Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi

Quyển 4 - Chương 5: Giấc mộng thứ tư (5)




Editor: Đàm Nhật Vy

Beta: Chanh

Đêm lặng như nước, thôn trang dần trở nên an tĩnh, những ngôi nhà lớn nhỏ bắt đầu thắp đèn, ánh nến tựa sao trời lập loè.

"Nương, con no rồi!" A Đường buông đũa, cho Nguyễn Mặc thấy đáy bát cơm.

Nàng cũng phối hợp đến gần nhìn, nhấp môi gật đầy: "A Đường gần đây giỏi quá, mỗi bữa cơm đều ăn thật mau."

"Nhiều ngày nay mẫu thân không cho con viên đường nào..." A Đường đặt chén lên bàn, đung đưa chân hỏi, "Khi nào con mới có?"

Nguyễn Mặc có chút xấu hổ, thật muốn nói cho nó, đã không còn bạc để mua, đành phải nói: "Ừm... Chờ lần tới nương lên trấn mua đồ, liền mùa về cho con, được không?"

"Vâng, nương đừng quên... Con về phòng một lát, rồi đi tắm, lát nữa hẵng gọi con."

Nàng nhìn tiểu hài tử vô tư chạy đi, ý cười bên môi nhạt dần, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài.

Aizz, nhà này thật quá nghèo.

Không phải nàng không chịu được nghèo, bao tử nàng nhỏ, nàng chịu đói khổ không sao, đứa trẻ đang ở tuổi lớn, không thể để nó đói được...

Cốc, cốc....

Hai tiếng gõ thanh thuý vang lên, Nguyễn Mặc hồi thần, thấy nam nhân dừng tay bên mép giường, thẳng tắp nhìn nàng.

Ánh mắt kia... giống đang hỏi nàng: Cơm đâu?

À, đúng rồi, suýt nữa đã quên trong nhà vẫn còn nuôi một con sâu gạo.

Chính là mỗi lần đều có thể ăn rất nhiều, so với nàng và A Đường còn nhiều hơn.

Mặt khác, còn phải sắc thuốc cho hắn uống, dã dược cho hắn đắp miệng vết thương, lại thêm một mục chi tiêu không nhỏ...

Cứ như vậy, không phải một tháng, nửa tháng sau bọn họ sẽ ngồi xổm ở cửa uống gió Tây Bắc thôi.

Đan Dật Trần như thường nhận lấy chén cháo, ngửa đầu rót, mấy ngụm liền uống hết, Nguyễn Mặc lại thấy một trận đau lòng, đau đến nỗi giống như có một lỗ thủng trên ngực, chỉ có... Bạc, mới có thể lấp đầy được.

"Không có sao?" Thường thì nàng sẽ tự động múc cho hắn, giờ lại sững sờ ở chỗ đó, không cầm chén cũng không nói lời nào, hắn đành phải tự mở miệng hỏi.

"A... Người còn phải uống thuốc, không nên ăn quá no, thì... không nên thêm nữa." Nguyễn Mặc nói lời này, chột dạ đến nỗi không dám liếc mắt một cái, cầm chén bước nhanh đi, nhưng tay bị người nắm lấy, nhẹ buông tay, chiếc chén lớn rơi xuống đất "choang" một tiếng, chia năm xẻ bảy.

"Ngươi..." Nàng trừng mắt nhìn chiếc chén lớn duy nhất trong nhà vỡ tan, quả thực đau lòng, lập tức nhíu mi, muốn rút tay về, "Ngươi làm gì đó?"

Tiểu nữ tử ngày thường nhỏ nhẹ giờ đột nhiên nâng cao giọng, hình như có chút sinh khí, Đan Dật Trần lại không nghe lời buông nàng ra, ngược lại túm mạnh hơn: "Không đủ lương thực?"

Thân thể hắn dần khôi phục, dược liệu cũng dần hết, Nguyễn Mặc nhất thời không thể tránh thoát, trong lòng tức giận, buột miệng nói: "Đương nhiên không đủ, cả lu gạo đều vào bụng ngươi rồi... Sâu gạo!"

"...Sâu gạo? Ta?" Đan Dật Trần lần đầu nghe kiểu mắng chửi này, dừng lại một chút, mới lạnh mặt hỏi, "Ngươi cảm thấy ta ăn nhiều?"

Cắp mắt đen lạnh khiến Nguyễn Mặc không nhịn được run run, lúc này mới ý thức được lời nói của mình, nhưng hắn đã nghe thấy rồi, nàng không thể biện giải nói hắn nghe nhầm, đành phải dừng tầm mắt ở một bên, trầm mặc chống đỡ.

Đan Dật Trần cũng không tức giận, vốn dĩ là hắn ở nhà họ ăn nghỉ kiêm dưỡng thương, mọi thứ đều do bạc người ta trả, nàng dù có khổ sở bất mãn, cũng là chuyện bình thường.

