Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 87: Đuôi hồ Ly của Doãn Tâm Nhi




Edit: Thảo My

Tô Nhược Mộng nhìn nhàn nhạt cô đơn trên mặt Tô thị, lo lắng hỏi: "Mẹ, nếu ngươi không muốn rời khỏi hắn, Mộng nhi đưa ngươi trở về."

"Đứa nhỏ ngốc, ngươi nói cái gì? Mẹ vừa mới đã nói rất rõ, mẹ sẽ không rời khỏi ngươi. Ngươi hãy yên tâm đi, lần này ta thật sự hiểu tim của mình, hiện tại ta đối với hắn thật sự không có loại cảm giác đó."

Tô thị nói xong, lấy tay bao chặt tay Tô Nhược Mộng, bộ mặt hiền lành nhìn nàng, nói: "Mộng nhi, mấy ngày nay ngươi chịu khổ. Thoáng cái xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng mẹ lại không ở bên cạnh ngươi, một mình ngươi thế nào chịu đựng nổi?"

Ba ngàn tóc đen biến thành tóc bạc trắng.

Tô thị biết Tô Nhược Mộng nói gì không khổ, không có chuyện gì, tất cả đều là an ủi nàng. Chuyện này dù trên người nào đều là đau đến không muốn sống, nhớ tới nàng đã đau khổ, còn phải cười an ủi nàng, nước mắt Tô thị tuôn rơi xuống.

Tô Nhược Mộng nhìn Tô thị khóc sướt mướt, rút tay bên cạnh Tâm Nương và Bạch Thiển ra, giới thiệu: "Mẹ, ta thật sự không có việc gì! Khổ nữa khó hơn nữa, cũng may mắn là ta có các huynh đệ tốt ở Ma Giáo, có tỷ muội tốt của Phượng tộc chúng ta. Mẹ, ta giới thiệu các ngươi, hai người này là tân trưởng lão của Phượng tộc chúng ta."

"Nàng gọi là Tâm Nương, nàng là do Lăng Xuân trưởng lão thu dưỡng lớn lên."

Tâm Nương mỉm cười nhàn nhạt gật đầu với Tô thị, nói: "Thuộc hạ Tâm Nương tham kiến công chúa." Tâm Nương biết tương đối nhiều chuyện về Phượng tộc, cho nên, nàng cũng biết mẫu thân của Phượng chủ là công chúa Phượng tộc.

"Tâm Nương không cần đa lễ như vậy, sau này vẫn đừng gọi ta là công chúa nữa, các ngươi gọi ta là Uyển di thôi." Tô thị cười gật đầu, thật cao hứng gặp tộc nhân của mình, càng vui mừng tân trưởng lão đã bắt đầu xuất hiện bên người Mộng nhi.

Có họ canh giữ ở bên người Tô Nhược Mộng, nàng yên tâm rất nhiều.

"Thuộc hạ Bạch Thiển gặp qua Uyển di, Uyển di tốt." Bạch Thiển ngược lại là một người cơ trí, nghe Tô thị nói với Tâm Nương, lại nhìn dáng vẻ hiền lành Tô thị, sinh lòng hảo cảm, trực tiếp theo ý của nàng gọi Tô thị là Uyển di.

"Ha ha! Nha đầu này thật là khéo nói, các ngươi về sau cũng đừng xưng là thuộc hạ nữa, Uyển di nghe cảm thấy khó chịu. Ta chỉ có một nữ nhi là Mộng nhi, nàng từ nhỏ đã cô đơn, không có bằng hữu, cũng không có huynh đệ tỷ muội, về sau Mộng nhi làm phiền các ngươi thay Uyển di chăm sóc nhiều hơn rồi."

Tô thị cười nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy càng nhìn càng thích, càng nhìn càng thân thiết.

"Đây là thuộc hạ phải làm." Tâm Nương và Bạch Thiển đồng thanh lên tiếng.

"Hả?" Tô thị nghe bọn họ xưng là thuộc hạ, không vui hả một tiếng.

"Ha ha! Chúng ta sẽ không có lần sau." Tâm Nương và Bạch Thiển nhìn nhau cười một tiếng, miệng đồng thanh bảo đảm.

Bạch Thiển rất là hâm mộ nhìn dáng vẻ chung sống của Tô thị và Tô Nhược Mộng, nàng từ nhỏ đã sống ở trong bóng tối, mỗi ngày đều là trải qua ngày kinh tâm táng đảm, phải không ngừng giết chết đồng bạn của mình, cũng lo lắng bị đồng bạn mình giết chết.

Nàng cho tới bây giờ đều không có cảm thụ cảm giác được người khác yêu thương, cũng không có người nhà, lại càng không biết cha mẹ của mình là ai? Mà bọn họ ở nơi nào?

"Mộng nhi, trong Tử Long Lĩnh có gian tế, ta ngày đó bị người làm hôn mê, trong mơ hồ ta nghe thấy một nam nhân và một nữ nhân đối thoại. Bọn họ có liên quan với chuyện đã xảy ra gần đây ở Tử Long Lĩnh, chỉ là, ta mấy ngày này bị một người bọc lại, cảm giác hắn cũng không biết rõ thân phận đối phương."

Mấy người lẳng lặng ngồi một lát, Tô thị đột nhiên ngồi thẳng người, đỡ Tô Nhược Mộng rúc vào trong ngực nàng dậy, nói cho nàng biết những chuyện mình biết. Hy vọng có thể trợ giúp nàng sớm ngày tìm được gian tế, trừ đi ẩn hoạn ở Tử Long Lĩnh.

