Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 88: Tình nhân đối đầu giữa sinh tử




Edit: Thảo My

"Cái gì?"

Doãn Tâm Nhi mới vừa chớp động thân thể, đầu lập tức cảm thấy choáng váng mắt mờ, nàng vội vã ngừng bước, đưa tay nắm mặt bàn thật chặt. Cúi đầu nhìn vết móng tay trên mu bàn tay mình, nàng đột nhiên hiểu ra, ngẩng đầu con mắt sắc lạnh nhìn Tô Nhược Mộng, quát lên: "Tô Nhược Mộng, ngươi lại bôi độc dược trên móng tay? Ngươi thật hèn hạ."

"Hèn hạ?" Thản nhiên cười, Tô Nhược Mộng vẻ mặt khinh bỉ nhìn Doãn Tâm Nhi, nói: " Đạo hạnh này so với ngươi, cũng chỉ là muối bỏ biển. Ngươi quá cao, ta không đành lòng để Ân Nhã biết mẹ nàng có bao nhiêu hèn hạ vô sỉ."

"Lấy oán trả ơn, tham lam hư vinh, tâm cơ nặng nề, coi thường mạng người, thủ đoạn ác độc, ngươi đều đã làm, có nhiều ta đếm không hết. Đừng tưởng rằng kế hoạch của mình thật sự không chê vào đâu được, ta cho ngươi biết, người đang làm, trời đang nhìn. Nếu không muốn người biết, trừ phi mình đừng làm."

Nói xong, lông mày Tô Nhược Mộng nhíu một cái, trong mắt sáng điểm giữa là lửa giận khiếp người, thâm ác hết sức căm hận tiêu sái đến trước mặt Doãn Tâm Nhi, đưa tay chỉ nàng tiếp tục mắng: "Hôm nay ta chỉ trả ngươi một chiêu, ngươi đã không chịu nổi? Ta cho ngươi biết, nếu như ngươi không giao công công của ta ra đây, ngươi sẽ phát hiện khả năng học tập bây giờ của ta rất cao. Hừ." ( Đây ý là nữ chính còn nhiều trò hay học theo DTN để xử lý nàng ta.)

Sắc mặt Doãn Tâm Nhi thay đổi mấy lần, nhưng mà, nàng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nàng kiêu ngạo cười cười nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Muốn ta giao Lôi Cận ra không phải không được, trừ phi tâm tình ta tốt, chỉ là ngươi hiện tại bắt Ân Nhã, ta thật sự rất khó vui vẻ."

Nàng cũng không ngốc, trải qua một nhắc nhở của Tô Nhược Mộng như vậy, nàng ngược lại từ trong lúc hoảng loạn hiểu trong tay mình còn có một lợi thế siêu cấp dùng được. Chỉ cần trong tay nàng có Lôi Cận, Tô Nhược Mộng bọn họ cũng không dám làm gì với Tiểu Ân Nhã.

"Ngươi chắc chắn, ngươi còn có lợi thế nói điều kiện với ta sao?" Tô Nhược Mộng ngược lại rất bội phục nàng, đến tình thế này, nàng còn một bộ phong phạm nữ vương. Nàng quá tự tin, hay là quá coi thường mình?

Con ngươi khẽ chuyển, Tô Nhược Mộng cong môi cười một tiếng, quay đầu phân phó với Bạch Thiển bên cạnh: "Bạch Thiển, mang Tiểu Ân Nhã đi."

"Dạ, chủ tử." Bạch Thiển liếc mắt nhìn Doãn Tâm Nhi, xoay người không hề dừng lại rời khỏi.

Doãn Tâm Nhi trơ mắt nhìn Bạch Thiển ôm Tiểu Ân Nhã rời đi, trong lòng khẩn trương, nhìn về phía lưng Bạch Thiển, quát lên: "Bạch Thiển, cái tên phản đồ, ngươi muốn ôm nữ nhi của ta đi đâu? Ngươi mau đưa Tiểu Ân Nhã trả lại cho ta, chẳng lẽ ngươi không sợ bị người của ta đuổi giết sao? Làm sao ngươi có thể lấy oán trả ơn?"

Bạch Thiển đã đi tới trong sân, đột nhiên ngừng lại, xoay người nhìn về phía Doãn Tâm Nhi, nói: "Lấy oán trả ơn? Nếu như ta không còn giá trị lợi dụng, ngươi sẽ giữ lại ta sao? Cho dù ta thiếu ân tình của ngươi, những năm qua ta thay ngươi làm nhiều như vậy chuyện, cũng đủ rồi."

Nói xong, nàng dừng lại một chút, ánh mắt từ trên người nàng chuyển đến trên mặt Tô Nhược Mộng, rồi nói tiếp: "Bắt đầu từ bây giờ, ân oán của chúng ta trước kia xóa bỏ, ta Bạch Thiển chỉ có một chủ tử, đó chính là Tô Nhược Mộng, mà không phải ngươi."

Dứt lời, nàng xoay người cũng không quay đầu lại sải bước rời đi.

"Bạch Thiển, ngươi nhanh để Ân Nhã xuống, nếu không ngươi sẽ phải hối hận."

"Bạch Thiển, van ngươi, ngươi nể tình chúng ta đã từng một hồi chủ tớ, ngươi trả Ân Nhã lại cho ta."

"Bạch Thiển, cái người đáng chết này, ngươi nhanh trả Ân Nhã lại cho ta, trả lại cho ta, trả lại cho ta......" Mắt thấy Bạch Thiển rời đi, Doãn Tâm Nhi không ngừng kêu lên. Uy hiếp, dỗ dành, cảm hóa, có thể sử dụng, có thể nói, nàng đều bất chấp tất cả nói rồi, nhưng cũng không khiến Bạch Thiển dừng lại.

"Cái gì?" Thân thể Doãn Tâm Nhi nhẹ nhàng lắc lư mấy cái, nàng vội vã đưa tay nâng trán, một tay chống mặt bàn, lộ hung quang nhìn Tô Nhược Mộng, mắng: "Tô Nhược Mộng, nếu như ngươi muốn nhìn Lôi Cận còn sống, ngươi tốt nhất là mang thuốc giải và Ân Nhã cho ta. Nếu không, ta có chết, cũng sẽ không nói ra vị trí của Lôi Cận. Chỉ cần ta không cho đưa cơm đưa nước, ta xem hắn có thể sống mấy ngày."

Tô Nhược Mộng không chút nào bị nàng nói dọa sợ, ngược lại dắt môi cười nhạt một tiếng, chậm rãi mà nói: "Ta cũng không lo lắng ngươi không nói, đợi ngươi nhìn thấy người quen cũ của ngươi, tin tưởng ngươi sẽ nói ra đầu đuôi gốc ngọn."

