Editor: Đàm Nhật Vy
Beta: Chanh
Đối với chuyện này, Đan Dật Trần thích khống chế hết thảy, mới đầu nàng còn ra sức giãy giụa, lúc sau phát hiện thật vô dụng, liền từ bỏ, dịu ngoan phối hợp với hắn. Nàng chỉ cần phối hợp, sẽ được dễ chiụ một chút, không đau như lần đầu tiên. Dù sao nàng đã thành thị thiếp của hắn, nếu hắn muốn, chẳng lẽ nàng còn có thể cự tuyệt sao?
Lúc hắn mới nâng nàng thành di nương, lâu lâu sẽ lăn lộn cùng hắn. Không nói lời nào, tắt đèn là bắt đầu làm việc, không chút nào thương hương tiếc ngọc, chuyện yêu như thế nào thì làm như thế, nàng không thể phản kháng, đành phải yên lặng cắn răng chịu đau, nhịn đến khi hắn lăn lộn đủ mới thôi.
Có hồi hắn uống rượu, khi say làm thật tàn nhẫn, nàng thật sự khó chịu vô cùng, cuối cùng nhịn không được khóc thành tiếng. Đan Dật Trần đè trên người nàng nghe thấy thì dừng lại, ngơ ngẩn nhìn nàng chốc lát, rời nàng ra, xoay người nằm một bên. Chờ nàng khóc đủ rồi, hắn hỏi nàng vì sao khóc, nàng nói đau, hắn hỏi nàng vì sao trước kia không nói, nàng lúc ấy không có tâm tình giấu diếm, dứt khoát gọn gàng nói nàng sợ hắn không vui nên mới chịu đựng.
Sau đó, cả đêm ấy, Đan Dật Trần không làm gì, chỉ an tĩnh ôm nàng ngủ.
Mà từ đó về sau, hắn khác hẳn lúc trước, không những thoáng bận tâm cảm thụ của nàng khi làm chuyện đó, làm nàng cảm thấy ít đớn hơn, còn mở miệng nói vài câu xấu hổ học ở đâu ra, mọi cách trêu chọc nàng, làm nàng dần dần cũng nếm tới một cảm giác hoan ái xa lạ.
Ví như hiện tại, Nguyễn Mặc bám tay vào vai hắn, không hề cắn môi chịu đựng, lại đối với sự trêu đùa cố ý của hắn, nhịn không được mở miệng rên rỉ, thanh âm nhỏ vụn kiều mị đến nỗi... như không phải giọng nói của nàng.
Điểm chết người chính là, hắn còn đặc biệt hỏi đùa nàng: "Thích không? Hửm?"
Nàng xấu hổ đến oán hận mà cắn vai hắn, nửa chữ cũng không nói, rồi sau đó hắn biết nàng đã thích ứng, vừa ý mà đè lên nàng lăn lộn, thoải mái như thế mà tới, ước chừng khoảng ba lần. Cuối cùng nghẹn giọng xin tha, hắn mới bằng lòng buông nàng ra, đem người đã mềm như bông ôm vào phòng trong, lau khô người rồi nằm lên giường, ôm nàng trong ngực thỏa mãn ngủ.
Đêm ngủ không mơ.
**********
Hôm sau, Đan Dật Trần thần thanh khí sảng, sáng sớm đã ra cửa, Nguyễn Mặc bị lăn lộn một đêm, ngủ đến gần giờ Tỵ mới từ từ tỉnh lại, còn lười biếng trên giường một lát, mới mở miệng gọi người.
Trời, thanh âm này quả thật khó nghe thấy.
May mà hai nha hoàn rất nhanh nhẹn, cũng không phải lần đầu tiên thấy tình huống này, vội bước nhanh vào phòng, một người đỡ chủ nhân đứng dậy hay quần áo, một người lấy nước châm trà. Cả người nàng bủn rủn mệt mỏi, tùy ý mặc xiêm y nha hoàn đưa tới, uống liên tục ba chén nước, mới miễn cưỡng nói ra lời.
"Vương gia đi khi nào?"
"Sáng nay canh ba giờ mẹo đã đi rồi ạ." Một nha hoàn cung kính trả lời.
"Ra phủ?"
"Vâng... Phu nhân hôm nay nghĩ tới kiểu vấn tóc nào?"
