Editor: SunniePham
Lê Hiên dùng môi gặm cắn vành tai Lê Tử Hâm, đưa tay dán vào bụng của cô,
từ từ trượt lên không ngừng xoa bóp vuốt ve, cảm nhận cô ở dưới thân
mình càng ngày càng run rẩy. "A, sao cô lại phát run? Xấu hổ sao? Hay là quá hưng phấn?"
Lê Tử Hâm hừ nhẹ, lắc đầu, "Không phải, tôi
không có. . . . . . Tôi không phải. . . . . ." Cô mơ hồ nói không rõ câu trả lời của mình, rõ ràng là đối với chuyện cô nên phản kháng, nên phản bác lại những hành động mà Lê Hiên nhục nhã cô, nhưng cô lại làm không
được, giờ phút này đây, cái gì cô cũng làm không được.
Lê Tử Hâm khẽ nheo đôi mắt tràn đầy nước lại, lông mi dài khẽ động mấy cái, nước mắt lấp lánh chảy dài theo gò má.
"Xảy ra chuyện gì, tôi còn chưa cho cô, mà cô đã vui vẻ đến vậy rồi sao? Xem kìa hưng phấn đến khóc luôn rồi." Lê Hiên giễu cợt nói xong, thì ngón
tay tiếp tục di động lên trên, êm ái mà lau đi nước mắt cùng mồ hôi trên gò má của cô, lè lưỡi liếm hôn cổ Lê Tử Hâm .
Đồng thời tay của anh cũng theo môi cô mà chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, bao trùm ở bầu ngực dùng lực mà xoa bóp.
Lê Tử Hâm chỉ cảm thấy cả người cô đều theo động tác không ngừng nghỉ của
Lê Hiên mà càng trở nên kỳ lạ, bộ ngực truyền đến cảm giác tê
liệt, làm cô không nhịn được ưỡn thẳng ngực lên, còn muốn nhiều hơn nữa.
Lê Hiên dùng sức vén cái áo bệnh nhân chẳng hề vừa vặn với cô lên trên,
trong lúc nhất thời trên người Lê Tử Hâm chỉ còn mặc áo lót, còn lại
toàn bộ đều lộ ra hết dưới ánh mắt của anh.
"Phảng ứng rất thành
thật. . . . . ." Khóe môi Lê Hiên hiện lên một nụ cười đầy tà mị, lúc
này, anh cũng đã uống vào một ít xuân dược cho nên dược tính phát tát
làm cho anh cũng trở nên kích động, huống chi người trong ngực lại có
một thân thể vừa dâm đãng vừa xinh đẹp. Dưới loại tình huống, cho dù có
là đàn ông rụt rè sợ hãi đi nữa, thì sợ là cũng không thể nào cầm cự
được, huống chi cho tới bây giờ Lê Hiên cũng không phải là người sẽ để
cho bản thân mình chịu uất ức, cũng không phải là một người đàn ông rụt
rè.
Trên tay Lê Hiên hơi dùng sức, kéo áo lót của Lê Tử Hâm ra,
một đôi vú giống như một con thỏ nhỏ đang nhảy loạn lộ ra bên ngoài, anh cúi đầu dùng sức cắn ở nụ hoa.
"Ưm. . . . . ." Cũng không biết
là đau hay là thoải mái, Lê Tử Hâm rên lên một tiếng, đôi tay cũng không kiềm chế được mà ôm lấy đầu của Lê Hiên, bị Lê Hiên đối đãi như vậy, Lê Tử Hâm chỉ cảm thấy cả người càng ngày càng giống như là đang bị lửa
thêu đốt. Mặc dù biết là nên cảm thấy xấu hổ, chuyện này cũng không nên
xảy ra, nhưng cô lại không kìm hãm được mà muốn nhiều hơn.
"Cô
xem cô đi, đến cuối cùng là muốn tôi làm thế nào đây?" Trên mặt Lê Hiên
hiện lên một nụ cười, mặc dù miệng đang nói nhưng tay vẫn làm ra động
tác trêu trọc cô.
"Hu hu. . . . . . Tôi. . . . . ." Lê Tử Hâm
hoàn toàn rối rắm, dĩ nhiên là không trả lời được câu hỏi của Lê Hiên,
cô có chút hoảng sợ, nhưng trong đầu rồi lại mong mỏi cái gì đó.
Lê Tử Hâm nhẹ nhàng nức nở hai lần, da thịt toàn thân trắng noãn bởi vì
kích động mà trở nên ửng hồng, lúc này trên người cô chỉ còn mặc một cái quần lót nho nhỏ. Toàn bộ cơ thể dường như là lộ hết ra bên ngoài, làm
cô cảm thấy rất xấu muốn kéo quần áo che lại, đôi tay che mặt của mình,
nhưng cô không có mở miệng nói một câu bảo Lê Hiên dừng lại.