"Mẹ, ngươi chắc chắn sao?" Đám người Tô Nhược Mộng vừa nghe, lập tức cũng trợn to hai mắt nhìn về phía Tô thị.

Tô thị nặng nề gật đầu một cái, khẳng định nói: "Không sai, ta có thể xác định là một nam một nữ."

Chuyện này nàng rất rõ, bởi vì lúc ấy nàng ở bên giường, Đoan Mộc Lệ ngồi ở trước bàn, nàng cách cửa xa một chút, cho nên nàng nhìn thấy sau khi Đoan Mộc Lệ té xỉu, đã nhanh chóng bịt mũi, nhưng vẫn hít vào khói mê, chỉ là hôn mê trễ nàng ấy một chút.

Tô Nhược Mộng nhìn Tô thị khẳng định như thế, trong lòng không khỏi mừng rỡ, vội vàng hỏi: "Mẹ còn nhớ rõ âm thanh của bọn hắn không? Bọn họ nói nội dung gì?"

"Nếu như nghe lại một lần có thể nhận ra người nói chuyện, lúc ấy ta chỉ giống như nghe nữ nhân kia nói một câu, lão đầu kia có nói chưa? Sau lại mất đi ý thức." Tô thị hơi híp mắt, cau mày nỗ lực nhớ lại, đầu chỉ có một câu đó là nghe rõ.

Lão đầu kia có nói chưa? Con ngươi Tô Nhược Mộng xoay xoay, tinh tế vẫn trở về một câu nói này.

Nói như vậy, những người này quả thật là khống chế Lôi Cận, hơn nữa rất có khả năng chính là muốn từ trong miệng hắn lấy được bí mật bọn họ muốn? Theo tính tình Lôi Cận nhất định sẽ không nói, chỉ cần hắn không nói, hai người kia nhất định sẽ không giết hắn.

Vậy là Lôi Cận còn sống, người đã bị hai người kia giấu ở một nơi nào đấy ở Tử Long Lĩnh.

"Chủ tử, nói như vậy, Lôi lão Giáo chủ rất có khả năng vẫn còn ở Tử Long Lĩnh. Nếu Uyển di có thể nhận ra âm thanh hai người kia, chúng ta không phải tốt rồi sao?" Tâm Nương cũng rất nhanh phân tích ra trọng điểm trong lời nói của Tô thị.

Tô Nhược Mộng lắc đầu, nói: "Không được! Chỉ sợ mẹ ta vừa hiện thân, bọn họ sẽ hạ độc thủ. Ta vẫn phải dịch dung cho mẹ ta, trước khi nhận ra hai tặc nhân này, chúng ta lại mới quyết định. Tóm lại, lần này không chỉ phải bắt được đuôi hồ ly bọn họ, còn phải phế bỏ toàn bộ công sức của bọn họ. Công công ta vẫn còn ở trong tay bọn họ, cứng đối cứng, chỉ sợ bọn họ sẽ chó cùng rứt giậu."

Tô Nhược Mộng đã biết nữ nhân kia là ai, tám chín phần chính là Doãn Tâm Nhi. Chỉ là đối diện với mấy người dùng hết tâm cơ, họ vẫn cẩn thận là hơn, dù sao nàng ta còn có Lôi Cận trong tay.

Hiện tại người quan trọng nhất là nam nhân kia, họ căn bản cũng không có một tia đầu mối, hoàn toàn không biết đối phương là người nào, sơ ý một chút, rất có thể sẽ bị đối phương bắn lén. Theo lý người này ở Tử Long lĩnh có địa vị không nhỏ, có thể để Lôi Cận không phòng bị cũng chỉ mấy người Thượng, Hạ, Tả, Hữu Sứ giả, còn có Lâm đại phu, nhưng trong bọn họ người nào là gian tế?

"Lão Nhị, xe ngựa chạy nhanh, cả ngày cả đêm, trên đường không cần nghỉ ngơi." Tô Nhược Mộng gấp giọng giao phó với Nhị hộ pháp đánh xe ngựa phía ngoài.

Nếu quả như thật là một trong Thượng, Hạ, Tả, Hữu Sứ giả, tin tức các nàng truyền đi không thể theo phương pháp cũ như trước kia. Tô Nhược Mộng lấy bút mực ra, trên bàn nhỏ trong xe ngựa nhanh chóng viết một nội dung đơn giản trong tờ giấy.

"Tâm Nương, ngươi cầm cái này đi ra ngoài cho lão Nhị, để cho hắn dùng phương pháp mới truyền đi."

"Dạ, chủ tử."

Tâm Nương đưa tay nhận tờ giấy, đẩy cửa xe ra, mặt nặng nề đi ra ngoài.

"Bạch Thiển, chủ tử trước của ngươi trăm phương ngàn kế muốn đánh chủ ý lên Tử Long Lĩnh, ngươi nói nàng có khả năng đã lên Tử Long Lĩnh hay không?" Trong lòng Tô Nhược Mộng không thể không hoài nghi, dù sao Hàn Nhứ là khi ra khỏi cửa nhà Doãn Tâm Nhi liền bị Bạch Thiển theo dõi, Doãn Tâm Nhi có thể chính là nữ tử mang mặt nạ Dạ Xoa?

"Cái này ta cũng không rõ lắm." Bạch Thiển nhíu nhíu mày, trong con ngươi có chút nghi hoặc, đột nhiên, nàng kinh ngạc nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Trước đây không lâu, nàng giống như nói muốn lên Tử Long Lĩnh một chuyến, tính toán ngày, đúng ngày Lôi lão phu nhân hôn mê."

"Sau đó thì sao?"

