Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi

Quyển 4 - Chương 6: Giấc mộng thứ tư (6)




Editor: Đàm Nhật Vy

Beta: Chanh

Trong phòng không quá hỗn độn, trừ một chiếc ghế tròn bị đá ra ngoài, tất cả đều giống như trước khi rời đi.

Nam nhân cao lớn nằm hôn mê trên mặt đất, sườn mặt sạch sẽ, không vết thương, nhưng băng vải trên người lại thấm máu, không ít đoạn bị lỏng ra, thật không còn nhìn rõ bộ dáng.

"...Đan Dật Trần, Đan Dật Trần!" Nguyễn Mặc lập tức buông giỏ xuống, quỳ rạp xem vết thương của hắn, thấy hơi thở vẫn đang còn, mới nhẹ thở ra, "A Đường đừng khóc, mau tới dìu hắn lên giường."

"Hu... Vâng, vâng, con tới đây... Nhanh lên nha, nương..."

A Đường lúng túng lau nước mắt, khom lưng nâng một bên đùi phải của Đan Dật Trần, cùng mẫu thân lôi túm người lên giường, không cần mẫu thân nói cũng tự chạy ra sau nhà, mang một bồn nước tới, đặt trên bàn, sau đó tiến đến chân giường, khẩn trương nhìn người đang bất tỉnh.

Nguyễn Mặc cởi đám quần áo vướng víu ra, trước tiên sờ soạng khắp nơi trên người hắn, không phát hiện xương gãy, mới bắt đầu xử lí vết thương cũ.

Năm sáu miệng vết thương đều đã nứt ra, máu không ngừng chảy ra, mảnh vải loang lổ vết máu. Nàng bỏ miếng vải trắng quấn quanh người hắn xuống, lộ ra một bộ ngực rắn chắc, dưới xương chậu có máu tụ, trên hai cánh tay cũng có nhiều vết đao cắt, không thâm, nhưng hở miệng rất nặng, đều đang rỉ máu, nàng xem đến nỗi nhíu mày.

"Sao lại bị thương như vậy."

A Đường nhìn những vết thương đan xen, còn chảy thật nhiều máu, nghẹn miệng chốc lát, không nhịn được khóc "Oa" lên: "Nương... Huynh, huynh ấy có thể chết phải không? Oa Oa... con không muốn huynh ấy chết..."

Đứa nhỏ này thường ngày ít khi khóc, nhưng một khi đã khóc thì sẽ kinh thiên động địa, Nguyễn Mặc giờ không rảnh dỗ nó, lại sợ nó khóc sẽ làm thôn dân tới, vội cầm máu cho Đan Dật Trần, nói: "Ngoan, hắn sẽ không chết, A Đường đừng khóc."

A Đường biết y thuật của mẫu thân lợi hại, liền tin ngay, vội che miệng nín khóc, như cũ ngồi xổm ở đuôi giường trông mắt nhìn nam nhân đang bất tỉnh, nhìn không chớp mắt.

Nguyễn Mặc không hoảng loạn như vậy, nhìn vết thương của Đan Dật Trần trông nghiêm trọng, nhưng không nguy hiểm tính mạng. Chỉ có hai, ba vết thương nứt ra rất nặng, nàng không thể không dùng châm cầm máu, rồi sau đó dùng dược băng bó, động tác rất lưu loát sạch sẽ. Nhưng A Đường, sau một hồi thấy cảnh xuyên châm qua thịt người, sợ tới mức trắng mặt há mồm, Nguyễn Mặc gọi vài tiếng cũng không phản ứng, đành phải tự lau vết máu.

Rõ ràng miệng vết thương nóng rát đau đớn, tới nỗi trán đổ mồ hôi, chân mày lại chưa từng nhăn lại... Lực nhẫn nại của hắn, vẫn luôn tốt khác người.

Nguyễn Mặc cúi người nhìn gương mặt tuấn tú đến quá phận, mặc dù đau đớn, vẫn lạnh băng như trước, mặt vô cảm, làm người ta không nhìn ra chút cảm xúc nào. Người này, vẫn luôn có thói quen giấu tất cả trong đáy lòng, thà rằng yên lặng chấp nhận, cũng không muốn người khác biết được chút gì.

Thật là một cái mặt băng hũ nút...

Nàng nâng tay áo nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên thái dương, chẳng hiểu sao, trong lòng có chút dậy sóng, nhè nhẹ, lướt qua.

Nàng đang... đau lòng vì hắn sao?

Đau lòng...

Vì sao?

"Nương..."

Một tiếng gọi thấp nhẹ gọi tinh thần nàng trở về, vừa quay đầu lại, mới thấy A Đường vẫn còn bên cạnh, duỗi tay đắp chăn mỏng lên người hắn, lúc này mới kéo đứa nhỏ ngồi xuống, rót một ly trà, bảo nó uống rồi hẵng nói.