"Tâm Nương, trói nàng đến bình địa trước tổng đàn, ta ngược lại muốn nhìn, Quyền vương là yêu giang sơn, hay là yêu mỹ nhân?" Lãnh mi cao vút, trong tròng mắt đen thoáng qua một đạo ánh sáng sắc bén, tâm tình Tô Nhược Mộng đột nhiên có chút vui vẻ, bởi vì kịch hay sẽ diễn ra.

Nàng thật sự muốn xem Quyền vương lựa chọn như thế nào? Giang sơn? Mỹ nhân? Hay là chính mình?

Một nữ nhân thống khổ nhất chính là bị nam nhân mình yêu vứt bỏ, nàng ngược lại vô cùng muốn nhìn, kết quả của Doãn Tâm Nhi. Khi nàng nhìn nam nhân mình yêu quay lưng vứt bỏ tình nghĩa, thời điểm không lựa chọn nàng, nàng sẽ đau lòng tuyệt vọng như thế nào?

Tô Nhược Mộng cũng không dễ dàng xuống tay với người, nhưng mà loại nữ nhân không có tim không có phổi giống như Doãn Tâm Nhi, nàng ngược lại rất có hứng thú nhìn nàng đau triệt nội tâm, đau đến không muốn sống.

"Dạ, chủ tử."

Tâm Nương tiến lên mang Doãn Tâm Nhi đã không có sức phản kháng, đi đến cửa viện.

"À? Ngươi... Ngươi... Ngươi đã làm cái gì với ta?"

Trong viện đột nhiên truyền đến tiếng Tâm Nương kinh hô, đám người Tô Nhược Mộng thất kinh chạy ra cửa phòng. Nhìn Tâm Nươn xiêu vẹo chỉ chực ngã xuống, hai mắt Tô Nhược Mộng phóng hỏa, ánh mắt như đao bắn về phía Doãn Tâm Nhi có ý đồ chạy trốn, khinh thân nhảy lên, điểm ngón tay một cái, Doãn Tâm Nhi liền mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Đưa tay vịn cánh tay Tâm Nương, Tô Nhược Mộng nóng nảy nhìn nàng, hỏi: "Tâm Nương, ngươi làm sao? Nàng làm cái gì với ngươi?"

Mắt thấy sắc mặt Tâm Nương càng ngày càng tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi lạnh, nét mặt vô cùng khổ sở, lòng Tô Nhược Mộng càng thêm như lửa đốt,  luôn miệng hỏi: "Tâm Nương, Tâm Nương, ngươi mau nói, ngươi nói cho ta biết, ngươi tuyệt đối đừng hù dọa Mộng nhi."

"Chủ... Chủ tử... Ta không có... Chuyện, ngươi... Đừng... Lo lắng!" Tâm Nương nhíu thật chặt lông mày, nhịn đau trấn an Tô Nhược Mộng.

Họ cũng quá xem thường, vốn tưởng rằng Doãn Tâm Nhi đã không có năng lực phản kháng, nhưng lại không hề nghĩ tới, trên người nàng lại còn có chứa đồ ác độc. Nàng thừa dịp Tâm Nương chưa chuẩn bị, mang Chung trùng khát máu vào trong cơ thể nàng ấy.

"Tâm Nương, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Doãn Tâm Nhi... Nàng... Nàng lại... Chung thuật, chủ tử... Ngươi..." Còn chưa nói xong, Tâm Nương quay đầu đi, hai mắt vừa nhắm, hôn mê bất tỉnh.

Nhị hộ pháp từ ngoài cửa viện đi vào, nhìn Tâm Nương trong ngực Tô Nhược Mộng, nhất thời cặp mắt nhô lên, hai mắt đỏ tươi vọt tới. Hắn ôm Tâm Nương trong tay Tô Nhược Mộng, nhìn nàng, gấp gáp hỏi: "Tâm Nương, Tâm Nương, nàng làm sao rồi? Nàng mau mở mắt ra nhìn ta? Nàng đừng làm ta sợ, nàng đừng bỏ lại ta một mình. Tâm Nương, nàng mau tỉnh lại."

Tô Nhược Mộng đứng lên, nắm thành hai quả đấm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chòng chọc Doãn Tâm Nhi trên đất, lại nhìn Nhị hộ pháp, nói: "Lão Nhị, ngươi mau ôm Tâm Nương đi tìm lão Thất, chuyện nơi đây giao cho ta."

"A, a, a." Nhị hộ pháp nơi nơi đau thương chiếm giữ nhưng vẫn đứng dậy, ôm Tâm Nương lướt qua Doãn Tâm Nhi, hắn dùng lực đá người nàng mấy cú, ngay sau đó vội vã chạy tới tìm Thất hộ pháp.

"Băng Vũ, kéo nàng tới bình địa cho ta."

"Dạ! Phu nhân."

Lạc Băng Vũ đã sớm giận đến hận không chính tay đâm Doãn Tâm Nhi, vào lúc này nghe Tô Nhược Mộng để nàng kéo người đi ra ngoài. Nàng không chút khách khí đưa tay kéo tay Doãn Tâm Nhi, một đường nắm kéo không thả, không lo lắng có thể kéo thương nàng hay không.

Đôi môi mím chặt, Lạc Băng Vũ vẻ mặt chính nghĩa lẫm nhiên kéo Doãn Tâm Nhi đi về phía trước, trong lòng thầm nghĩ, loại nữ nhân này, nếu như tại đây kéo chết nàng, có phải lợi cho nàng quá hay không?

Tô Nhược Mộng xoay người nhìn Tô thị giả trang thành Hàn Nhứ, nói: "Mẹ, ngươi trước xuống mật thất chăm sóc bà bà ta, chuyện bên ngoài xử lý tốt, ta liền đi vào tìm ngươi."

Họ ngay từ lúc trước khi trời sáng đã dịch dung Tô thị thành Hàn Nhứ, giờ phút này, Hàn Nhứ vẫn hôn mê nằm trong mật ở thiên sảnh. Họ làm như vậy, thật ra cũng chỉ là muốn đánh cuộc một phen, đánh cuộc Hàn Nhứ là bị Doãn Tâm Nhi hại thành như vậy.

Nếu như chuyện thật như họ đoán, lòng Doãn Tâm Nhi nhất định sẽ đại loạn, tự lòi đuôi.

Không ngờ đánh cuộc thật đúng là áp đúng bảo, chỉ là không nghĩ đến, Doãn Tâm Nhi lại còn biết chung thuật, đang không có năng lực phản kháng, còn muốn cắm Chung Trùng vào trong cơ thể Tâm Nương. Đây là chuyện họ nhất thời ứng phó không kịp, bởi vì bọn họ cũng không ai nghĩ tới, Doãn Tâm Nhi lại có thể biết chung thuật của Tây bộ tộc.

