
"Dù sao thì anh cũng nên đi đi!" Lê Tử Hâm đưa tay đẩy Lê Hiên, vừa cầm quần áo trên ghế sa lon nhét vào trong tay anh.
"Này này! Tử Hâm em đừng đuổi anh đi. . . . . ." Lê Hiên vừa mới giãy dụa đã bị Lê Tử Hâm đuổi ra khỏi cửa, có chút bất đắc dĩ than thở, anh cảm giác mình thật sự rất là vô tội, tối hôm qua vẫn còn là bảo bối ở trong ngực anh, vậy mà vừa mới xuống khỏi giường đã trở mặt không nhận người.
Nhất định là do cô Daisy đó, da mặt Lê Tử Hâm quá mỏng, lại bị cô ấy nói, Tử Hâm làm sao chịu nổi.
"Tử Hâm, Tử Hâm, mai anh sẽ tới tìm em, anh có chuyện quan trọng muốn nói cho em biết, cho nên. . . . . . Ngày mai mặc kệ có chuyện gì em cũng không được đuổi anh đi!" Lê Hiên dùng sức vỗ cái cửa, nhất định là Lê Tử Hâm sẽ nghe được lời mình mới vừa nói, anh đứng ở trước cửa một lát, sau đó mới xoay người rời đi.
Lê Tử Hâm tựa vào cửa, suy nghĩ hổn loạn, không biết nên làm sao mới tốt đây.
Anh không có rời đi, anh còn nói nhất định phải đợi đến khi cô đồng ý cùng anh trở về. . . . . . làm cho trong lòng cô có một loại cảm giác vô cùng vui vẻ.
Lê Tử Hâm có chút ghét tâm trạng của mình bây giờ, cảm thấy mình thật là đần, sao lại dễ dàng bị Lê Hiên đầu độc rồi, cô cũng không thể phủ nhận là chính cô đang có chút mong đợi, đồng thời cũng đang suy đoán, rốt cuộc thì người kia muốn làm cái gì?
"Tử Hâm, cậu có muốn đi tham gia party của Antony không? Có rất nhiều trai đẹp đó, mình tin tưởng với điều kiện của cậu, nhất định sẽ tìm được người đẹp trai không thua vì người vừa rồi dâu!"
Daisy đang chán đến chết, không ngừng cầm điều khiển chuyển đổi tiết mục truyền hình.
Lê Tử Hâm lắc đầu một cái, "Không đi đâu..., mình không thích hợp với mấy chỗ đó."
"Cái gì mà không thích hợp? Cậu còn trẻ, không cần cả ngày đều như mấy bà già suốt ngày thích ở trong nhà..., có được hay không vậy?" Daisy lại bắt đầu xuất chiêu làm nũng của mình.
Lê Tử Hâm vẫn lắc đầu như cũ, "Mặc kệ cậu nói thế nào, dù sao thì mình cũng không thích đi tới mấy chỗ đó, mình mà đi thì chỉ gây thêm phiền phức mà thôi, tốt nhất là cậu đi một mình đi, thay mình chào hỏi Antony!"
Daisy bĩu môi, đưa tay chọt chọt vào khuôn mặt nhỏ của Lê Tử Hâm, "Mình biết rõ rồi nha..., cậu đang đợi người đàn ông hôm qua phải không! Mình biết ngay, cậu giống như cô gái nhỏ rất đơn thuần, rất dễ bị người khác gạt đó!"
"Nào có. . . . . . mình thật. . . . . ." Lê Tử Hâm kéo tay của cô ra muốn giải thích, lại bị Daisy cho cô một ánh mắt vô cùng xem thường.
"Lời nói ngày hôm qua mình đều nghe hết rồi, cậu đừng cãi chày cãi cối nữa, ‘Tử Hâm, mai anh sẽ tới tìm em, anh có chuyện quan trọng muốn nói cho em biết, cho nên. . . . . . Ngày mai mặc kệ có chuyện gì em cũng không được đuổi anh đi!!’.” Daisy vừa cười to, vừa bắt chước theo giọng điệu của Lê Hiên.
Truyện được đăng chính thức và duy nhất tại *******************
Lê Tử Hâm không chịu được nữa mà trừng mắt nhìn cô, sau đó thì quay mặt đi chỗ khác coi TV, không thèm nhìn cô nữa.
"Tốt lắm..., nếu đã nói như vậy thì mình không quấy rầy hai người hẹn hò nữa." Daisy phất tay, cố ý làm ra tư thế ưu nhã đi ra ngoài.
Lê Tử Hâm nhìn bóng lưng Daisy rời đi, khóe môi không nhịn được mà khẽ cong lên.
Một lúc sau, cửa truyền tới tiếng gõ cốc cốc.
Lê Tử Hâm bất đắc dĩ lắc đầu, Daisy này, ra cửa luôn là quên mang đồ quan trọng theo, có khi là điện thoại di động, có khi là chìa khóa, có một lần còn vô cùng khoa trương đi về đúng năm lần, để lấy cái gì đó.
"Kẻ ngốc này, sao lại. . . . . ." Lê Tử Hâm vừa nói, vừa đưa tay mở cửa, lại không nghĩ rằng, người đứng ở trước cửa chính là Lê Hiên, lời vừa mới lên tới miệng đã nuốt xuống toàn bộ.
"Anh xảy ra chuyện gì?" Lê Hiên mỉm cười nhún nhún vai.
Lê Tử Hâm thu lại nụ cười, lắc đầu bày tỏ không có gì.
Lê Hiên thấy cô vừa nhìn thấy anh thì lặp tức thu lại nụ cười, trong lòng có chút khổ sở, nhưng mà anh biết, muốn lấy được lòng của Lê Tử Hâm vô cùng khó, bởi vì hai người khuya ngày hôm trước làm ra chuyện thân mật như vậy, nhưng cô vẫn cự tuyệt không muốn gặp mặt anh.