"Sau lại, ta cũng không biết, nàng để cho ta theo dõi các ngươi đến Thánh Phật sơn. Chỉ là, nàng giống như rất xem thường Thành vương, nói là để cho hắn quấn các ngươi cũng tốt, như vậy có thể phân tán tinh lực của các ngươi, nàng có nhiều thời gian hơn."

Bạch Thiển nói xong, mình cũng cảm giác không thể tin được.

Phân tích Như vậy, chủ tử trước của nàng rất có khả năng đang ở Tử Long Lĩnh, mà là, rất rõ ràng chuyện đã xảy ra gần đây ở Tử Long Lĩnh đều là nàng làm.

Chuyến này mình trở lại Tử Long Lĩnh, nàng có thể ngầm hạ sát thủ hay không?

Mình có thể nhận ra nàng khi không mang mặt nạ hay không?

"Bạch Thiển, đi mời bằng hữu của ngươi đi vào ngồi một chút." Tô Nhược Mộng chỉ chỉ bên ngoài, bĩu bĩu môi với Bạch Thiển.

Bạch Thiển gật đầu một, đẩy cửa xe ngựa ra, lắc mình ra.

"Ngự..." Nhị hộ pháp thấy nàng đi ra ngoài, vội vàng dừng xe ngựa, cho Tâm Nương ánh mắt, khinh thân nhảy lên phía trước giúp một tay.

Chỉ chốc lát sau, Nhị hộ pháp cùng Bạch Thiển đã áp giải một nữ tử áo đen từ trong rừng cây ven đường đi ra.

"Bạch Thiển, chủ tử quả nhiên không sai, ngươi cái tên phản đồ, lại trộn chung một chỗ với người Ma giáo." Lãnh Ngôn vừa giãy dụa thân thể bị Nhị hộ pháp chế trụ, vừa hận nhìn chằm chằm Bạch Thiển, rống giận.

"Ta không phải phản đồ." Bạch Thiển nhìn Lãnh Ngôn với vẻ mặt phức tạp, rồi nói tiếp: "Ta chỉ là rốt cuộc biết được thân phận chân thật của mình, rốt cuộc có dũng khí rời khỏi cái tổ chức hắc ám đó mà thôi. Chủ tử là ai, ngươi không phải là không biết. Chúng ta ở trong mắt của nàng căn bản không phải là con người, chúng ta chỉ là công cụ nàng dùng để giết người, Lãnh Ngôn, ngươi không nhớ chúng ta đều là làm sao qua được?"

Lãnh Ngôn ngẩn người, rơi vào trong trầm tư, trong đầu đã hiện lên từng hình ảnh.

Bạch Thiển nói không sai, họ chính là công cụ sát nhân của chủ tử, chỉ cần chủ tử cảm thấy họ không có giá trị, sẽ vứt, giết.

Nhưng mà, họ tất cả đều là cô nhi, nếu như không phải chủ tử, họ có lẽ đã sớm chết đói. Chủ tử có thể bất nhân, họ không thể bất nghĩa.

Lãnh Ngôn chợt ngẩng đầu lên, rất thất vọng nhìn Bạch Thiển, chỉ trích: "Bạch Thiển, ngươi cũng đừng quên, nếu như không phải có chủ tử tất cả chúng ta có thể đều chết đói. Mặc kệ chủ tử là hạng người gì, chúng ta có thể làm chính là báo ân."

"Báo ân?" Tô Nhược Mộng đẩy cửa xe ngựa ra, từ bên trong khom lưng đi ra, từ trên cao nhìn xuống Lãnh Ngôn, ngoắc ngoắc môi, cười nói: "Phương pháp báo ân có rất nhiều, ngươi thật sự cho là giết người chính là phương pháp báo ân tốt nhất sao? Ngươi đã là cô nhi, vậy ngươi có nghĩ tới, người bị ngươi giết chết, đứa bé của bọn họ cũng vì vậy trở thành cô nhi. Ngươi đây không phải là báo ân, ngươi đây là vẽ đường cho hươu chạy, tổn hại mạng người."

Ngừng lại, Tô Nhược Mộng nhìn Lãnh Ngôn vẻ mặt ngạc nhiên, rồi nói tiếp: "Chủ tử của các ngươi chưa bao giờ thật lòng đối tốt với các ngươi, sở dĩ các ngươi có thể sống đến hiện tại chính là dựa vào mình. Nếu như các ngươi không phải có chỗ hơn người, các ngươi sớm đã chết dưới tay đồng bạn của mình. Ngươi cho là, nàng sẽ vì các ngươi rơi nước mắt sao? Nàng nuôi dưỡng các ngươi, huấn luyện các ngươi, tất cả đều là vì chính nàng, vì để các ngươi thay nàng tiêu diệt đá vướng chân."

Lãnh Ngôn ánh mắt lung tung kia nhìn Tô Nhược Mộng, mãnh liệt lắc đầu, mặt kháng cự nhiều lần nỉ non: "Không phải như vậy, ngươi nói bậy. Không phải như vậy, ngươi nói bậy. Ngươi ở đây nói bậy, ngươi ở đây nói bậy, ngươi chính là như vậy lừa Bạch Thiển sao?"

"Nàng không có lừa gạt ta, Lãnh Ngôn, ta sớm đã biết chủ tử cho ngươi theo dõi ta, ta cũng biết rõ, ngươi sẽ không xuống tay với ta. Ta không phản bội bất luận kẻ nào, ta cũng là từ trong cơn ác mộng tỉnh lại. Ta không muốn, ta tin tưởng ngươi cũng không muốn, lại sống trong tối tăm ngột ngạt, đôi tay dính đầy máu tươi."