Lê
Hiên hừ nhẹ một tiếng: "Có muốn tôi dừng lại không? Nếu bây giờ cô từ
chối, thì tôi sẽ bỏ qua cho cô. . . . . ." Anh đương nhiên sẽ không bỏ
qua cô, cho dù cô có mở miệng nói "không", bây giờ anh cũng không thể
dừng lại được rồi, chỉ là ở trong lòng Lê Hiên vẫn có niềm tin tuyệt
đối, Lê Tử Hâm căn bản sẽ không có cách nào cự tuyệt.
Phán đoán của Lê Hiên không sai, lúc này Lê Tử Hâm đã hoàn toàn không có cách nào chống đỡ được động tác của anh.
Hai tay Lê Hiên không ngừng vuốt ve cơ thể xinh đẹp ở trước mặt, dùng bàn
tay của mình cảm nhận da thịt của cô. Anh phát hiện ra Lê Tử Hâm so với
lúc trước đã gầy đi một chút, dù sao cũng trả qua một cơn bệnh nặng, dĩ
nhiên là cô cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Nghĩ tới đây, d∞đ∞l∞q∞đ Lê
Hiên đối với cô vẫn có chút tâm tình thương tiếc, chỉ là vừa nghĩ lại
người phụ nữ này sau khi bị thương lại còn có thể nghĩ ra biện pháp như
vậy mà quyến rũ anh, ý đồ cướp lấy gia sản, làm cho chút đồng tình anh
thật vất vả dâng lên liền biến mất chỉ còn lại sự phẫn nộ bên trong.
Lê Hiên dùng sức đẩy chân cô ra thành một chữ hình (型), kéo quần lót nhỏ
đã sớm ướt đẫm của cô xuống, cặp mắt không e dè gì mà như lửa nóng nhìn
chằm chằm vào chỗ kín của Lê Tử Hâm, thậm chí còn duỗi ra ngón tay ra
đùa bỡn miệng huyệt nhỏ đang ướt át nóng ran.
"A!" Cảm giác được
tiểu huyệt được dịu dàng vuốt ve, cộng thêm tác dụng của thuốc, Lê Tử
Hâm chỉ cảm thấy lần này mỗi tấc da thịt của cô so với quá khứ nhạy cảm
gấp mười lần, gấp trăm lần.
Ngón tay Lê Hiên vỗ về chơi đùa qua
lại ở miệng tiểu huyệt làm cho nơi đó chảy ra mật dịch nhiều hơn, nhìn
cô không chịu nổi mà rên rỉ, hơi thở của mình càng ngày càng gấp rút.
"A, thật sự là lần đầu tiên sao? Cô xem bên trong này, là màu hồng tươi
mới đó. Tiểu yêu tinh, có phải là chịu không nổi rồi không, rất muốn
phải không? Xem kìa ướt cả tay của tôi rồi, cô đúng thật là không biết
xấu hổ." Lê Hiên vừa nói ra những lời mang hàm xúc đầy nhục mạ, đồng
thời cũng dùng sức khai phá thân thể Lê Tử Hâm.
"Ừ. . . . . .
Đừng ..... Đừng làm như vậy. . . . . . Đừng nên nhìn." Thật khói coi, tự nhiên lại bị Lê Hiên bày ra tư thế như vậy, còn anh thì giống như là
đang nghiên cứu cái gì đó, cứ chăm chú mà nhìn.
"Đừng nên nhìn?"
Lê Hiên cười nói: "Được rồi, không nhìn thì không nhìn, vậy cô nghĩ xem
cô có muốn làm với tôi hay không?" Nói như vậy, nhưng anh lại không hề
cho cô bất kỳ một cơ hội nào, cúi đầu xuống, duỗi thẳng đầu lưỡi, hôn
vào cái tiểu huyệt nhỏ của cô.
"A. . . . . . Không, sao. . . . .
." Anh đang làm cái gì? Mặc dù Lê Tử Hâm không có cách nào khống chế
được dục vọng trầm mê của chính mình, nhưng đầu óc của cô vẫn còn rất
tỉnh táo, Lê Hiên đang hôn vào chỗ kín của cô!
Cảm nhận được hơi
thở nóng rực của anh không ngừng phun vào tiểu huyệt của mình, đầu lưỡi
ẩm ướt mềm mại. Làm cho cô giống như sắp đắm chìm trong một loại lửa
dục, cái loại cảm giác này làm cho người ta trở nên tê dại. Anh làm cho
tiểu huyệt của cô chảy ra nhiều mật dịch hơn, Lê Tử Hâm có chút tức
giận, cùng lúc đó lại có cảm giác như là người đang phiêu phiêu dục
tiên, thoải mái vô cùng. Đồng thời cô cũng cảm thấy phản ứng như vậy của mình, giống như là dáng vẻ Lê Hiên vừa nói, rất dâm đãng.
Chợt,
trọng lực đang đè ở trên người biến mất, cô phát hiện Lê Hiên đã rời
khỏi thân thể của mình. Lê Tử Hâm thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm
thấy có chút bất mãn, hô hấp của Lê Tử Hâm trở nên dồn dập, sau một lúc
lâu cuối cùng đỡ được một chút, thì ra là Lê Hiên không phải vì muốn
buông tha cho cô, mà là vì anh đang cởi quần áo.