Xem ra, mười năm này, Doãn Tâm Nhi ở Quyền vương phủ đúng là một khắc cũng không rảnh rỗi.

Chuyện phát sinh gần đây, chỉ sợ cũng đã sớm từng bước từng bước hoạch định mà đến.

"Mộng nhi, ngươi cẩn thận, những người này âm hiểm độc ác, ngươi ngàn vạn lần không thể lơ là. Ta vẫn là đi xem Tâm Nương trước, tình huống của nàng gấp hơn, bà bà ngươi ở trong mật thất không có việc gì."

Tô thị nhìn một màn mới vừa xảy ra ở trên người Tâm Nương, trong lòng vừa nóng vừa giận lại lo lắng, không nhịn được ngàn dặn dò phân phó yêu cầu Tô Nhược Mộng cẩn thận, mình thì dẫn Liễu Nhi và Thúy Nhi chạy tới chăm sóc Tâm Nương.

......

Cuối mùa thu ánh mặt trời mặc dù đã không còn nhiều, nhưng mà, một người nếu như bị trói ở dưới ánh mặt trời luôn chiếu vào, vẫn cảm thấy rất nóng, rất khó chịu.

Đám người Tô Nhược Mộng ngồi dưới mái hiên trong tổng đàn, uống trà nóng hổi, ăn điểm tâm thơm phức, mắt lạnh nhìn Doãn Tâm Nhi cột vào trên mặt cọc gỗ. Càng nhìn bộ dạng nàng phơi mệt mỏi, lòng Tô Nhược Mộng càng thoải mái.

Dưới cọc gỗ trên đất trước mặt dùng cỏ khô và cành cây khô vây quanh cực kỳ chặt chẽ, bên cạnh cộc gỗ tạm thời đặt một cái bếp, phía trên để một nồi lớn, bên trong đang nấu dầu sôi trào bốc khói. Khí nóng này theo gió bay vào trên người Doãn Tâm Nhi, khiến nàng càng thêm khó chịu.

Doãn Tâm Nhi híp mắt nhìn Tô Nhược Mộng đang thoải mái nhàn nhã uống trà, tức giận quát: "Tô Nhược Mộng, ngươi nhanh thả ta xuống, chẳng lẽ ngươi không muốn để Lôi Cận sống sao?"

"Ngươi ở trên người Tâm Nương đã hạ chung thuật gì?"

"Ngươi trước thả ta xuống."

"Ngươi không có quyền nói điều kiện với ta, nếu như ngươi không muốn nói, ta không thể làm gì khác hơn là tạt dầu sôi vào trong đống củi, lại đốt lên chút lửa, để cho ngươi mang theo những lời không muốn nói cùng nhau xuống hoàng tuyền. Ngươi suy nghĩ một chút, nếu như ngươi chết, Ân Nhã sẽ như thế nào?"

Tô Nhược Mộng căn bản cũng không chịu nàng uy hiếp, bây giờ nàng đã quyết tâm muốn trừng trị Doãn Tâm Nhi.

Vị trí Lôi Cận cho dù nàng không nói, họ rất nhanh cũng có thể tra được. Nàng cũng không tin, người kia không chú ý đến chết sống của Doãn Tâm Nhi, chỉ cần khiến người kia bại lộ bí mật, nàng có niềm tin tìm được Lôi Cận.

Hơn nữa, nhìn canh giờ này, cái lợi thế lớn hơn trong tay nàng cũng nên sắp tới.

"Ngươi... Ngươi... Ngươi thật ngoan độc!" Doãn Tâm Nhi giận đến miệng cũng nhanh chóng méo lệch, giờ phút này, nàng thật sự rất hối hận mang theo Tiểu Ân Nhã tới diễn khổ nhục kế.

"Ta?" Nghe vậy, Tô Nhược Mộng trở tay chỉ mình cười cười, nói: "Cũng không thể đánh đồng với ngươi."

Doãn Tâm Nhi quan tâm đến an nguy của Tiểu Ân Nhã, cao giọng, hô: "Ngươi giết ta đi. Ta chỉ van ngươi thả Ân Nhã, nàng còn là một đứa bé, chuyện ta làm, nàng tất cả đều không biết."

"Giết ngươi? Ta rất muốn! Chỉ là, ta tại sao có thể cho ngươi chết được? Ta còn chuẩn bị rất nhiều tuồng vui chờ ngươi xem, ngươi cứ thế mà chết đi, chẳng phải là đã lãng phí ý tốt của ta? Vẫn là chờ một chút đi, cũng sắp tới."

Tô Nhược Mộng cười đến nhẹ nhàng, nàng ngẩng đầu nhìn xuống sắc trời, thản nhiên nói.

Nghe đến đó, lòng Doãn Tâm Nhi bắt đầu lo lắng, cảm giác nụ cười nhàn nhạt của Tô Nhược Mộng chính là từng nhánh tên bắn, vù vù vù bắn về phía nàng, làm nàng sinh lòng khiếp ý.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Đừng không có kiên nhẫn như vậy, ta nhìn thời điểm ngươi đánh chủ ý lên Tử Long Lĩnh, lại rất có kiên nhẫn, kế hoạch nhiều năm như vậy, ta rất bội phục ngươi." Tô Nhược Mộng miễn cưỡng nhìn nàng làm một thủ thế bình tĩnh chớ nóng, ánh mắt thấm lạnh khiến Doãn Tâm Nhi không rét mà run.

Đại Hộ Pháp từ cổng đi ra, hắn khom lưng tiến tới bên tai Tô Nhược Mộng, báo cáo chuyện tiến triển. Giữa lúc hai người nói chuyện, còn bất chợt  nhìn về Doãn Tâm Nhi cột vào trên mặt cọc gỗ.

Doãn Tâm Nhi nhìn cử động của các nàng, trong lòng đã sớm rối một nùi, cho dù ý chí của nàng cường đại, cũng bị Tô Nhược Mộng bọn họ đánh trúng sụp đổ. Nàng kinh hoàng nhìn nàng ấy, đôi môi nhu động mấy cái, ngập ngừng: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

"Phương pháp giải Chung Trùng, biện pháp cứu tỉnh bà bà ta, tung tích công công ta, với người tiếp ứng cho ngươi là người nào? Ta muốn không có nhiều, cũng chỉ có những thứ này, ngươi cho thứ ta muốn, ta tự nhiên cũng sẽ không gây khó khăn cho ngươi."