"Đứng yên."

Nguyễn Mặc thấy tay mình bị buông lỏng ra, nẩng đầu nhìn lên, lại thấy hắn đột nhiên cầm lấy trường kiếm trên đầu giường, rút kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm sắc bén ánh lên khiến nàng hoảng đến nỗi lùi lại: "Ngươi... Quân tử động khẩu không động thủ..."

Hắn như không nghe thấy, cúi đầu cầm lấy đầu vỏ kiếm, như đang tìm kiếm, nhanh chóng lấy được thứ gì đó, bỏ kiếm vào vỏ, trả về chỗ cũ.

"Lại đây." Hắn nghiêng mắt, nặng nề nói.

Nàng tránh khỏi những mảnh vỡ, dịch về phía trước một bước: "Lại đó... làm gì?"

"Tay."

Nàng liếc mắt tới chỗ kiếm, nuốt nước miếng, mới chậm rãi dơ tay ra.

Đan Dật Trần thấy động tác chậm chạp liền kéo cổ tay nàng một cái, đẹp một khối lành lạnh nhét vào lòng bàn tay, rồi thu tay về khoanh trước ngực.

Nguyễn Mặc thấy tay được thả ra, hít vào một ngụm khí lạnh... Là vàng.

"Này... Thật sao?" Nàng không tin nói.

Tuy rằng chỉ có một phiến lớn bằng móng tay, nhưng nếu là vàng thật, ít nhiều cũng đủ để cho ba người nhà nàng ăn no nê một tháng.

Hắn nhàn nhạt liếc nàng một cái, hiển nhiên không muốn trả lời vấn đề nhàm chán này.

"Thực ra... Một cái chén vỡ không đáng giá nhiều như vậy..."

"Ai nói vậy?" Đan Dật Trần thấy nàng muốn từ chối, nhướng mày, lạnh giọng ngắt lời, "Ăn mấy ngày cháo trắng, quá nhạt nhẽo, muốn đổi bữa."

Nga, cho nên, vàng này là để nàng đi mua thịt và lương thực?

"Nhưng cũng không cần nhiều vậy..."

"Dùng không hết? Thì nghĩ cách dùng cho hết." Ngữ khí hắn như thể không đồng ý cự tuyệt, "Ta không thích thừa tiền."

"..." Thật chưa thấy kiểu tài đại khí thô như vậy bao giờ.

Nếu hắn kiên trì, Nguyễn Mặc lại nói không cần liền có vẻ làm kiêu, trong nhà cũng thiếu bạc, hắn cố tình cho nàng, cũng không phải không cần.

"Nhớ mua đường." Hắn không nóng không lạnh thêm vào một câu.

Nàng vừa nghe, sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên buồn cười: "Ngươi... Thích sao?"

Lần trước còn ngại mứt quả ngọt, sao giờ lại muốn ăn đường?

Đan Dật Trần nhẹ cong khoé miệng, mắt đen nhìn về phía gian phòng nhỏ, Nguyễn Mặc nhìn qua, phát hiện A Đường ở cạnh cửa nhìn lén từ khi nào, mới hiểu được ý hắn: "Là mua cho A Đường?"

"Ừ."

Nàng bỗng nhiễn nghĩ đến điều gì, thấp giọng xuống: "Vậy... Muốn ăn món mặn, cũng là nghe A Đường nói?"

Đan Dật Trần vẫn nhìn A Đường như cũ, đến khi đứa nhỏ phát hiện ra, chạy vào trong phòng, mới nói: "Ừm. Chỉ là một nửa nguyên nhân."

Nguyễn Mặc hiểu ra, nửa còn lại chắc chắn là hắn muốn ăn.

"Nửa còn lại..." Hắn lần nữa nắm cổ tay nàng, không dùng lực, chỉ là khoanh ngón tay cầm lấy, rồi buông ra, "Ăn thịt mới có thể mập lên."

...A?

Chê nàng gầy?

Nàng gầy hay béo, có liên quan gì tới hắn?

Nguyễn Mặc nhìn hắn khó hiểu, lại thấy mi mắt hắn rũ xuống, che dấu hết thảy cảm xúc trong mắt, nhìn không ra chút manh mối nào.

Hay là... Hắn quan tâm nàng?

Đêm đó, sau khi A Đường ngủ, nàng thắp một cây nến may vá y phục cho hắn, đôi lúc còn ngủ gà ngủ gật, vừa lỡ đãng liền đâm phải ngón tay mình, nhịn không được thở nhẹ một tiếng, nào ngờ chớp mắt đã bị người kéo lại, đầu ngón tay đau đớn bỗng thấy ấm áp vây quanh, ngẩng đầu thấy Đan Dật Trần đang quỳ một gối trước mắt, đem ngón tay nàng bỏ vào miệng.