"Nam tử hán đại trượng phu, nước mắt không dễ rơi, xem con khóc đến nghẹn cổ, thật kì cục... Nói cho nương con khóc bao lâu rồi?" Nguyễn Mặc lau đi nước mắt còn sót trên mặt nó, nhéo nhéo cái mũi phổng đỏ, chê cười nói.

"Con không khóc... Nhưng người đó hung hăng như muốn đòi mạng, con đã dũng cảm không khóc, bọn họ đi rồi, con mới..."

"Nhưng người đó?" Nàng vừa nghe liền nhíu mày, ấn vai nó, hỏi, "Đã có chuyện gì?"

A Đường sụt sịt, lúc này mới kể lại.

*****

Sau khi Nguyễn Mặc đi, hai người trong nhà lần lượt tỉnh dậy.

Thuốc dần mất tác dụng, nhưng vẫn có vài phần vô lực, Đan Dật Trần có thể tự nhiên đi lại, ra sau nhà lấy nước, A Đường giống như thường ngày tới đó, cùng hắn rửa mặt súc miệng, còn cố ý vẩy nước lên mặt hắn, sau đó cười ha ha chạy mất, thật nghịch ngợm.

Hắn không thấy chán ghét, lau mặt vào nhà, mới thấy tiểu tử vừa đùa dai đã ngồi ngay ngắn bên bàn, một tay cầm bánh bao, tác miệng nói hắn: "Huynh mà không tới nhanh, ta sẽ ăn sạch!"

So với bộ dáng lúc hắn vừa tới đây, trông hoạt bát hơn hẳn.

Đan Dật Trần bất đắc dĩ nhếch môi, bước tới, vừa ngồi xuống liền cảm thấy cẳng chân hơi lạnh, cũng không để ý nhiều, cầm lấy một cái bánh bao.

A Đường thì ngược lại, nghiêng đầu ngắm chân hắn một cái, chỉ vào chiếc quần nói: "Huynh thật cao đó... Hồi cha ta mặc, ống quần luôn chạm đất, sao lúc huynh mặc, lại thiếu mất một đoạn, ha ha... Nương thường nói ăn nhiều có thể cao lên, có phải hổi nhỏ huynh ăn một bữa hai bát... Không, ba bát cơm?"

Hắn rũ mắt không một tiếng động nuốt xuống, sau khi nuốt, mới nói: "Không có cơm ăn."

"Hả? Vì sao?"

"Nhà nghèo, cơm đều nhường đệ đệ muội muội, ta không ăn." Hắn bâng quơ nói.

Đó là một đoạn kí ức xa xôi, giờ nhớ lại, đã sớm không phải chịu đói khổ, có chăng, cũng chỉ là hoài niệm nhàn nhạt về người nhà.

Không ngờ nói xong lời này, bỗng có một cái bánh bao cắn một miếng đưa tới trước mặt, Đan Dật Trần ngước mắt, lại thất A Đường chớp mắt, mếu máo: "Cái này... Cho huynh, ta ăn no rồi."

"...Thật sao?" Hắn nhớ rõ, A Đường thường sẽ ăn ba cái, hôm nay mới hai cái đã no?

"Thật, huynh ăn nhanh đi..." A Đường mở tay hắn ra bỏ vào, quay đầu lẩm bẩm, "... Coi như là bù lại phần trước kia không ăn."

Nhĩ lực Đan Dật Trần rất tốt, tự nhiên nghe không sót một chữ, đang muốn nói không cần, đứa nhỏ lại nhanh như chớp chạy ra sau nhà, chỉ còn mình hắn ngồi đó, cúi đầu nhìn chiếc bánh bao cắn dở.

A Đường từ nhỏ đã không có cha, nếu không có một người mẹ ôn nhu tinh tế nuôi nó, nó sẽ không thiện lương như vậy.

Người đó...

Sớm vậy đã ra ngoài, không biết đã ăn sáng chưa.

Đang nghĩ ngợi, sau nhà bỗng có tiếng hài tử kêu to: "Người xấu --- A!"

Đan Dật Trần cả kinh, lập tức ném banh bao xuống, bước nhanh đến cửa sau, mở ra liền thấy A Đường bị đẩy ngã trên mặt đất, đứng trước mặt là hai tên du côn, nghe tiếng, liền liếc mắt lại.

Hắn bước một bước dài nhấc cổ áo A Đường, kéo về phía sau che chở, A Đường ôm chặt đùi hắn, run rẩy nói: "Người xấu! Bọn họ tới cướp trâu!"