Tô Nhược Mộng đưa ngón tay đếm yêu cầu của mình, ánh mắt lướt qua đống củi, nhìn người xuất hiện bên bình địa, đứng lên cười cười, tựa như nộp công lao nói: "Tâm Nhi tỷ tỷ, Quyền vương của ngươi tới đón ngươi. Ngươi không biết, vì kiếm về mặt mũi cho ngươi, ta chính là yêu cầu Hoàng đế để Quyền vương tự mình đến đón hai mẹ con các ngươi."

Doãn Tâm Nhi nghe lời của nàng, hoàn toàn mông lung.

Tô Nhược Mộng là lúc nào đi Kinh Thành? Nàng không phải vẫn luôn ở Tử Long Lĩnh sao? Nàng lại nói quan hệ của mình và Ma Giáo cho Hoàng đế, người hoàng đế kia chẳng phải là càng thêm phòng bị Quyền vương, càng không thể nào truyền ngôi vị hoàng đế cho Quyền vương?

Nữ nhân này, nàng ta rốt cuộc an bài cái gì? Nàng ta tại sao có thể trăm phương ngàn kế hại nàng?

Đông Lý Quyền bị Bát hộ pháp áp giải, nhìn Doãn Tâm Nhi bị cột thật cao vào trên mặt cọc gỗ, lại nhìn dáng vẻ nhếch nhác của mình, tức giận đằng đằng nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng, xa xa đã cao giọng mắng lên.

"Tô Nhược Mộng, đại ma nữ này, ngươi đến tột cùng muốn làm gì? Ta là Vương Gia, làm sao ngươi có thể vô lễ đối đãi với ta như vậy?"

"Ha ha!" Tô Nhược Mộng khẽ cười mấy tiếng, u quang đáy mắt lưu chuyển, trong ánh mắt lóe ra cơ trí không nói được, nàng không sợ nhìn Đông Lý Quyền, nói: "Quyền vương gia thật đúng là thích tự cao tự đại, uy phong ghê gớm thật. Chỉ tiếc, ta là một đại ma nữ cả hoàng đế cũng không để vào mắt, Vương Gia cho là ta sẽ sợ ngươi sao?"

"Hơn nữa, vì có thể cho phu thê ngươi đoàn tụ, người một nhà hòa thuận mĩ mãn. Ta chính là ở trước mặt hoàng thượng thay các ngươi giải thích thật lâu, rất vất vả mới thuyết phục hoàng thượng đồng ý để Vương Gia tới đón thê nữ. Thế nào? Vương Gia không nguyện ý sao? Nếu quả thật đúng là vậy, vậy ta chẳng phải là tốt bụng lại thành chuyện xấu sao?"

Nói xong, nàng ngẩng đầu mặt ân hận nhìn Doãn Tâm Nhi, nói: "Tâm Nhi tỷ tỷ, ta thật sự chính là vì tốt cho ngươi. Lúc trước ngươi vì hắn, bỏ Lôi Ngạo Thiên và Ma Giáo, ngươi hiện tại vì hắn, không chỉ có trình diễn khổ nhục kế, còn lên án lương tâm tự tay hại ân nhân dưỡng dục mình. Nhưng hắn cũng không muốn tới đón ngươi, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy thất vọng đau khổ sao? Nam nhân bạc tình phụ nghĩa thế này, còn không bằng một đao giết hắn đi."

Dứt lời, Tô Nhược Mộng nhìn về phía Bát hộ pháp, nói: "Lão Bát, phu nhân nhà ngươi ta bình thường hận nhất nam nhân vô tình vô nghĩa, người nam nhân này, ngươi vứt hắn xuống chảo dầu đi. Ta ngược lại muốn nhìn, dầu của hắn có phải có mùi hôi xông lên hay không?"

"Dạ, phu nhân!" Bát hộ pháp cao giọng đáp, vẻ mặt cười âm hiểm liếc mắt nhìn Đông Lý Quyền, tay nắm lấy vạt áo của hắn đi tới chiếc nồi lớn kia.

Đông Lý Quyền vừa phản kháng, vừa nhìn về phía Tô Nhược Mộng hô: "Tô Nhược Mộng, ngươi không thể giết ta. Ta đường đường là một Vương Gia, nếu như phụ hoàng ta biết, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, đến lúc đó, Tử Long Lĩnh các ngươi cũng sẽ bị đạp bình địa."

"Chờ một chút!" Tô Nhược Mộng gọi Bát hộ pháp lại, nàng nhìn Đông Lý Quyền cách chảo dầu không tới mười bước, lười biếng cười nói: "Lão Bát, người này thật sự quá ồn, tim của hắn cũng quá đen tối, lại muốn đạp Tử Long Lĩnh chúng ta thành bình địa? Ngươi cắt đầu lưỡi của hắn, lại moi tim hắn ra, ta ngược lại muốn nhìn, tim của hắn là đen sao? Hay là trời sinh cũng không đầy đủ?"

"Dạ, phu nhân!" Bát hộ pháp cung kính đồng ý, hai mắt âm ngoan nhìn Đông Lý Quyền, hắc hắc cười khan.

"Tô Nhược Mộng, ngươi không thể đối với ta như vậy. Ta là Vương Gia, làm sao ngươi có thể đối với ta như vậy?" Đông Lý Quyền liều mạng giãy giụa, giờ khắc này, hắn thật sự sợ, bởi vì Tô Nhược Mộng cả hoàng cung cũng dám vào, cả hoàng đế cũng dám uy hiếp, nàng thế nào sẽ để tính mạng một vương gia ở trong mắt.

Doãn Tâm Nhi nhìn Đông Lý Quyền trên đất, lại nhìn về phía Tô Nhược Mộng hô: "Tô Nhược Mộng, chỉ cần ngươi thả một nhà ba người chúng ta, ta làm theo tất cả những gì ngươi muốn."

"Tâm Nhi tỷ tỷ quả nhiên là đau lòng Quyền vương nhất, chỉ là, ta bây giờ đã nghĩ thông suốt, cũng thay đổi chủ ý. Bằng năng lực của ta, ngươi không nói cho ta, ta cũng nhất định có biện pháp." Tô Nhược Mộng nhàn nhạt từ chối nàng, khóe miệng thủy chung treo một nụ cười thản nhiên.

Nghe vậy, Doãn Tâm Nhi thẹn quá thành giận nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng, quát lên: "Ngươi... Ngươi đùa bỡn ta?"

"Không sai! Ta chính là đùa bỡn ngươi, ai cho ngươi mới vừa dầu muối không vào? Ai cho ngươi mới vừa lấy mạng uy hiếp ta? Tô Nhược Mộng ta hận nhất chính là uy hiếp ta, cho nên, đáng đời ngươi bị ta đùa bỡn. Nói cho các ngươi biết, nguyên tắc xử thế của ta, người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta phải trả hắn gấp bội."