Nguyễn Mặc ngồi trước bàn trang điểm nghe nha hoàn phía sau hỏi, tùy ý nói một kiểu ngày thường vẫn vấn, trong lòng đang nghĩ chuyện khác.
Trước kia Đan Dật Trần sau khi xử lí công văn, buổi trưa mới ra cửa đi an ủi người bệnh, hôm nay sao lại ra ngoài sớm như vậy? Buổi chiều có chuyện gì sao? Hay muốn hồi phủ dùng cơm trưa... Đúng rồi, nàng thật không nghĩ tới. Đêm qua khi đang mơ màng tựa hồ nghe hắn nói muốn nếm thử tay nghề của nàng, buổi trưa sẽ tới đây dùng cơm, rồi chưa để nàng kịp trả lời, đã bị hắn làm cho nói không nên lời.
"Bây giờ là giờ nào?"
"Đã giờ Tỵ hai khắc ạ."
Đoán rằng buổi trưa Đan Dật Trần có thể trở về, nàng nhanh chóng suy nghĩ một vài món hắn thích, rồi phân phó nha hoàn nói thiện phòng chuẩn bị nguyên liệu.
****
Khi ở sơn trại, nàng mỗi ngày đều nấu cơm cho hắn, sớm đã biết khẩu vị của hắn, không dám nói trù nghệ tiến rất xa, nhưng để đối phó với người nhiều bắt bẻ này vẫn còn dư dả.
Bất quá điều kiền của sơn trại không thể so với vương phủ, nên những thứ nguyên liệu cần thiết, hạ nhân đều sẽ chuẩn bị thỏa đáng, làm một bữa cơm cũng không tốn quá nhiều công phu.
Nàng làm xong sớm hơn sự kiến một chút, Đan Dật Trần cũng về sớm hơn, nàng liền để hạ nhân bưng thức ăn, hướng Liên Hoa uyển đi tới.
Sau khi mang lên chén đũa, vừa quay đầu lại nhìn thấy hắn chậm rãi đi tới, áo gấm đen như mực hoa văn mây bồng khoác trên thân hình cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng luôn dùy trì một biểu tình, lạnh đến nỗi khống dàm nhìn thẳng.
Nhưng Nguyễn Mặc hiểu được, hắn tuy dùng mặt lạnh gặp người, ngữ khí cũng không nghe ra vui buồn, kỳ thật rất dễ nói chuyện, đối với những chuyện xảy ra, cũng không hoàn toàn lãnh đạm không để ý như hắn biểu hiện ra ngoài, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, an phận thủ thường, mặc dù có khi nổi tính tình trẻ con, làm vài hành động khó hiểu, hắn cũng sẽ không để ý nàng.
Cho nên nàng cũng không cùng hạ nhân hành lễ, chỉ lấy hai muỗng canh cho vào chén, khi hắn ngồi xuống, mới đưa chén tới: "Đây là canh bí đao, người đi từ sáng sớm chắc mệt rồi, uống canh có thể giải nhiệt."
"Ừ." Hắn dường như rất khát, uống một hơi dài, khóe miệng tràn ra một nước,nàng thấy thế, theo bản năng liền cầm khăn lau cho hắn.
Đan Dật Trần nghiêng mắt nhìn nàng, không biết có phải không thấy rõ hay không, cau mày nhắm mắt, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, thân mình không chịu khống chế mà lả đi.
"Vương gia!" Nguyễn Mặc cúi đầu kinh hô, nam nhân đột nhiên ngã vào người nàng không hề phản ứng, đã lâm vào hôn mê, khuôn mặt bạch ngọc giờ tái nhợt. Tay nàng lơ đãng đụng vào trán hắn, nóng đến dọa người, vội gọi người đỡ hắn nằm xuống, giương giọng gọi người đi tìm đại phu.
Lão đại phu năm mưỡi tuổi tóc hoa râm, bước chân lại không chậm, thực mau liền cầm rương xuất hiện ở Liên Hoa uyển.
Trong lòng Nguyễn Mặc lo lắng, từ mép giường đứng dậy, nhường chỗ cho đại phu bắt mạch, mắt thấy sắc mặt ông dần trầm xuống, tròng lòng có một trần co rút, mở miệng hỏi: "Đại phu, Vương gia làm sao vậy?"