Bạch Thiển nói xong, tiến lên vài bước, đưa tay vỗ vỗ bả vai Lãnh Ngôn, ý vị sâu xa khuyên nhủ: "Rời nàng đi, tất cả cuộc sống mới của mình. Cho dù chúng ta thiếu ân tình của nàng, những năm gần đây, chúng ta đã trả xong rồi. Chúng ta là người, không phải công cụ sát nhân. Lãnh Ngôn, nghe ta khuyên, rời khỏi nàng đi."

"Ta... Ngươi..." Trên mặt Lãnh Ngôn nổi lên một tia dao động, nàng mạnh mẽ lắc đầu, nhìn Bạch Thiển, nói: "Không được, Bạch Thiển, chúng ta không thể rời bỏ nàng. Chủ tử chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, ngươi rất rõ thủ đoạn xử sự của nàng, nàng nhất định sẽ tìm được chúng ta."

"Nàng không tìm được ngươi, trời đất bao la, chắc chắn sẽ có chỗ cho ngươi dung thân. Tìm một chỗ không ai biết ngươi, làm lại cuộc đời của ngươi, quên tất cả trước kia đi." Tô Nhược Mộng giành lời đứng trước mặt Bạch Thiển, trả lời Lãnh Ngôn.

Dứt lời, nàng từ trong ống tay áo lấy ra một túi tiền thêu hoa ném cho Bạch Thiển, nhìn Lãnh Ngôn, rồi nói tiếp: "Số tiền này ngươi mang ở trên người, coi như là một chút lòng thành của Bạch Thiển đối với ngươi."

Bạch Thiển cầm túi tiền trong tay, cảm kích nhìn Tô Nhược Mộng, nghiêng đầu nhìn Lãnh Ngôn, chuyển túi tiền đến trong tay nàng, mỉm cười nói: "Lãnh Ngôn, ngươi thu đi! Đừng sống như vậy nữa, quên quá khứ đi, bắt đầu lại."

"Lão Nhị, thả nàng."

"Dạ, phu nhân."

Ánh mắt Lãnh Ngôn phức tạp quét qua họ, cuối cùng nhìn Bạch Thiển, nói: "Bạch Thiển, ngươi bảo trọng!"

"Ngươi cũng vậy!" Khóe miệng Bạch Thiển bật ra một nụ cười thật lòng, nàng thật vui mừng, Lãnh Ngôn rốt cuộc nghe nàng khuyên, rốt cuộc có thể có một khởi đầu tốt.

"Cám ơn Lôi phu nhân, chúng ta không hẹn gặp lại, không bao giờ gặp nhau." Lãnh Ngôn thật lòng thành ý nắm quyền vái lạy nói cám ơn với Tô Nhược Mộng, nghiêng đầu sang chỗ khác lại liếc mắt nhìn Bạch Thiển thật sâu, thân hình lóe lên, bay vọt, biến mất ở trong màn đen.

"Tất cả mọi người lên đi, chúng ta tiếp tục gấp rút lên đường."

"Dạ, phu nhân (chủ tử)."

Cộc cộc lộc cộc... Xe ngựa tiếp tục đi trong đêm tối.

Tô Nhược Mộng nhìn Bạch Thiển cảm xúc không tốt, trên mặt có vẻ cô đơn, chớp mắt nhìn Tâm Nương.

Tâm Nương nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhận lấy ám hiệu của Tô Nhược Mộng, đưa tay vỗ vỗ tay Bạch Thiển, nói: "Bạch Thiển, nàng có thể tỉnh ngộ lại, nguyện ý rời khỏi cái tổ chức kia, đây là một việc chuyện vui. Làm sao ngươi ngược lại không vui?"

"Ta không có không vui, ta chỉ là nghĩ về sau có thể sẽ không bao giờ gặp mặt Lãnh Ngôn nữa, trong lòng có chút khổ sở mà thôi." Rốt cuộc là tỷ muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên, giống nhau thân thế, giống nhau mạch máu. Hôm nay mỗi người đi một ngả, sau có thể là thật sự không gặp lại.

Bạch Thiển nhẹ nhàng thở dài một cái, ngẩng đầu nhìn ánh mắt quan tâm của họ, cười nói: "Ta không sao! Có các ngươi quan tâm ta như vậy, ta hiện tại cảm giác mình rất hạnh phúc."

"Bạch Thiển, ngươi có thể nghĩ như vậy, chúng ta an tâm." Tô thị vui mừng cười một cái.

"Chủ tử, ngươi mới vừa vì sao không hỏi Lãnh Ngôn, về chuyện người nọ?" Bạch Thiển vốn cho là, Tô Nhược Mộng để nàng bắt Lãnh Ngôn tới đây, chính là vì hỏi thăm chuyện nữ tử mang mặt nạ Dạ Xoa, không ngờ nàng không chỉ một chữ không đề cập tới, ngược lại cho Lãnh Ngôn tiền, khuyên nàng rời khỏi cái tổ chức kia.

Tô Nhược Mộng lắc đầu, trong mắt sáng thoáng qua một tia sáng cơ trí, giải thích: "Ta vốn là tính toán phải hỏi, sau đó, ta nghĩ lại vẫn là thôi. Người kia là ai, ta đã đoán được, cũng không cần tăng thêm áp lực cho Lãnh Ngôn. Để cho nàng cứ như vậy mà rời khỏi không phải tốt hơn sao?"

"Chủ tử biết người nọ là ai?" Trên mặt Bạch Thiển hiện ra nồng nặc hứng thú, nàng chưa từng thấy qua diện mạo thực sự của chủ tử trước, hiện tại ngược lại muốn xem nàng ta là một nữ tử lớn lên hình dáng ra sao?