Tiếng nói vừa ngừng, Tô Nhược Mộng ném Tử Quang chủy thủ (dao găm) trong tay áo cho Bát hộ pháp: "Lão Bát, tiếp. Ngươi dùng thanh Tử Quang chủy thủ này của Giáo chủ các ngươi tới moi tim, nó chém sắt như chém bùn, có thể bảo đảm không khiến Quyền vương gia phải khổ sở."

"Dạ, phu nhân."

"Chậm!" Thất hộ pháp kịp thời gọi Bát hộ pháp lại, hắn tiến lên đối diện với  Tô Nhược Mộng cung kính nói: "Phu nhân, nếu không để cho thuộc hạ đến đi. Thuộc hạ tinh thông y lý, biết như thế nào động đao sẽ không để cho người lập tức tắt thở. Thật ra thì, nếu như đao pháp dùng đúng, sau khi trái tim của người ta lấy xuống, vẫn có thể sống thêm một giờ. Nếu bọn họ là kẻ thù của chúng ta, chúng ta làm sao có thể để bọn họ chết thống khoái như vậy chứ?"

Thất hộ pháp nói xong, khóe miệng lộ ra nụ cười khát máu, thấy vậy lòng Doãn Tâm Nhi và Đông Lý Quyền kinh hồn bạt vía.

Bọn họ biết Thất hộ pháp là đệ tử thần y, cho nên, bọn họ đối với lời nói từ trong miệng hắn, rất tin tưởng không hề nghi ngờ. Đông Lý Quyền nhìn Thất hộ pháp khóe miệng khẽ nhếch cười từng bước từng bước đi về phía mình, nghĩ đến mình phải nhịn đau nhìn mình bị cắt lưỡi và moi trái tim, Đông Lý Quyền sợ đến hai chân run lên, răng trên răng dưới đánh vào nhau, phát ra âm thanh run run.

Bọn họ hối hận, ruột cũng muốn hối hận.

Không ngờ tất cả người của Ma giáo đều là một đám đại ma đầu giết người không chớp mắt, bọn họ lại nghĩ ra biện pháp ác độc như vậy, làm cho người ta ngay cả chết cũng không thể thống khoái.

"Tô Nhược Mộng, ngươi đừng làm loạn! Chuyện này không hề có quan hệ với Quyền vương, tất cả đều là một mình ta bày kế. Ngươi muốn giết thì giết người, không nên thương tổn Quyền vương." Doãn Tâm Nhi bị trói thành hình chữ thập, nhìn tất cả trên mặt đất, nóng nảy gánh toàn bộ oan ức lên trên người mình.

Thất hộ pháp đứng trước mặt Đông Lý Quyền, rút chủy thủ ra, chủy thủ sắc bén dưới ánh mặt trời chiếu lấp lánh, chợt làm đau đớn lòng Doãn Tâm Nhi,  kiêu ngạo và nhân tính của Đông Lý Quyền đều biến mất.

Hắn liều mạng lắc đầu, nhìn về phía Tô Nhược Mộng hô to: "Đúng, đúng, đúng! Tất cả mọi chuyện đều không có quan hệ với ta, ta cái gì cũng không biết, tất cả chuyện đều là Doãn Tâm Nhi gạt ta làm."

Nói xong, hắn giống như sợ Tô Nhược Mộng không tin, hung ác ngoan độc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Doãn Tâm Nhi trên mặt cọc gỗ, mắng: "Doãn Tâm Nhi, cái tiện phụ này, ngươi lại gạt Bổn vương làm ra chuyện trái với luân lý lương tri. Bây giờ còn liên luỵ Bổn vương, ngươi nói tiện phụ như ngươi phải bị tội gì?"

Doãn Tâm Nhi tuy là nghĩ ôm lấy tất cả chuyện, không muốn Tô Nhược Mộng giết Đông Lý Quyền. Nhưng bây giờ nghe Đông Lý Quyền trái một câu tiện phụ, phải một câu tiện phụ, lòng nàng giống như là bị chủy thủ từng phát từng phát đâm vào, máu từng giọt từng giọt chảy.

Trên thế giới không có một nữ nhân nào, nghe chính nam nhân mình yêu mắng chửi mình, còn có thể vui vẻ cười.

Lòng Doãn Tâm Nhi vừa đắng vừa chát, rồi lại không thể vào lúc này lên tiếng, chỉ có nhịn đau nuốt khổ sở vào, nhịn đau nghe Đông Lý Quyền một tiếng so một tiếng mắng khó nghe hơn.

"Cái tiện phụ này, nếu như sớm biết ngươi là loại lòng dạ rắn rết, ta lúc đầu cũng không nên gạt phụ hoàng cưới ngươi vào cửa. Ngươi hôm nay không chỉ làm mất hết danh dự của ta, còn để cho ta thành cái đinh trong mắt phụ hoàng, khiến ta trước mặt chúng hoàng tử không ngốc đầu lên được."

"Hôm nay ngươi còn muốn liên luỵ Bổn vương mệnh tang ở Tử Long Lĩnh, ngươi nói, tâm địa ngươi làm sao lại ác độc như vậy, ngươi căn bản cũng không xứng làm mẫu thân của Ân Nhã. Nữ nhân giống như ngươi, ta lúc đầu thật đúng là bị sắc đẹp mê váng đầu, nếu không tại sao có thể cưới ngươi làm vương phi thành thật nghiêm túc đây?"

"Cái tiện phụ này..."

"Đủ rồi!" Tô Nhược Mộng không nhịn được nhìn về phía Đông Lý Quyền rống lớn một tiếng, người nam nhân này thật là con mẹ nó vô tình, hắn bây giờ là mắng nghiện sao? Quả thật là có nhiều công, sẽ có nhiều bà. (ý nói ĐLQ là đàn bà)

Tất cả đều là cùng một loại.

Tô Nhược Mộng mặc dù muốn nhìn Doãn Tâm Nhi sống không bằng chết, nhưng mà, nàng nghe không quen một nam nhân vì mạng sống của mình, hoàn toàn không để ý tình cảm ngày xưa mắng một nữ nhân thật lòng yêu mình. Loại nam nhân này còn ghê tởm hơn loại nữ nhân như Doãn Tâm Nhi.

Doãn Tâm Nhi dầu gì cũng thật tâm thật ý đối đãi với Đông Lý Quyền, dáng vẻ này người nam nhân này? Tội, tội... Không chịu trách nhiệm, rất sợ chết.

Những lời hắn mới vừa mắng Doãn Tâm Nhi, sợ rằng có rất nhiều đều là xuất phát từ đáy lòng? Bằng không tại sao có thể mắng có thứ tự như vậy? Nam tử hoàng gia quả thật đều là vô tình nhất, vì một nam nhân cặn bã như vậy, vứt bỏ lương tri, đôi tay dính máu, giờ khắc này, Tô Nhược Mộng có chút cảm thấy không đáng giá thay Doãn Tâm Nhi.