Lê Hiên chỉ đem
quần của mình cởi ra, theo bản năng Lê Tử Hâm đảo mắt nhìn, trong lòng
bất giác cả kinh, ngượng ngùng phát hiện vật tượng trưng cho phái nam đã sưng to, đứng thẳng thật cao, hơi run rẩy.
"Thế nào? Nhìn có hài lòng không?" Lê Hiên thấy cô mở to đôi mắt long lanh như nước ra, nhìn
chằm chằm vào dục vọng của anh, không khỏi cảm thấy rất thú vị, anh mở
miệng ra chế nhạo cô: "Tiểu đệ đệ của tôi sẽ lập tức tiến vào thân thể
của cô, bảo đảm sẽ làm cho cô dục tiên dục tử!"
Ánh mắt của Lê Tử Hâm không hề có lực sát thương nào mà nhìn chằm chằm vào anh, "Anh… anh sao vậy có thể. . . . . ." không biết xấu hổ mà nói ra những lời như
vậy!
Lê Hiên nghiêng đầu, để hạ thể của chính mình cắm ở giữa hai chân của cô, đồng thời đem hai chân của Lê Tử Hâm quấn lên hông của
anh, vật tượng trưng cho phái nam nhắm ngay miệng tiểu huyệt nóng ẩm
đang khẽ mở, "Sao vậy, bây giờ vẫn còn mạnh miệng sao? Chờ một chút cô
sẽ ở trước mặt tôi mà bày ra dáng vẻ dâm đãng thôi."
"Tôi. . . . . . không có." Lê Tử Hâm bị Lê Hiên trêu chọc như thế, trên mặt càng thêm đỏ bừng.
Dục vọng của Lê Hiên chống đỡ ở miệng tiểu huyệt, nhưng không có lập tức
tiến vào, chỉ dùng cậy gậy tượng trưng cho phái nam nhẹ nhàng đụng chạm, hông của Lê Tử Hâm cảm thấy ê rồi, cả người không còn hơi sức, để mặc
cho anh đung đưa.
Lê Hiên dùng dục vọng ma sát hai cái ở tiểu huyệt của cô, hài lòng khi thấy cô nhẹ nhàng giãy dụa bắp đùi của mình.
"Không. . . . . ." Đôi môi đỏ mọng của Lê Tử Hâm khép mở, muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng lại không biết mình phải nói cái gì.
"Muốn không?
Muốn thì mở miệng nói cho tôi biết đi." Anh biết tác dụng của thuốc và
dục vọng trong cơ thể cô đã bị mình trêu đùa đến cực hạn, Lê Hiên ở dưới lại chậm chạp không chịu tiến vào.
Tiểu huyệt của Lê Tử Hâm không kìm được mà khẽ co rút lại, cảm giác có từng cổ mật dịch không tự chủ được mà chảy ra ngoài.
"Đừng, không cần làm như vậy."
Lê Hiên đưa tay cầm bộ ngực sữa của cô, nhẹ nhàng xoa bóp, càng kích thích làm cho tiếng rên rỉ của cô tràn ra miệng: "A. . . . . . Ừm!"
"Muốn phải không?" Lê Hiên dùng sức kéo một nụ hoa.
Cả người Lê Tử Hâm đều run lên, trong mắt tràn ngập nước mắt làm cho người khác thương tiếc, khuất nhục mà gật đầu.
"Nói, không nói, tôi sẽ không đi vào." Lê Hiên thấy cuối cùng cô cũng chấp
nhận, cũng biết được cô đã sớm không chịu đựng nổi sự trêu đùa như vậy.
"Ưm, tôi. . . . . . muốn." d∞đ∞l∞q∞đLê Tử Hâm cắn răng mở miệng, nhẹ nói ra chữ kia.
"Muốn? Muốn cái gì?" Lê Hiên nắm chặt eo của cô, dục vọng của phái nam giống như là đang ma sát muốn tiến vào.
"Hu hu. . . . . . Tôi muốn anh đi vào." Lê Tử Hâm nhắm chặt hai mắt, nước
mắt cuối cùng từ khóe mắt chảy xuống. Trong lòng cảm thấy vô cùng khuất
nhục, nhưng thân thể vẫn không ngừng hưng phấn, run rẩy, đang mong đợi
người đàn ông này thương yêu cô nhiều hơn.
"Đi vào? Đi vào nơi nào?"
Lê Tử Hâm hận không thể hung hăng mà cắn tên đàn ông bản chất độc ác này
một cái. Cô đã nói ra nhiều lời khó nghe như vậy rồi, vậy mà anh lại vẫn không chịu buông tha cho cô.
Lê Hiên nhìn thấy cô cắn môi dưới,
xem ra cô không chịu nói những lời khác rồi. Đồng thời anh cũng cảm thấy mồ hôi trên lưng mình chảy ra càng nhiều, có chút không chịu được nữa
rồi, anh không dùng ngôn ngữ trêu đùa cô nữa, thắt lưng của
anh khẽ dùng sức, phái nam kiên định mạnh như vũ bão, thẳng tiến thật
sâu vào chỗ tư mật mà chưa ai từng thăm dò qua.