Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi

Quyển 5 - Chương 5: Giấc mộng thứ năm (5)




Editor: Đàm Nhật Vi

Beta: Chanh

Tháng tư mùa xuân, trời sáng động lòng người, Tễ Nguyệt Cung cũng đầy tiếng nói cười vui vẻ.

"Nương nương, người đừng nhắc tới ăn uống nữa, nhanh nói Hoàng Thượng đã làm gì đi!" Nha hoàn cười tít hai mắt, hoàn toàn quên mình đang còn phải bóp chân cho chủ tử.

Hỉ Nhi cười không khép miệng được, cả buổi chỉ lột được một quả sơn trà: "Đúng thế đúng thế, nô tỳ con chưa bao giờ thấy sắc mặt Hoàng Thượng... đen như vậy đâu."

Tính tình Chiêu Dung nương nương đã tốt lên nhiều, không còn quở trách các nàng nữa, lúc nhàn tản còn nói chuyện cùng. Các nàng thực mau liền không sợ nương nương nữa, ngẫu nhiên thấy tâm tình nàng tốt, liền nói chuyện vui đùa, vô cùng thú vị.

"Giỏi lắm, Hỉ nhi thật hư, nước miếng bắn lên sơn trà hết rồi." Nguyễn Mặc vỗ đầu nha hoàn, cầm lên một trái từ mâm trái cây, vừa lột vỏ vừa nói với các nàng, "Các em nhớ rõ, ngạn vàn lần đừng nói trước mặt Hoàng thượng hai từ "quả nho", biết không?"

"Tại sao vậy?" Hai cung nữ kêu lên.

"Vì sao hả..." Nàng nhớ lại ngày đó, Đan Dật Trần móc ra từ người mình... quả nho ướt dầm dề, biểu tình trên mặt rất khó mô tả, lập tức bật cười, "Các em đừng hỏi, nếu nhiều lời, cẩn thận Hoàng Thượng trị tội."

"Vâng vâng vâng, nô tì không hỏi." Hỉ Nhi mang một đĩa nho tới, cười trộm nói, "Vậy nương nương có còn muốn ăn nho không?"

"Hi Nhi, em thật là... Lá gan ngày càng lớn, còn dám lấy tới đây?" Nguyễn Mặc chọc chọc cái trán của nàng, bất đắc dĩ nói, "Thưởng cho hai em, nhanh mang về phòng mình đi..."

"Tạ nương nương."

Nhìn hai nha đầu đồng loạt ra dáng lễ phép, nàng lắc đầu, cầm sơn trà đã lột vỏ cắn một miếng, chất lỏng ngọt thanh chảy vào trong môi, thấm vào lòng.

Không tính chuyện Hoàng Thượng đối với Nguyễn Chiêu Dung có vài phần thực lòng, vở diễn này thực ra vẫn rất thực, mỗi lần đặc sản được tiến cống, trừ hai người Đế Hậu, người thứ ba nhận được là Tễ Nguyệt cung, giống như sơn trà này, là sáng hôm nay đưa tới, tươi mới toả hương bốn phía, khiễn nàng vừa nhả hạt sơn trà ra, đã không kìm được cầm lên một quả nữa.

"Ái phi nhàn nhã đến vậy, làm trẫm rất hâm mộ."

Âm thanh trầm thấp quen thuộc, ngữ điệu không nóng không lạnh, không cần ngẩng đầu cũng biết là người phương nào. Đã nhiều ngày, hắn không để người thống báo đã tiến vào điện, Nguyễn Mặc thấy vậy cũng không nói gì, thong dong bóc xuống mảnh vỏ cuối cùng, cầm trên cuống chưa bị ngắt đi, đuôi lông mày chưa tắt ý cười: "Hoàng Thượng, nếm thử xem có ngọt không?"

Đan Dật Trần khoanh tay đứng trước mặt nàng, nhàn nhạt nhìn thoáng qua, lại không có ý muốn duỗi tay cầm lấy.

Lòng nàng sáng tỏ, hai chân hơi nhón lên, trực tiếp đưa sơn trà tới môi hắn: "Thần thiếp hỏi qua thái y, sơn trà tính bình, có lợi cho bệnh dạ dày, Hoàng Thượng nếm thử một miếng đi, rất ngọt."

Hắn hơi sửng sốt, nhìn vào cặp mắt hạnh trong sáng của nàng, ánh mắt ngưng lại, liền cắn một miếng.

Dù sao cũng là nam nhân, một miếng này không thể so với cái miệng nhỏ kia, sơn trà hết hơn một nửa, mắt thấy cuống quả không chống đỡ được muốn rơi xuống đất, nàng vội duỗi tay tiếp lấy. Thịt quả lành lạnh chạm vào lòng bàn tay, nháy mắt tiêp theo, lại cảm thấy ấm áp... Hắn nâng bàn tay nàng, gắt gao tương dán.

Hai người cùng ngẩn ra.

"Hoàng thượng..."