Chỉ là, đối với nàng cảm thấy không đáng giá, cũng không đại biểu sẽ tha thứ cho nàng, sẽ thả nàng. Chuyện Doãn Tâm Nhi đã làm, phạm sai lầm, trước mắt chịu vẫn chỉ là da lông, nàng sẽ không để cho hai người này dễ dàng rời đi.

Đông Lý Quyền và Doãn Tâm Nhi kinh ngạc nhìn Tô Nhược Mộng, không biết nàng lại muốn làm cái gì?

"Nàng là tiện phụ?" Tô Nhược Mộng đưa tay chỉ Doãn Tâm Nhi, cười hỏi Đông Lý Quyền.

Đông Lý Quyền nghe tiếng ngước mắt liếc mắt nhìn Doãn Tâm Nhi, ngay sau đó cúi đầu, khinh bỉ, nói: "Không sai! Nàng chính là một tiện phụ không an phận thủ thường."

"Loại nữ nhân này đáng chết sao?" Ánh mắt Tô Nhược Mộng khóa chặt ở trên mặt Đông Lý Quyền, không muốn bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nào của hắn, trong lòng đối với hắn lại cảm thấy buồn nôn.

Nàng sống hai đời, chưa từng gặp qua nam nhân cực phẩm vô sỉ đến cảnh giới như vậy.

Con ngươi Đông Lý Quyền nhanh chóng vòng vài vòng, trong tròng mắt đen lóe ra ám quang.

Mà Doãn Tâm Nhi bị cột vào trên mặt cọc gỗ tiếng lòng tức khắc xiết chặt, ngừng thở đợi Đông Lý Quyền trả lời. Nữ nhân chính là nữ nhân, mặc dù nàng có chút dũng khí nam nhân nhi tử, nhưng mà, nàng vẫn hi vọng nghe được nam nhân nói nguyện ý cùng chết với mình.

Đây chính là sự khác nhau giữa nam nhân và nữ nhân, nữ nhân một khi đã động lòng, động tình, chỉ hy vọng nam nhân có thể đối với mình đến chết cũng không đổi, chỉ hy vọng mình có thể cùng nam nhân mình yêu, sống chết cùng nhau.

Chỉ là, Doãn Tâm Nhi bình thường tâm cơ rất sâu, người cũng rất thông minh, nhưng mà, ánh mắt nàng nhìn nam nhân, thật sự là kém đến cực điểm. Người nam nhân trước mắt này, sẽ chỉ vì sống, kéo nàng ngăn trước mặt mình, căn bản cũng không thể đồng sinh cộng tử với nàng.

Đông Lý Quyền không ngẩng đầu nhìn Doãn Tâm Nhi, mà là con mắt sắc chuyển một cái, hai mắt bình tĩnh như nước nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Nên — chết!"

Đông —— tiếng dây cung căng trong lòng đứt, Doãn Tâm Nhi mặt không có chút máu nhìn Đông Lý Quyền phía dưới, cảnh hoàng tàn khắp nơi, lã chã rơi lệ.

Nam nhân này chính là người nàng trăm phương ngàn kế muốn ủng hộ, chính là nam nhân nàng toàn tâm toàn ý yêu, hắn lại vì mạng sống của mình, nói ra lời nói ngoan tuyệt vô tình như vậy. Đáng chết? Ha ha! Nàng Doãn Tâm Nhi thật là đáng chết, đáng chết khi yêu một nam nhân như vậy.

"Ha ha ha...... Đáng chết, ta thật sự  đáng chết a! Ha ha ha......" Doãn Tâm Nhi cúi đầu nhìn Đông Lý Quyền, cười đến cuồng loạn.

Đông Lý Quyền không dám nhìn nàng nữa, vẫn rũ đầu, làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

"Thả nàng xuống." Tô Nhược Mộng hô Thất hộ pháp một tiếng.

"Dạ!" Thất hộ pháp điểm mũi chân, khinh thân nhảy lên, giống như con chim nhảy đến không trung, rút ra chủy thủ quẹt nhẹ một cái, trong nháy mắt, hắn đã mang Doãn Tâm Nhi đứng ở trên đất.

Tô Nhược Mộng nhìn Doãn Tâm Nhi lệ trào như suối, lại nhìn Đông Lý Quyền xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, nâng khóe môi lên, cười nói: "Giữa hai người các ngươi, chỉ có thể sống một. Mặc kệ người còn sống sót là ai, ta đều đưa hắn ( nàng) xuống núi."

Nghe vậy, Doãn Tâm Nhi và Đông Lý Quyền song song ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng các loại tư vị lần lượt đến.

"Lão Thất, lão Bát cho bọn hắn mỗi người một thanh kiếm."

"Dạ, phu nhân." Thất hộ pháp và Bát hộ pháp từ giáo đồ bên cạnh cầm kiếm trong tay, ném về phía bọn họ, quát lên: "Đón lấy đi."

Doãn Tâm Nhi tay cầm kiếm, ánh mặt trời chiếu sáng ở trên thân kiếm, ánh mắt nàng đau đớn. Đột nhiên, nàng chợt nghiêng đầu nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Ta cho ngươi biết, Lôi Cận bị ta nhốt ở đâu, ta cho ngươi biết phương pháp giải Chung thuật. Van cầu ngươi, không cần đối ta tàn nhẫn như vậy."

Doãn Tâm Nhi không có tự tin, nàng biết Đông Lý Quyền nhất định sẽ đâm kiếm về phía nàng, đây là điều nàng không muốn thấy nhất, cũng là điều nàng không tiếp nhận được nhất. Nàng không muốn ngay cả chết cũng chết không nhắm mắt, nàng không muốn chết dưới tình huống như vậy.

"Các ngươi cần phải tỷ thí một trận, Tâm Nhi tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn nam nhân ngươi khăng khăng một mực đi theo mười năm, nam nhân yêu mười năm, hắn rốt cuộc là hạng người gì sao? Thái độ của hắn đối với ngươi như thế nào? Hắn có yêu ngươi nhiều? Chẳng lẽ những thứ này ngươi đều không dám biết sao?"

Tô Nhược Mộng lắc đầu, rồi nói tiếp: "Ngươi nói cho ta biết phương pháp giải Chung Trùng, ta có thể để Tiểu Ân Nhã một con đường sống. Ngươi hiện tại không có bất kỳ lợi thế gì, có thể nói điều kiện với ta, nếu như ngươi không nói, Tiểu Ân Nhã cũng chỉ có thể trách mẹ ruột nàng không cứu nàng."

Giết người, không bằng giết tâm.

