Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Quyển 7 - Chương 107: Ai Là Người Thắng




- Hừ, còn dám nói không gian lận? Thân phi tiêu được làm bằng lông vũ, rõ ràng là rất nhẹ, du khách phải phi bằng cái này rõ ràng là không công bằng! –Thượng Quan Tuyền lớn tiếng phản bác, vừa nói vừa giơ phi tiêu trong tay lên.

Dám ở trước mặt cô giả vờ giả vịt gì chứ! Từ nhỏ cô đã sử dụng các loại vũ khí, cái phi tiêu làm bằng lông vũ này thực chất ra sao cô chỉ cầm lên một cái là biết ngay, thế mà ông ta lại không thừa nhận.

- Cô gái này, đừng nói lung tung thế chứ. Tôi đây làm ăn đàng hoàng, sao có thể lừa gạt du khách được chứ? – Vẻ mặt ông chủ trò chơi rất khó coi, đỏ bừng bừng như cái lạp sườn vậy.

- Vẫn còn cãi cố, ông rõ ràng đã gian lận...

Thượng Quan Tuyền dù sao cũng không hề có kinh nghiệm cãi nhau với người khác, nhìn dáng vẻ không phân rõ phải trái của ông chủ trò chơi, tinh thần chính nghĩa của cô nhất thời dâng lên. Cô nhìn Lãnh Thiên Dục đứng bên cạnh đang xem náo nhiệt lại càng thêm tức giận...

- Này, Lãnh Thiên Dục, anh không thể không thấy cái phi tiêu này có vấn đề chứ? – Cô cố ý kích hắn.

Xung quanh, rất nhiều người đã vây lại, dù là đến để xem náo nhiệt nhưng đại đa số là bị đôi trai thanh gái lịch này hấp dẫn.

Lãnh Thiên Dục sờ sờ lên đôi môi mỏng. Khi hắn quét ánh mắt có ý ngăn cản người vệ sĩ ở cách đó không xa đang muốn tiến lên, mấy người vệ sĩ mới dừng lại, đứng yên tại chỗ.

Ông chủ trò chơi hiển nhiên không biết người đang đứng trước mặt mình là ai. Ông ta thấy Lãnh Thiên Dục vẫn trầm mặc, trên mặt liền nở nụ cười khôn khéo, sau đó cười ha hả nhìn Thượng Quan Tuyền.

- Cô xem bạn trai cô cũng không nói gì kìa. Cô muốn chơi thì chơi luôn đi, không chơi thì đừng ở đây quấy rối, nếu không...

Ông ta còn chưa nói hết đã bị chiếc phi tiêu bằng lông vũ của Lãnh Thiên Dục phi đến làm nghẹn họng.

- Phi tiêu này đúng là nhẹ thật.

Ánh mắt lạnh như băng đầy vẻ khinh miệt của hắn nhìn ông chủ trò chơi khiến trán ông ta chảy đầy mồ hôi lạnh. Hắn đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền, tiếp tục nói: “Nhưng mà... như chỉ vì như vậy mà em không dám đấu với tôi sao?”

Hắn khom lưng cúi lại gần Thượng Quan Tuyền, giọng điệu như đang kích cô.

Đúng là cô bé cố chấp! Hắn nhìn cô gái đối với chuyện đời phức tạp như thế này lại hoàn toàn như tờ giấy trắng, lại nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của cô, bên môi hắn không tự chủ được cong lên cười.

Chỉ là một gã tiểu thương tầm thường, nếu không gian lận thì làm sao mà kiếm tiền được ?

Thượng Quan Tuyền nghe Lãnh Thiên Dục kích mình như vậy, cô không chịu thua, hừ lạnh một tiếng. Sau đó đem phi tiêu lên, ngắm chuẩn hồng tâm.

- Ai nói tôi không dám? Thật là nực cười!

Vừa dứt lời, chiếc phi tiêu bằng lông vũ trong tay Thượng Quan Tuyền bay thẳng một đường trúng hồng tâm.

Mọi người lập tức vỗ tay cổ vũ.

Ông chủ trò chơi ngẩn ra, ông ta không nghĩ cô gái này lại có thể ngắm chuẩn như vậy!

Lãnh Thiên Dục vẫn hết sức ung dung thảnh thơi.

Tay hắn nâng lên, chiếc phi tiêu bay thẳng tới hồng tâm, tốc độ nhanh đến mức người ta không kịp thấy gì hết, chỉ nghe thấy một tiếng “Vút” vang lên!