Đại phu không đáp, buông tay ra một lát, hai ngón tay lại lần nữa đặt lên cổ Đan Dật Trần, xác nhận lần nữa, rồi nhắm mắt lắc đầu, "Vương gia đây là... Nhiễm bệnh dịch."
Nguyễn Mặc nghe được ngẩn người, không đáp lại, hai nha hoàn phía sau thì ngược lại, đột nhiên chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, che miệng rầm rì khóc.
Hắn... Nhiễm bệnh dịch?
Bệnh dịch này rất dễ lây, một khi đã nhiễm rất có thể sẽ bỏ mạng?
Sao lại như vậy.... Sẽ không như vây chứ?
Nàng không dám tin, hít sâu một hơi, hướng đại phu mặt cũng đầy phức tạp hỏi: "Đại phu, ngài xác định là... bệnh dịch sao? Không có khám sai?"
Lão đại phu lúc còn trẻ đã từng cứu trị qua người bị bệnh dịch, thậm chí còn từng chịu qua sự thống khổ của bệnh dịch, chẩn đoán sẽ không mắc sai lầm, bị nàng nói lời này, lập tức trừng mắt một cái: "Vương gia tất nhiên là tin lão phu nên mới mời tới phủ, một nữ tử nho nhỏ như ngươi, muốn bôi nhọ lão phu khám sai?"
"Ta... ta không có ý này..."
"Được được." Lão đại phu không kiên nhẫn mà xua xua tay, nhấc mí mắt nhìn hai nha hoàn phia sau nàng đang run bần bật muốn lập tức rời khỏi đây, khinh thường hừ một tiếng, "Ngươi vẫn nên nhanh nhanh dọn cách ly phòng này đi, bằng không nếu lây bệnh, lão phu không rảnh trị cho ngươi."
Nguyễn Mặc không phải không nghe ra ý trào phúng trong từng câu chữ của đại phu.
Nàng vốn là tỳ nữ, một sớm được sủng ái leo lên cao, trong phủ tuy bên ngoài tỏ ra không dị luận, nhưng ngầm chỉ trỏ nàng có rất nhiều. Nàng nghe được vài lần, bởi vì không để ý lắm, liền chưa bao giờ mở miệng phản bác, mặc kệ nó.
Như lúc này nàng cũng chỉ xem như không nghe thấy, cùng hai nha hoàn rời Liên Hoa uyển, bảo các nàng về nơi mình ở trước, đứng ở trước cửa phòng hít thở một lát, đến khi tâm thần trấn định, mới chuẩn bị vào nhà lần nữa. Hứa Triều nghe nói Vương gia ngã bệnh cũng vội vàng tới rồi, nàng đơn giản nói lại sự tình cho hắn, mới nâng bước qua thềm cửa, Hứa Triều lo lắng nhìn chủ tử nhà mình, cũng đi theo vào.
Không biết lão đại phu làm gì, lúc này Đan Dật Trần miễn cưỡng tỉnh táo lại, đã hiểu được bệnh tình của mình, sắc mặt nhàn nhạt, gọi Hứa Triều, bảo hắn để quản gian cùng hạ nhân trong phủ tụ tập lại, nguyện ý thì ở lại, không muốn thì phát lương thả người.
Bệnh dịch thì không nhỏ, điều trị lại phiền toái, ai cũng không muốn bị nhiễm, Hứa Triều sợ an bài như vậy, sẽ không còn nhiều người ở lại chăm sóc Vương gia, khuyên hai câu không có kết quả, đành phải lĩnh mệnh rời đi.
Hắn tựa hồ mệt mỏi thực sự, ánh mắt chuyển hướng đến Nguyễn Mặc đứng cách đó vài bước, môi mỏng khẽ nhúc nhích, nhưng không nói được nửa chữ thì hai tròng mắt liền khép lại, hôn mê lần nữa.
Lãi đại phu thở dài, nhìn về phía người đứng ở kia bất động, ngữ khí không vui nói: "Còn không đi? Lưu lại nơi này không sợ bệnh khí sao?"
Nguyễn Mặc tiến lên hai bước, mắt gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, nhẹ lắc đầu: "Ta không đi. Ta muốn... Ở lại chăm sóc Vương gia."
Lão đại phu nhướng mày, thoáng chốc trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, mới hừ nhẹ một tiếng, nói: "Tùy nguơi."
"Được..."