Đạo lý này, Tô Nhược Mộng đã sớm lãnh hội từ phim ảnh trong TV.

Tâm như tro tàn, tay Doãn Tâm Nhi cầm trường kiếm, xoay người nhìn rõ Đông Lý Quyền trước mắt chỉ gần trong gang tấc, rồi lại cảm giác xa tận chân trời, trong ánh mắt thoáng qua một tia đoạn tuyệt vỡ ra.

Cặp mắt nàng híp lại, đưa tay sử dụng kiếm chỉ hướng Đông Lý Quyềń, trong hai mắt mơ mơ màng màng lóe ra một đám ngọn lửa cực nóng, đột nhiên, nàng nhìn về phía Đông Lý Quyền thản nhiên cười, ôn nhu hỏi: "Gia, chàng thật sự muốn giết chết ta, một mình người còn sống sao?"

Đông Lý Quyền nhìn Doãn Tâm Nhi hoa lê đẫm mưa, trong nước mắt tươi cười, trong lòng bách vị tạp trần, trong khoảng thời gian ngắn chỉ là kinh ngạc nhìn nàng, một câu cũng nói không nên lời.

"Có muốn không? Chàng thật sự muốn sao? Gia, chàng trả lời ta, tại sao không trả lời ta?" Doãn Tâm Nhi có chút gần như sụp đổ chất vấn Đông Lý Quyền, tay nắm kiếm khẽ run, trong ánh mắt cũng dị thường cố chấp.

Hôm nay mặc kệ là chết hay là sống, nàng đều muốn biết rõ ràng, Đông Lý Quyền rốt cuộc là thật sự yêu mình, hay là đang lợi dụng mình. Nàng mang mười năm tốt đẹp nhất của một nữ nhân cho hắn, nàng không nghĩ đến lại là ‘ yêu ’ không minh bạch.

"......" Đông Lý Quyền dời tầm mắt đi, không nhìn nàng nữa, cũng không lên tiếng trả lời.

"Nói chuyện, tại sao không trả lời ta?" Doãn Tâm Nhi thấy Đông Lý Quyền không để ý tới nàng, càng thêm phản ứng kịch liệt, gắt gao nắm kiếm, từng bước từng bước nhắm Đông Lý Quyền đi tới, kiếm phong thẳng bức Đông Lý Quyền.

Đông Lý Quyền không khỏi lui về phía sau mấy bước, nàng đi về phía trước một bước, hắn lùi về phía sau một bước, hai người cứ như vậy giằng co.

"A..." Đột nhiên Doãn Tâm Nhi vung kiếm bước nhanh phóng tới Đông Lý Quyền, một tư thế thề phải đồng quy vu tận.

"Không ——!" Đột nhiên sau lưng Tô Nhược Mộng, lóe lên một bóng người, kèm theo một tiếng rống tê tâm liệt phế, bóng dáng giống như bay đứng trước người Doãn Tâm Nhi, kiếm sắc trong tay Đông Lý Quyền đã đâm xuyên qua ngực hắn.

"Cái gì?"

Keng một tiếng, kiếm trong tay Doãn Tâm Nhi rơi trên mặt đất, phát ra một âm thanh thanh thúy. Nàng sững sờ nhìn thân thể lảo đảo muốn ngã trước mắt mình, chợt hồi hồn, lệ rơi đầy mặt đỡ hắn, quát lên: "Tại sao? Tại sao ngươi muốn ngăn trước mặt ta?"

Mấy người Tô Nhược Mộng cũng ngạc nhiên nhìn một màn trước mắt, khóe miệng Tả sử giả tràn ra máu tươi, nhưng hắn lại nhịn đau, nỗ lực kéo khóe miệng lên, mỉm cười nhìn về phía Doãn Tâm Nhi, nói: "Ta tại sao có thể nhìn nàng bị giết chớ?" Nói xong, thân thể hắn không khỏi ngã về phía sau.

"Không ——!" Doãn Tâm Nhi tiếp được thân thể hắn, bởi vì nàng suy yếu vô lực, đưa đến hai người cùng nhau ngã trên mặt đất.

"Tả đại ca, ngươi ra sao? Tại sao ngươi ngốc như vậy? Ta chính là muốn chết dưới kiếm của hắn, ta chính là muốn nhìn người nam nhân này rốt cuộc có bao nhiêu độc ác? Nhưng ngươi tại sao làm vậy chứ? Ta không đáng giá."

Doãn Tâm Nhi vừa khóc, vừa luống cuống tay chân tay không ngừng lau máu tràn ra từ trong miệng Tả sử giả.

Nàng quá ngốc rồi, nàng thật sự quá ngốc rồi.

Lôi Ngạo Thiên đối với nàng một lòng một dạ không cần, Tả sử giả đối với nàng tình cảm chí thâm không cần, nhưng hết lần này tới lần khác nhầm mắt cá thành trân châu, vì nam nhân lãnh tình tuyệt nghĩa lãng phí thời gian mười năm, cuối cùng có được cũng chỉ là một kiếm tuyệt tình của hắn.

Nếu như không phải Tả sử giả thay nàng đỡ một kiếm, vậy bây giờ người ngã xuống đất chính là nàng.

Ha ha! Nàng chỉ muốn đánh cuộc một phen, muốn nhìn Đông Lý Quyền có thể đánh trả hay không? Không ngờ không ngờ, người nam nhân này tiện tay đưa một kiếm đúng là trí mạng còn có lực. Chỉ là một kiếm đâm thủng ngực, đủ để nhìn ra hắn dùng bao nhiêu sức, dường nào hận không thể một kiếm đâm chết nàng.

"Có đáng giá hay không ta tự biết, Tâm Nhi, ngươi không cần lại sai lầm nữa. Chúng ta cũng đã sai lầm rồi, chúng ta không nên lấy oán trả ơn, ta không nên đối đãi lão giáo chủ và lão phu nhân như vậy. Tâm Nhi, ngươi thật ra không phải xấu như vậy, ngươi chỉ là bị yêu làm mù quáng, ngươi bây giờ thay đổi vẫn còn kịp, Tiểu Ân Nhã cần ngươi. Ngươi cứu sống lão phu nhân bọn họ đi, thả lão giáo chủ ra đi, vừa tỉnh, người nam nhân này không đáng giá ngươi như vậy vì hắn."

Tả sử giả vừa nói, vừa không ngừng hộc máu.

Người cuối cùng cũng tới, lời nói cũng quen thuộc.

Tả sử giả vẫn bởi vì tình mà làm việc che giấu lương tâm, đã sớm sinh lòng hối ý, giờ phút này, thủ lĩnh đã tới, hắn cũng không muốn nhìn Doãn Tâm Nhi vì cái xú nam nhân đó mà lại sai tiếp.