"Doãn Tâm Nhi."

Trong lòng Tâm Nương không khỏi chấn động, theo như chủ tử nói, thân phận của Doãn Tâm Nhi thật đúng là phức tạp. Chỉ là, ngẫm nghĩ lại, Doãn Tâm Nhi đáng nghi nhất.

"Doãn Tâm Nhi chính là Quyền vương phi các ngươi bình thường nói chuyện bàn về sao?" Bạch Thiển kinh ngạc nhìn về phía Tô Nhược Mộng, gấp giọng chứng thực.

Chủ tử của nàng lại là một nữ tử tuổi trẻ như vậy, nàng nếu là vương phi vì sao còn phải thành lập một tổ chức hăc ám như vậy? Mục đích thực sự của nàng là cái gì?

"Không sai! Chính là nàng. Thân mẫu Quyền vương chỉ là một tiểu cung nữ, mà Quyền vương lại là do Lệ Phi nuôi dưỡng lớn lên, hắn từ nhỏ không được hoàng đế yêu thích và chú ý, từ nhỏ đến lớn, hắn đều nỗ lực biểu hiện, muốn cho Hoàng đế phát hiện hắn tốt. Nhưng mà, Hoàng đế chỉ đặt thái tử và Đông Lý Phong ở trong mắt, điều này làm cho lòng hắn sinh ra hận ý."

"Nếu như ta không đoán sai, chủ tử chân chính của các ngươi phải là Quyền vương, Doãn Tâm Nhi cũng chỉ là thay Quyền vương làm việc thôi. Quyền vương vẫn bị người coi thường, không được Hoàng đế nhìn vào mắt, hiện tại thì không dễ dàng lập chiến công, lại bị chúng ta làm khuấy đảo thất bại. Hắn nhất định càng hận Hoàng đế hơn, càng muốn lấy được cái ghế kia."

"Thật ra thì, hắn đã sớm có tính toán đoạt cái ghế kia, nếu không, hắn cũng sẽ không để Doãn Tâm Nhi trình diễn khổ nhục kế, trăm phương ngàn kế lẻn vào Tử Long Lĩnh. Chỉ là, ta vẫn luôn không hiểu, trên Tử Long Lĩnh tới cùng có đồ gì có thể hiệp trợ bọn họ cướp lấy ngôi vị hoàng đế? Trong này nhất định có chuyện chúng ta không biết, mà ta hiện tại muốn biết nhất chính là tung tích công công ta, chỉ cần tìm được hắn, tất cả đáp án cũng có thể mở ra."

Tô Nhược Mộng chậm rãi nói ra tình báo mình mới nhận được từ Nam Đường chủ.

Bây giờ nàng rốt cuộc hiểu mục đích của Quyền vương và Doãn Tâm Nhi, nhưng nàng vẫn không nghĩ ra bọn họ lên Tử Long Lĩnh tìm đồ gì? Long mạch? Vật này không thể nào tồn tại, bất quá chỉ đúng là một cách nói mê tín mà thôi.

Vậy rốt cuộc là gì chứ?

Tô Nhược Mộng nhẹ lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, không nghĩ sâu nữa. Chuyện này, nàng tin tưởng rất nhanh sẽ có đáp án.

Bạch Thiển nghe lời của nàng, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, cứ như vậy sững sờ mất hồn ngẩn người.

"Bạch Thiển, sau khi ngươi trở về, cùng ta đến trước mặt Doãn Tâm Nhi lộ diện, nếu như nàng thật là nữ tử mang mặt nạ Dạ Xoa, nàng nhất định sẽ âm thầm xuống tay với ngươi. Chúng ta trước hết đặt bẫy, chỉ cần nàng dám xuống tay, chúng ta sẽ tới bắt con ba ba trong rọ, để cho đuôi hồ ly của nàng không chỗ ẩn nấp. Chỉ là, Bạch Thiển bởi vậy, ngươi sẽ gặp nguy hiểm, ngươi sợ sao?"

Bạch Thiển lắc đầu, mặt không sợ nói: "Ta không sợ! Ta cũng muốn biết rõ, nàng ôm thái độ gì với những người chúng ta? Nếu như nàng thật tự mình xuống tay, vậy ta cũng không thẹn với lương tâm."

Trong lòng Bạch Thiển nói cho cùng vẫn còn có một phần áy náy với chủ tử trước, nếu quả như thật xác nhận, họ cũng chỉ là công cụ trong tay nàng ta, thật sự là vô dụng thì vứt tới. Nàng cũng không cần canh cánh trong lòng.

Tô Nhược Mộng cùng Tâm Nương nhìn nhau, đều thấy được đau lòng với Bạch Thiển trong mắt nhau.

"Bạch Thiển, ngươi còn có chúng ta, chúng ta vẫn là tỷ muội tốt."

"Còn có ta, nếu như Bạch Thiển và Tâm Nương không ngại, Uyển di muốn nhận các ngươi làm nghĩa nữ. Uyển di cũng chỉ có Mộng nhi là nữ nhi, nàng một mình cũng rất cô đơn, nếu như có những tỷ muội các ngươi bồi bên cạnh, ta càng yên tâm hơn rồi. Các ngươi nguyện ý không?"

Tô thị vào lúc này chen lời, đoạn đường này, nàng coi như thấy rõ thân thế hai đứa bé này, nhìn đứa bé hiểu chuyện, thiện lương tội nghiệp, tình cảm thiêng liêng của người mẹ trong nàng nháy mắt phát ra.