"Aizz, đứa nhỏ này... Biết nói sao đây, ai lại đi cướp trâu làm gì, hai ca chỉ muốn mượn dùng thôi, tiểu tử ồn ào cái gì?"

"Gạt người! Mượn rồi, các ngươi cũng sẽ biến mất." A Đường ở sau lưng Đan Dật Trần, lớn tiếng phản bác, "Không biết xấu hổ, người xấu!"

Tên hán tử trùm khăn đỏ tiến lên, rống lên, "Tiểu tử kia... Nói gì thế hả!"

A Đường sợ tới mức vội trốn đi, hắn nâng cánh tay, chặn tên đại hắn lại, lạnh lùng nói: "Không cho mượn, cút đi." Một tay kia âm thầm vỗ đầu A Đường, ý bảo hắn đi về phòng.

Cửa sau đóng rập lại.

"Nga... từ khi nào nhà tiểu quả phụ lại giấu một tên nam nhân lạ?" Đại hắn híp mắt đánh giá trên dưới một phen, mắt lộ vẻ khinh miệt, đột nhiên dấn người lên, không nói trước vung nắm đấm, "Dám bảo lão tử cút, chán sống rồi!"

Đan Dật Trần phản ứng rất mau, quay đầu liền tránh thoát, tên đại hán lại không đứng vững được, hung hăng đụng phải khuỷu tay đã chờ sẵn, nhanh chóng ghìm lại, một cái quăng qua vai đã đem tên đại hán cường tráng kia ngã trên mặt đất, liền mạch lưu loát, thoạt nhìn không thấy chút cố sức nào.

Nhưng chỉ là thoạt nhìn thôi.

Mấy ngày này chỉ dựa vào cháo loãng duy trì thân thể, thật có chút mệt mỏi, hơn nữa dược chưa hết hẳn, một lần đánh này, hắn dường như không thể đứng nổi.

Không chờ hắn hồi thần, một tên khác đã đi đến phía sau, bỗng đẩy hắn ngã trên mặt đất, ngày sau đó kẻ vừa ngã xuống kia cũng vây lấy, định lấy nhiều khi ít.

Tốc chiến tốc thắng.

Đan Dật Trần cắn răng chống đỡ cơ thể mệt mỏi, đợi họ đến gần thì bật lên, ra tay không chút lưu tình, chiêu chiêu tàn nhẫn, chỉ công không phòng. Hai tên đại hắn ỷ vào thân mình cường tráng vây đánh hắn, lại không đủ ăn ý, thân thủ cũng không lợi hại bằng hắn, rất mau liền rơi xuống thế hạ phong. Mắt thấy hắn đã đem một tên đánh ngã, một người khác ám chỉ không ổn, lập tức rút một thanh chuỷ thủ sau thắt lưng, thẳng tắp đâm vào hắn.

Hắn không thể tránh, nâng cánh tay chặn lại mấy đao, tìm cơ hội bắt lấy tay tên đại hắn, tay phải đè vào bả vai đẩy lên phia trước, tên đại hán lảo đảo, tay trái nâng lên, tay phải giật trở lại...

"A-----" Tên đại hán kêu thảm thiết quỳ xuống, cánh tay mềm như bông rũ ở bên người, không thể động đậy.

Đan Dật Trần lùi hai bước, nỗ lực chống đỡ thân thể, mặt lạnh nói: "Cút!"

Hai người nào còn dám lưu lại, nâng nhau bò dậy, không dám quay đầu, tè ra quần chạy trốn.

"Thắng rồi thắng rồi! Người xấu bị đánh chạy..."

A Đường thấy bọn họ chạy trốn, nhào về phía Đan Dật Trần, nhưng một cái đẩy này, lại làm hắn ngã gục trên mặt đất.

Hai mắt nhắm nghiền, hơi thở suy yếu.

"Chảy nhiều máu quá! Huynh làm sao vây... Đừng chết a, tỉnh lại..."

A Đường sợ hãi, nước mắt gắt gao chảy xuống, nó dù thông minh hiểu chuyện cũng chỉ mới năm sau tuổi, hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ biết cố hết sức kéo hắn vào trong nhà, ngồi khóc chờ mẫu thân về.

"Sao con không tìm người trong thôn giúp?" Nguyễn Mặc hỏi.

"Con... Con không nghĩ ra..." A Đường nghĩ lại liền thấy sợ, nhảy khỏi ghế, bước tới vùi vào lòng mẫu thân, "Nương, A Đường sợ quá..."

"Đừng sợ đừng sợ, không sao đâu, nương ở đây."

Nguyễn Mặc sợ sờ đầu nó, nhẹ giọng nói, ánh mắt dừng ở trên người nam nhân nọ.

Nếu nàng không hạ dược, có lẽ, sẽ không làm hắn khổ vậy.

... Đều tại nàng.