"Tả đại ca, ngươi đừng nói nữa, ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì. Ta đều nghe lời của ngươi, ta nhất định sẽ không sai tiếp." Doãn Tâm Nhi vừa đồng ý, vừa nghiêng đầu nhìn Thất hộ pháp bên cạnh, cầu xin: "Thất hộ pháp, ngươi mau tới thay Tả đại ca chẩn đi, hắn không thể chết được. Đây tất cả đều là sai lầm của ta, là ta kéo hắn xuống nước."

"Lão Thất, nhanh lên nhìn xem!"

Tô Nhược Mộng nghe Tả sử giả, trong lòng mặc dù không thể tha thứ cho hắn, nhưng mà, nhớ tới hắn từng là huynh đệ của Lôi Ngạo Thiên, hắn cũng là một người chí tình chí nghĩa, nàng cũng không cách nào thấy chết mà không cứu. Tất cả sẽ chờ cứu người được, rồi hãy nói.

"Dạ, phu nhân."

Thất hộ pháp vội vàng tiến lên, đứng ở bên cạnh Tả sử giả, để thân thể hắn nằm ngang, từ trong tay áo móc ra Kim Sang Dược. Cau mày nhìn về phía Doãn Tâm Nhi, nói: "Ta giữ miệng vết thương, ngươi tới rút kiếm, chú ý phải nhanh."

"A, a, a." Doãn Tâm Nhi gật đầu như giã tỏi, nhìn Thất hộ pháp khẽ gật đầu với nàng, nàng nắm chặt chuôi kiếm dùng sức rút, máu Tả sử giả liền phun đến trên mặt, trên người nàng.

"A......" Tả sử giả sắc mặt tái nhợt, mồ hôi trán liên tục chảy xuống, lập tức ngất vì quá đau đớn.

Thất hộ pháp nhanh chóng đổ Kim Sang Dược xuống vết thương, cũng kéo áo xuống giúp hắn băng bó kỹ vết thương, một loạt động tác, hắn mới động thủ bắt mạch, chân mày nhíu lại thật cao.

"Tiểu Bạch, ngươi mang mấy người tới đây, giúp một tay mang Tả sử giả đến trong phòng, đi đường cẩn thận, đừng quá xóc nảy."

"Dạ!"

Thất hộ pháp đứng lên, trừng mắt liếc Đông Lý Quyền, lại nhìn Tô Nhược Mộng, cung kính nói: "Phu nhân, Tả sử giả mất máu quá nhiều, điều dưỡng chút mấy ngày là tốt. Thật may là kiếm đâm lệch một chút, nếu như đâm trúng trái tim, chỉ sợ Đại La Thần Tiên cũng vô lực hồi thiên."

Đông Lý Quyền nghe lời nói của Thất hộ pháp, giận dữ nhìn chằm chằm Tả sử giả bị khiêng đi, phá hư chuyện tốt của hắn. Nhớ dáng vẻ mới vừa của hắn và Doãn Tâm Nhi, hắn không khỏi trong cơn giận dữ, giận chỉ Doãn Tâm Nhi, mắng: "Doãn Tâm Nhi, cái tiện phụ này, ngươi có phải sau lưng ta ở chỗ này trộm nam nhân hay không?"

Nghe vậy, Doãn Tâm Nhi siết chặt hai tay thành quyền, chợt đứng lên, trong mắt sắc bén, nàng oán hận chỉ vào Đông Lý Quyền, nói: "Ngươi ngậm máu phun người, kẻ bạc tình, nam nhân không có lương tâm, ngươi lại thật muốn một kiếm đâm chết ta? Nam nhân ta yêu mấy năm nay, là một người vô tình vô nghĩa sao? Đông Lý Quyền, ta nhìn lầm ngươi. Ta Doãn Tâm Nhi thật là mắt bị mù, lại vì ngươi tận sức làm hết chuyện xấu trong thiên hạ. Mà ngươi thì sao? Ngươi vì mạng sống của mình, lại ra sức hạ sát thủ với ta? Đông Lý Quyền, ngươi căn bản cũng không phải là người, ngươi là súc sinh."

"Ha ha ha!" Đông Lý Quyền nghe Doãn Tâm Nhi chỉ trích, ngửa đầu cười to mấy tiếng, thật vất vả dừng lại, lại bình tĩnh nhìn Doãn Tâm Nhi, mắt đầy giễu cợt: "Ngươi yêu ta? Doãn Tâm Nhi, nếu như ngươi yêu ta, vì sao không thể vì ta đi chết? Nữ nhân các ngươi không phải thường nói yêu một người là có thể chết vì hắn sao? Ngươi yêu cũng không phải có mục đích sao, ngươi không phải cũng muốn ngồi lên hậu vị mới thay ta làm những chuyện kia sao? Hôm nay ngươi thật đúng là buồn cười, ngươi lại còn nói tất cả đều là vì ta? Ngươi tự vấn lòng, ngươi yêu thật sự là nồng đậm như thế, thuần túy như thế sao?"

"Ngươi... Ngậm miệng chó của ngươi lại, người nam nhân này, ta hôm nay coi như nhìn thấu, ngươi chính là một đồ khốn không hơn không kém." Doãn Tâm Nhi giận đến cả người run rẩy, nàng vẫn thật không nghĩ tới người nam nhân này có thể nói ra như vậy.

Đông Lý Quyền giận quá hóa cười, nói: "Bị ta nói trúng tâm sự, ngươi là xấu hổ thành giận rồi sao? Ta cho ngươi biết, Doãn Tâm Nhi, ngươi đừng đặt mình cao quý, thuần khiết như vậy. Ngươi giống ta, thay vì nói ta là đồ khốn, ngươi không phải cũng là độc phụ lòng dạ rắn rết? Hai chúng ta chính là tám lạng nửa cân, nếu như ngươi thật có tình cảm sâu nặng như vậy, ngươi lúc trước làm sao có thể vứt bỏ Lôi Ngạo Thiên mà cùng ta xuống núi? Cho nên, ngươi đừng giả bộ, ta rất rõ ngươi là hạng người gì, ngươi càng giả bộ, ta càng ghê tởm."

"Ngươi... Đông Lý Quyền, ta muốn giết chết ngươi!" Doãn Tâm Nhi nói xong, nhặt kiếm trên đất lên, dùng hết toàn lực đâm tới trên người Đông Lý Quyền.

Nàng muốn hắn chết, nàng muốn hắn chết.

Người nam nhân này, hắn tại sao có thể nói nàng như vậy? Tại sao có thể nghĩ nàng như vậy? Chẳng lẽ tình yêu của nàng đối với hắn ở trong mắt hắn, cái gì đều không có sao? Không đáng giá một đồng sao?