Chỉ muốn cho họ tình thương của mẹ, cho các nàng cảm thụ người thân yêu, sự ấm áp của gia đình.

Bạch Thiển và Tâm Nương cười nhìn nhau một cái, cùng nhau nghiêng đầu nhìn về phía Tô thị, đồng thanh lên tiếng: "Nguyện ý, ngàn vạn nguyện ý."

"Mẹ, nếu không ngươi thu một nghĩa nữ nữa? Chờ chúng ta trở lại Tử Long Lĩnh, ngươi nhận Bạch Thiển, Tâm Nương còn có Lăng tỷ tỷ, như vậy về sau mẹ có bốn vị thiên kim. Ha ha, bốn tỷ muội như hoa chúng ta không chỉ phát sáng khiến người ta mù mắt, cũng có thể hoành hành lưu lạc giang hồ."

Tô Nhược Mộng nhìn dáng vẻ hạnh phúc của bọn họ nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, một lòng tràn đầy, ấm áp, cực kỳ kiêu ngạo nhìn Tô thị. Đều nói có mẹ đứa bé giống như khối bảo, hành động này của Tô thị không thể nghi ngờ chính là cho Bạch Thiển một gia đình ấm áp.

"Mẹ, cám ơn ngươi!"

Tô Nhược Mộng yên lặng ở trong lòng nói một tiếng cám ơn với Tô thị.

"Ha ha!" Tâm Nương và Bạch Thiển nghe lời của nàng, không khỏi cười khẽ một tiếng.

Tô thị nghi hoặc nhìn Tô Nhược Mộng, hỏi: "Lăng tỷ tỷ là ai?"

"A, ta quên nói với mẹ, chính là tỷ tỷ trước kia ta gặp ở Vô Quả Cốc, nàng mấy ngày trước tới tìm ta, hiện tại nàng đang ở Tử Long Lĩnh giả trang thành ta. Chúng ta lần này len lén ra ngoài, đợi sau khi trở về, mẹ sẽ nhìn thấy nàng."

Tô Nhược Mộng nói xong, có chút hưng phấn, nhìn về phía Tâm Nương và Bạch Thiển, nói: "Chờ sau khi những chuyện này qua, bốn người chúng ta sẽ làm nghi thức chính thức. Như vậy, các ngươi về sau cũng không tiếp tục gọi ta là chủ tử, tất cả mọi người gọi tỷ muội, thân thiết hơn."

"Đúng, đúng, đúng! Mộng nhi nói không sai, chuyện này cứ quyết định như vậy." Tô thị cười không khép miệng nhìn ba người bọn họ, càng nhìn càng vui vẻ.

Tâm Nương và Bạch Thiển cũng không kiểu cách, thuận theo gật đầu.

"Chủ tử, ngươi nghỉ ngơi một chút đi. Ngươi bây giờ là phụ nữ có thai, không thể quá mệt nhọc." Tâm Nương nhìn hai viền mắt đen của Tô Nhược Mộng, có chút lo lắng nhắc nhở nàng. Vốn là một người thương tâm quá độ, lại lên đường không nghỉ ngơi, thân thể thật sự cũng sẽ không chịu nổi.

Tô thị ngạc nhiên nhìn Tô Nhược Mộng, ánh mắt nhìn bụng của nàng, vui mừng hỏi: "Mộng nhi, ngươi có rồi?"

"Ừ." Tô Nhược Mộng gật đầu.

"Cái đứa bé này sao không nói sớm chứ? Nhanh lên dựa vào mẹ nghỉ ngơi, chờ trở lại Tử Long Lĩnh, mẹ sẽ bồi bổ thân thể ngươi thật tốt. Nữ tử mang thai, ba tháng đầu kiêng kỵ nhất là vất vả quá độ. Ngươi lên đường ngựa không ngừng vó như vậy, nếu đả thương thân thể làm sao bây giờ?"

Tô thị cực kỳ gấp gáp, nàng là người từng trải, đương nhiên biết tầm quan trọng của nữ tử mang thai ba tháng đầu.

Nàng gấp đến độ nhìn Bạch Thiển, lại nhìn Tô Nhược Mộng, lại nhìn Tâm Nương, tay chân luống cuống, quả muốn nói Nhị hộ pháp đánh xe ngựa bên ngoài dừng lại nghỉ ngơi một chút.

Tô Nhược Mộng nhìn một bộ dạng vô cùng sốt ruột của nàng, vội vàng lên tiếng trấn an: "Mẹ, ngươi đừng khẩn trương như vậy. Thân thể của ta, tự mình biết. Không có việc gì, lão Thất luyện một ít đan dược bổ thân thể cho ta, ta hiện tại thật sự khoẻ mạnh."

"Thuốc không thể uống, là thuốc có 3 phần độc, con tại sao có thể uống thuốc lung tung chứ?" Tô thị vừa nghe, chẳng những không lắng xuống, ngược lại càng thêm khẩn trương. Ở trên người Tô Nhược Mộng sờ loạn, quả muốn tìm ra đan dược kia thu lại, không để cho nàng uống nữa.

"Mẹ, lão Thất sẽ không hại ta, hắn là đệ tử thần y, những chuyện này hắn đều hiểu rõ hơn ai. Mẹ, ngươi đừng động tới động lui, ta mệt rồi, để ta dựa vào mẹ ngủ một giấc, có được không? Ta rất nhớ mẹ ôm trong ngực nha."

Tô Nhược Mộng giả bộ ngáp một cái, liên tục nũng nịu mới khiến Tô thị yên tĩnh trở lại.