Cảm giác ở ngón tay đánh thức kí ức xấu hổ nào đó của nàng, nhất thời đỏ mặt, rút tay về, trừng mắt hỏi hắn làm gì vậy. Hắn không giải thích, mặt vô cảm đứng dậy, giơ tay dập ngọn nến.

Khắp nơi tối đen, chỉ có thanh âm trầm thấp lạnh băng của hắn, vang lên: "Đi nghỉ đi."

Nàng nghĩ người này quả thật không thể nói đạo lý, tuỳ tiện ngậm... ngậm tay nàng thì thôi, lại còn tắt đèn, không cho nàng làm việc, thật kỳ quái.

Bất quá, có lẽ hắn quan tâm nàng.

Chỉ là phương thức biểu đạt có chút vụng về...

Nhưng nàng trải qua nhiều chuyện cùng hắn như vậy, sớm đã biết, hắn vốn như thế.

"Cười gì vậy?" Đan Dật Trần nghe thấy có một tiếng cười trên đỉnh đầu, nhúc nhích chân mày, ngước mắt nhìn nàng.

Ý cười nàng càng sâu, siết chặt lòng bàn tay nhỏ, lắc đầu: "Ta đi sắc thuốc."

Hắn không tỏ ý kiến, nhìn bóng dáng mảnh khảnh rời đi của nàng, không tự giác cong môi.

Hoá ra, nữ nhân này cười rộ lên lại... đẹp như vậy.

Mi mục cong cong, mắt trong như nước.

********

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Mặc chuẩn bị cơm sáng, rồi một mình đi vào trong trấn.

Vừa vào trấn, nàng trước tiên đổi vàng thành bạc vụn, bỏ vào túi tiền, sau đó đi vào chợ có chụt quạnh quẽ, bắt đầu dạo quanh.

Tới một chỗ có hai điểm tốt, một là vật phẩm bán hàng rong khá mới mẻ, một là họ hướng về số lượng khách do mới khai trương, thông thường sẽ nguyện ý giảm giá một chút, đi một vòng xuống dưới này, có thể tiết kiệm không ít.

Nguyễn Mặc rất rõ khẩu vị của Đan Dật Trần, lúc đi trên đường đã biết sẽ mua gì, tới đây, thấy thời gian đang còn sớm, lại vòng đến tiệm tạp hoá chọn hai vị kẹo khác nhau.

Sau khi mua đồ, túi tiền còn thừa một ít bạc vụn, nhưng đồ hôm nay mua nhiều đến nỗi chật giỏ, không mua nổi nữa a.

Nàng thu túi tiền lại, xách theo giỏ, khi đang chuẩn bị thắng lợi trở về, đột nhiên bị người đụng phải.

May mà lực không lớn, nàng lui hai bước liền ổn, một đôi tay tái nhợt đỡ tay nàng, đúng là công tử vừa rồi đâm phải nàng: "Xin lỗi, cô có bị thương không?"

Nói là đỡ nàng, đôi tay kia lại có vài phần vội, thậm chí như co như không mà nhẹ nhéo nhéo, Nguyễn Mặc nổi da gà, vội tránh thoát, cúi đầu nói: "Không có sao, cảm ơn công tử."

"Lỹ mỗ vừa rồi hơi vội, khi nãy đụng không nhẹ, cô theo ta về phủ, thỉnh đại phu xem mới được."

"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy? Không làm phiền..."

"Không phiền, khám rõ mới tốt."

Mắt thấy bàn tay Lý công tử lại gần, định bắt lấy tay nàng, Nguyễn Mặc thầm nghĩ không tốt, lắc mình tránh đi, quay đầu hướng tỡi chỗ đông người kêu một tiếng: "Tướng công, ta ở đây!"

Tướng công?

Lý công tử ngây người một lát, vì nàng chưa búi tóc, tư dung trông kiều nộn thanh thuần, thân nhìn tinh tế, còn tưởng là cô nương nhà nào... Người đâu?

Khi hắn lấy lại tinh thần, Nguyễn Mặc đã sớm chui vào đám đông, trốn khỏi tầm mắt hắn, vòng một đường khác trở về.

"Phù, phù, nguy hiểm thật..." Nàng dẫn theo góc váy chạy một lúc, tới khi thấy bia đá "Lạc Vân Thôn" phía xa mới chậm bước chân lại thở dốc.

Đưa tay ra, vòng tay bằng lá tre A Đường làm... Bỗng nhiên đứt.

"Ai... Phải mau trở về, có lẽ A Đường có chuyện rồi."

Nguyễn Mặc cất vòng tay vào trong ngực, xách giỏ chạy về.

Nhưng nàng không thể đoán được, vừa vào cửa, nghênh đón nàng lại là A Đường đang gào khóc... Cùng một nam nhân ngã trên mặt đất.