Vốn là muốn ăn hết quả sơn trà kia, nhưng thấy lòng bàn tay nhỏ hơi lạnh, Đan Dật Trần theo bản năng nhẹ nắm, mắt chạm tới thịt quả sáng nhạt, ma xui quỷ khiến... cúi đầu cắn lấy.

Hương thơm thanh đạm quanh mũi, không rõ là mùi sơn trà, hay là hơi thở nàng.

Nguyễn Mặc hoàn toàn chưa dự đoán được hắn sẽ như thế, trợn mắt há mồm nhìn hắn nắm bàn tay nàng, ăn hết nửa quả sơn trà còn lại, khi ngẩng đầu lên, hắn còn cực kì tự nhiên mà liếm chất lỏng dính trên môi, sắc mặt thanh lãnh như nước, hoàn toàn không nhìn ra vừa rỗi có phương pháp ăn một trái sơn trà... ấu trĩ như vậy.

Cánh môi mềm mại lướt qua lòng bàn tay làm chỗ đó hơi nóng, nàng vôi rút tay về, nam nhân lại nắm chặt không buông như cũ, đành phải căng da đầu kéo khoé miệng: "Hoàng thượng có thấy... ngọt không?"

Đan Dật Trần như không nghe thấy, ánh mắt dừng trên khuôn mặt chưa thoa phấn trang điểm của nàng, một hồi lâu mới buông nàng ra, nhàn nhạt nói: "Tạm được."

Nguyễn Mặc bị hắn nhìn cảm thấy mặt nóng lên, vẫn còn cúi đầu, không để ý tới khoé miệng cong lên nhè nhẹ của hắn, nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng muốn xử lý chính sự, thần thiếp liền không quấy rầy."

Hắn im lặng ngầm đồng ý, lúc nhìn nàng rời đi, tóc buông xuống che đi bên tai ửng đỏ, tự dưng khoé môi nhẹ cong.

Biều tình đỏ mặt xấu hổ kia, sao lại cảm thấy... Có vài phần đáng yêu?

Thật ra, cảm giác này cũng không phải lần đầu xuất hiện.

Có lẽ là từ trước đến giờ hắn luôn không thèm để ý nữ nhân này, nên mới thấy, nàng so với trước đây không thay đổi nhiều.

Ban ngày khi tới đây, ở ngoài cửa điện đã nghe thấy âm thanh nói chuyện nhẹ nhàng, nội dung tầm thường, hỗn loạn nhưng không ảnh hưởng đến những lời vui đùa, hắn lại cảm thấy thư thái, không giống những chỗ phi tần khác, suốt ngày chỉ truyền ra chút tin bát quái.

Khi ở Tễ Nguyệt Cung dùng bữa, trên bàn cũng luôn là đồ ăn hắn thích, rõ ràng hắn rất ít khi mở miệng nói, trong lòng nàng lại rõ ràng, tâm tư tinh tế khiến hắn kinh ngạc.

Ngay cả chuyện hắn có bệnh dạ dày, thái y khi bắt mạch cho hắn đã kể lại, nương nương đã hỏi riêng về bệnh dạ dày, hắn mới biết nàng đã phát hiện ra chuyện này.

Không đơn thuần như vậy, so với trước đây luôn quấy rầy tìm sự chú ý của hắn, giờ nàng dịu ngoan nghe lời hơn nhiều, thậm chí cũng không còn tiều tâm tư oán giân bắt nàng sao tập Nữ Giới nữa, để nàng ra ngoài hít thở không khí. Sau lại dần thành tự nhiên, mỗi khi hắn phê duyệt tấu chương, nàng liền chủ động rời đi, tới khi gần đến thời gian dùng bữa tối mới xuất hiện trước mặt hắn.

Nàng có thể thức thời như vây, với hắn là chuyện tốt, trong lòng cũng ít đi vài phần thiếu kiên nhẫn và phiền chán, số lần giá lâm Tễ Nguyệt Cung lại nhiều hơn chút, nếu không có Tần công công nhắc nhở hắn nhớ tới biệt cung một chút, hắn cũng chưa từng phát giác ra mình có gì không ổn.

... Cũng không biết là tốt hay xấu.

Đan Dật Trần xoa xoa chân mày, thu liễm tạp niệm, cất bước hướng đến án thư.

******

Tới khi gác xuống bước bút son, ngoài cửa sổ ánh sáng đã mờ đi vài phần, không còn chói mắt nữa.

Đan Dật Trần cảm thấy có chút khát, giơ tay ấn thái dương hơi nhức mỏi, vững vàng gọi một cái tên, thật lâu vẫn không có hồi đáp, mới nhớ ra chủ nhân không có ở trong điện.

Ước chừng đã hai canh giờ, nàng ở ngoài lâu như vậy, cũng không biết là đang làm gì.

"Hoàng Thượng..."

Hắn nghe tiếng liền ngẩng đầu, thấy Tần công công bưng trà đứng ở cửa điện, ánh mắt thu lại, nói: "Tiến vào."