"Ngủ đi!" Tô thị ngồi ngay ngắn thân thể, đưa tay kéo bả vai nàng qua, mặt cưng chiều nhìn nàng.

Thật là một đứa bé chưa trưởng thành, trước mắt mình cũng muốn làm mẹ, còn động tí làm nũng. Tô thị cũng chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng giương nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt, Mộng nhi của nàng đã trưởng thành, thành thân, hiện tại đã muốn làm mẹ.

Tô thị chìm đắm trong trong chuyện cũ, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

......

Tử Long Lĩnh.

Trong màn đêm, mấy bóng dáng nhanh chóng chợt tiến vào trong viện Tô Nhược Mộng, nhận được tin tức đám người Đại Hộ Pháp đã sớm chờ ở nơi này.

"Phu nhân, ngươi đã về rồi!" Chúng hộ pháp tiến lên đón, trong tròng mắt đen thoáng qua ánh sáng vui sướng.

"Ừ, tất cả mọi người vào rồi nói." Tô Nhược Mộng gật đầu, dẫn mọi người vào nhà.

Tô thị một cước bước vào cửa phòng, nhìn cả phòng đỏ thẫm, hốc mắt không khỏi vừa đỏ lên. Lại nhìn một ‘ Mộng nhi ’ khác nghênh họ vừa kinh ngạc nói không nên lời.

Không ngờ thuật dịch dung này lợi hại như vậy, thoáng nhìn, cả nàng nhìn cũng không ra người nào là thật, người nào là giả.

"Mộng nhi, ngươi cuối cùng đã trở lại." Lăng Cẩn Tịch và Lạc Băng Vũ cười tiến lên đón, đứng trước mặt Tô Nhược Mộng, mỉm cười nói.

Mấy ngày nay, nàng ở Tử Long Lĩnh giả thành Tô Nhược Mộng thật đúng là mồ hôi lạnh chảy ròng. Vừa phải bồi Doãn Ân Nhã chơi đùa, lại phải ở trước mặt những người kia giả bộ thâm trầm, còn phải giả bộ bệnh. Đây đối với nàng vẫn ở trong Vô Quả Cốc, thật đúng là một chuyện không dễ dàng.

Thật may là, bây giờ Mộng nhi trở về, nếu không, nàng thật sự lo lắng mình sẽ bị lộ.

"Lăng tỷ tỷ, mấy ngày nay ta vất vả người rồi." Tô Nhược Mộng dắt tay Lăng Cẩn Tịch, chỉ vào Tô thị bên cạnh, giới thiệu: "Lăng tỷ tỷ, đây là mẫu thân ta."

"Bá mẫu tốt!"

"Tốt!"

"Đến, tất cả mọi người ngồi xuống, ta có việc cần mọi người phối hợp." Tô Nhược Mộng một tay dắt Lăng Cẩn Tịch, một tay dắt Tô thị, đi tới trước bàn, ý bảo tất cả mọi người ngồi xuống.

Mới vừa ngồi xuống, Tô Nhược Mộng không kịp chờ đợi hỏi tới tiến độ điều tra của Đại Hộ Pháp: "Đại Hộ Pháp, ta muốn biết chuyện ngươi điều tra có tiến triển sao?"

"Nàng có xuống núi, chỉ là, thuộc hạ rất kỳ quái, nàng làm sao một rõ hai ràng với trạm gác ngầm và cơ quan của chúng ta? Về phần, một người khác, hắn lặn rất sâu, trước mắt không có một chút đầu mối."

"Biết nàng xuống núi làm gì sao?"

"Tại lần trước nơi Phó Linh Tử bị đâm thấy một nữ tử áo đen, chỉ là, nàng mang mặt nạ. Thuộc hạ tự mình theo dõi, có thể xác định người mang mặt nạ đó chính là nàng. Thuộc hạ lúc ấy sợ bứt dây động rừng, rời đi khá xa, cũng không nghe rõ họ đang nói cái gì?"

Mặt Đại Hộ Pháp lộ vẻ áy náy lên tiếng.

"Thật là nàng?" Bạch Thiển kinh ngạc thất thanh kêu lên, kinh ngạc nhìn Tô Nhược Mộng.

Tô Nhược Mộng nhìn Bạch Thiển, ra dấu cho nàng, nói: "Bạch Thiển, ngươi trước ngồi xuống. Như vậy đã xác định là nàng, chúng ta phải lập kế hoạch thật tốt."

"Dạ, chủ tử."

Tô Nhược Mộng nhìn mọi người, tinh tế nói ra kế hoạch của nàng.

Trước mắt, Doãn Tâm Nhi đã bại lộ, những người khác mới là kẻ nguy hiểm nhất, họ nửa phần cũng không được phép phớt lờ.

Đoàn người vây tại một chỗ thương nghị kế hoạch, rốt cuộc trước khi cuối chân trời lờ mờ sáng, quyết định toàn bộ kế hoạch, mỗi người nhận nhiệm vụ giải tán, trở về phòng của mình.

Hôm sau.

Tô Nhược Mộng dẫn Lạc Băng Cũ cùng Bạch Thiển đi đến trong viện Hàn Nhứ, nhàn nhạt nhìn Doãn Tâm Nhi đang hầu hạ bên giường Hàn Nhứ, cặp mắt trong suốt thâm thúy kia của Tô Nhược Mộng thoáng qua một đạo ánh sáng lạnh.

Nữ nhân này thật là quá đáng sợ, ân nhân dưỡng dục nàng trưởng thành, nàng ta cũng hạ độc thủ được. Bây giờ lại còn giả mù sa mưa thành bộ dáng hiếu thuận, nàng thật muốn nôn.