Ông chủ trò chơi mặt mày tái nhợt!

Lúc này, các cô gái trong đám người xung quanh dùng ánh mắt hết sức hâm mộ nhìn Lãnh Thiên Dục!

Người đàn ông vừa lạnh lùng vừa phóng khoáng như vậy thật giống như bước ra từ truyền thuyết vậy!

Thượng Quan Tuyền bất mãn nhìn những ánh mắt si mê xung quanh. Cái gì chứ? Sao phải bày ra vẻ sùng bái như vậy chứ?

- Lãnh Thiên Dục, nhìn kỹ đây.

Cô vừa nói vừa rút bốn chiếc phi tiêu ra, cố ý bày ra vẻ hung dữ nhìn ông chủ trò chơi: “Đúng là đồ lòng dạ thâm độc, chuẩn bị phá sản đi là vừa”.

Nói xong, cô phi ra bốn chiếc phi tiêu.

Tất cả mọi người xung quanh và cả ông chủ trò chơi đều hít một hơi lạnh.

Bốn chiếc phi tiêu nhất loạt được phóng ra, bay thẳng trúng phóc vào hồng tâm. Khiến mọi người kinh ngạc hơn nữa là chiếc phi tiêu sau đâm xuyên chiếc phi tiêu trước, cuối cùng trên bia bắn chỉ còn đúng một chiếc phi tiêu nguyên vẹn, còn lại các phi tiêu khác đều đã bị hỏng.

Bốp, bốp, bốp. Lãnh Thiên Dục vỗ tay, vẻ tán dương lướt qua đôi mắt: “Đúng là xuất sắc, em thắng rồi”.

- Nhanh vậy đã chịu thôi rồi à? Thật không giống tính cách của anh! – Thượng Quan Tuyền nở nụ cười xinh đẹp, cố ý chế nhạo, trêu ghẹo hắn.

- Mỗi phi tiêu đều bắn trúng hồng tâm, hơn nữa còn chuẩn xác từng ly từng tí như vậy, thật khiến tôi phải bội phục! – Lãnh Thiên Dục để bốn chiếc phi tiêu trong tay xuống, giọng nói thâm trầm đầy khẳng định vang lên.

Thượng Quan Tuyền nhảy nhót hoan hô, khuôn mặt tươi cười và rạng rỡ. Ngay sau đó, cô nhanh chóng đi đến trước mặt ông chủ trò chơi: “Này, mau đưa phần thưởng cho tôi”.

Ông chủ trò chơi lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn Thượng Quan Tuyền đang đến gần. Ông ta sợ đến mức nhanh nhanh chóng chóng lấy con gấu bông to nhất đưa cho cô.

- À… thì ra mắt con gấu bông này được làm bằng kim cương, đúng là xa xỉ mà! Nếu không thì ông đã chẳng đau lòng đến vậy! – Thượng Quan Tuyền cố ý chọc giận ông ta, còn cố tình giơ giơ con gấu bông lên trước mặt.

Mặt ông chủ trò chơi tái mét!

- Đi thôi, cô bé! – Lãnh Thiên Dục buồn cười nhìn vẻ mặt trẻ con của Thượng Quan Tuyền. Không biết vì sao, hắn rất thích Thượng Quan Tuyền như vậy.

Thượng Quan Tuyền vui sướng ôm con gấu bông. Đi được một đoạn khá xa, cô dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lóe lên tia buồn buồn.

- Sao thế? – Lãnh Thiên Dục thấy vẻ mặt cô kì quái như vậy liền hỏi.

Thượng Quan Tuyền trầm mặc một lúc mới ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Lãnh Thiên Dục.

- Thật ra thì anh đã phi một chiếc phi tiêu xuyên qua cả hồng tâm của bia ngắm, đúng không?

Cô không muốn lừa gạt bản thân mình. Lúc Lãnh Thiên Dục phi chiếc phi tiêu, tốc độ bay quá nhanh và trên bia ngắm cũng chỉ phát ra một âm thanh nho nhỏ nhưng cũng không thể qua mắt được cô. Có lẽ những người bình thường không thể nhận ra nhưng Thượng Quan Tuyền thì khác, dù sao cô cũng trải qua đặc huấn, sao có thể không nhận ra chứ? Có lẽ cũng còn một người nữa biết được, đó chính là ông chủ trò chơi. Cô đoán lúc này ông ta đang cố gắng rút chiếc phi tiêu kia ra, không khó để tưởng tượng vẻ mặt kinh hãi đến thất thần của ông ta.