Tần công công cung kính đi vào, đem trà đặt bên tay hắn, khom người nói: "Hoàng Thượng mời dùng."

Nước hơi nóng, theo yết hầu đi xuống, giảm bớt cảm giác đói khát mệt mỏi, hắn buông chén trà, đạm thanh hỏi một câu: "Chiêu dung ở đâu?"

"Hồi Hoàng Hồi Hoàng Thượng, nương nương đang ở hậu viện trồng trọt hoa cỏ."

Trồng hoa cỏ?

Đan Dật Trần nhíu mày, không tự giác liếc mắt ra ngoài cửa sổ: "Hoa cỏ gì?"

"Nô tài không biết, chỉ nghe cung nữ nói là một loại thảo dược..."

Hắn còn chưa nói xong, đã thấy Hoàng Thượng đứng dậy, có vẻ muốn ra ngoài điện, có lẽ là muốn nói chuyện với vị nương nương kia một lát, nên vẫn không đi theo. Tới khi bóng dáng Hoàng Thượng biến mất ở chỗ ngoặt, mới gọi cung nhân, phân phó Ngự Thiện Phòng truyền thiện.

Dù sao Hoàng Thượng cũng thường hay tới Tễ Nguyệt cung, hay có ý ở lại dùng bữa tối, mới hồi nãy hắn không có ý hồi Tử Thần Điện, nói vậy hôm nay cũng không phải ngoại lệ.

*****

Nói là hậu viện, thực tế chỉ là một mảnh đất trống nho nhỏ phía sau Tễ Nguyệt cung, Đan Dật Trần ra cửa điện đi vòng ra sau, thực mau đã thấy bóng dáng nhỏ nào đó đang ngồi xổm xới đất bùn.

Nàng hình như luôn thích mặc quần áo thanh tịnh, một bộ bạch y xoã trên cỏ xanh biếc, ánh lên sắc thái nhu hoà, đẹp khó tả. Hắn nhìn có chút thất thần, đến gần phía sau nàng, tay nhẹ vung lên, khiến con bọ trên góc váy nàng rời đi, nặng nề mở miệng: "Làm gì thế?"

Nguyễn Mặc bị doạ, cả kinh đặt mông ngồi trên đất, ngửa đầu nhỉn thấy rõ dáng người, nhịn không được oán hận: "Hoàng Thượng đi đường sao không có tiếng nào hết?"

Hắn nghe không rõ, nhưng nhìn biểu tình trên mặt nàng có thể đoán ra bảy tám phần, mặt vô cảm nói: "Ái phi sao lại bị doạ, chẳng nhẽ làm việc gì trái với lương tâm?"

Nguyễn Mặc âm thầm cười xem thường một cái, thầm nghĩ người này thật là... Không biết xấu hổ! Rõ ràng là doạ nàng, còn tự nhiên hoài nghi nàng làm chuyện trái lương tâm?

Bất quá, không cần phải so đo với hắn, lúc này có vấn đề nghiêm trọng hơn cần phải giải quyết...

"Hoàng Thượng."

Đan Dật Trần bất động thanh sắc xem nàng làm việc, nghe vậy liền chuyển mắt, dừng lại trên người nàng: "Chuyện gì."

Nàng nhìn vào mắt hắn, lộ ra vài phần khó xử, duỗi tay về phía hắn, nhẹ giọng hỏi: "Hoàng thượng, có thể kéo thần thiếp không? Vừa ngồi hơi lâu rồi, chân mỏi, đứng lên không nổi..."

Hắn nhấp môi nhìn nàng, trong lòng vừa động, chưa nhiều lời liền duỗi tay kéo nàng lên, sau đó... Thuận thế ôm vào ngực, một tay gắt gao đặt trên eo nàng.

Nguyễn Mặc bị hắn kéo như vậy, thẳng tắp đập vào ngực hắn, cái mũi đau xót, khi hoàn hồn lại muốn lui ra, lại phát hiện mình không thể động đậy: "A, cái đó, Hoàng Thượng..."

Người ôm thần thiết chặt như vậy là muốn làm cái gì... A?

Đan Dật Trần như đã sớm đoán ra tâm tư nàng, trầm mặc không nói, cánh tay không báo trước mà buông lỏng ra. Nàng định đứng, nào ngờ hai chân vẫn tê, không thể nào đứng được, nhất thời ngã lại vào người hắn, bị người ta ôm một cách rất tự nhiên... Sau đó dùng biểu tỉnh "Thật là xứng đáng khi chân mềm còn cậy mạnh" nhìn nàng.

Nàng, nàng... Không có lời gì để nói.

Thấy người trong lòng ngực đã xem mệt biểu tình, hắn chỉ cảm thấy thú vị vô cùng, liền tiếp tục ôm nàng vào cạnh người, nhìn về phía những hố đất lớn nhỏ cùng với vài cọng cây cỏ, hỏi: "Đây là gì?"