Nữ nhân này, chẳng lẽ nàng sẽ không sợ thiện ác hữu báo sao? Lòng của nàng làm từ đá sao? Thậm chí một chút lương tâm cũng không có.

Thật sự đáng chết!

"Cữu mẫu, ngươi tới rồi!" Tiểu Ân Nhã giống như con chim vui vẻ chạy tới phía Tô Nhược Mộng, trên mặt của nàng nở rộ nụ cười ngây thơ. Tô Nhược Mộng nhìn nàng, trong lòng chợt cảm thấy một cỗ khó chịu, đứa bé thiên chân đáng yêu như vậy, nàng nếu như biết tất cả những gì cha mẹ nàng làm, nàng sẽ nghĩ sao?

Khi Doãn Tâm Nhi làm những chuyện mất hết lương tâm kia, nàng có từng nghĩ tới nếu như đứa bé biết, sẽ nhìn mẫu thân như nàng thế nào? Sẽ cảm nhận gì?

Nàng vì Quyền vương, vì vị vị trí hoàng hậu, nàng coi như thật cái gì cũng không quan tâm sao?

Tô Nhược Mộng phục hồi tinh thần, trên mặt bật ra nụ cười nhàn nhạt, đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Ân Nhã, cười nói: "Ân Nhã thật biết nghe lời! Đi, chúng ta xem nãi nãi đi."

Doãn Tâm Nhi nghe được âm thanh của Tô Nhược Mộng, cầm khăn vải trắng trong tay, mặt mỉm cười đứng lên, xoay người. Khi nàng nhìn thấy Bạch Thiển sau lưng Tô Nhược Mộng, trong mắt thoáng qua một tia hốt hoảng và kinh ngạc, nhưng nàng rất nhanh sẽ khôi phục yên tĩnh.

"Mộng nhi, ngươi hôm nay sao lại tới sớm như vậy?"

Nguyên bản là Tô Nhược Mộng và Bạch Thiển có chuẩn bị mà đến, tất nhiên thu hốt hoảng và kinh ngạc mới vừa trong mắt nàng vào đáy mắt, nhưng hai người các nàng đều rất bình tĩnh giả bộ không phát hiện, mỉm cười đi về phía bên giường.

"Ta hôm nay không bận rộn như vậy, thân thể cũng khá một chút, liền đi tới xem bà bà. Mấy ngày nay, lại làm phiền Tâm Nhi tỷ tỷ không quả vất vả chăm sóc bà bà, nếu như sau khi bà bà tỉnh lại, nhất định sẽ rất vui mừng."

Đầu Tô Nhược Mộng dò xét nhìn Hàn Nhứ yên tĩnh nằm ở trên giường, lửa giận bỗng nhiên rực cháy, tay ẩn ở trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, hận không được lập tức xé rách da mặt dối trá của Doãn Tâm Nhi xuống.

"Đây là việc ta phải làm, chỉ là Hàn di đến bây giờ cũng không có một chút chuyển biến tốt. Ai, nếu như có thể khiến Hàn di tỉnh lại, lấy sinh mệnh của ta để đổi, ta cũng vui lòng." Doãn Tâm Nhi theo ánh mắt Tô Nhược Mộng, vẻ mặt đau thương nhìn về phía Hàn Nhứ trên giường, nói đến chỗ thâm tình, còn liên tiếp giơ lụa lau lệ.

Nghe vậy, trong lòng Tô Nhược Mộng hừ lạnh không dứt, xoay người tròng mắt trong suốt lóe lên lệ quang nhìn phía Doãn Tâm Nhi, đưa tay đã nắm tay nàng, hít mũi một cái, nói: "Tâm Nhi tỷ tỷ, ngươi có phần hiếu tâm là tốt rồi, ta tin tưởng, bà bà nhất định có thể tỉnh lại."

"Ừ." Doãn Tâm Nhi gật đầu, hốc mắt hồng hồng lại rơi xuống nước mắt.

"Tâm Nhi tỷ tỷ, cám ơn ngươi!" Tô Nhược Mộng nói xong, dùng sức nắm chặt tay Doãn Tâm Nhi, ngay cả móng tay gọn gàng của nàng bấm vào trên tay da Doãn Tâm Nhi, nàng cũng không biết. Mắt vẫn đỏ, vừa khóc, vừa cảm động nắm chặt tay nàng ta, vẫn nói qua hai chữ cảm ơn.

"Ti..." Doãn Tâm Nhi bị đau hít vào một ngụm khí lạnh, mỉm cười lặng lẽ dùng sức kéo tay mình ra, lại phát hiện tay đã bị Tô Nhược Mộng nắm thật chặt, căn bản không nhúc nhích được. Mà nàng cũng rõ ràng, mình bây giờ là một bệnh nhân, mà cũng là một người không có võ công, dùng sức quá mức, cũng sợ Tô Nhược Mộng sẽ hoài nghi nàng. Cũng chỉ cau mày, nhịn đau, mặc cho Tô Nhược Mộng tiếp tục cầm tay nàng.

"Mộng nhi, đây mới thật là việc ta phải làm, ngươi đừng khách khí như vậy. Hiện tại Ngạo Thiên không ở nhà, để ta chăm sóc Hàn di cũng là đúng bổn phận." Doãn Tâm Nhi vừa không biến sắc rút tay mình ra, vừa khuyên giải  Tô Nhược Mộng.

Trong lòng thì âm thầm mắng Tô Nhược Mộng: tiểu tiện nhân ra tay không có nặng nhẹ, ngươi cào rách tay ta rồi, lại còn không chịu buông tay. Nếu như không phải bây giờ còn không thể thu dọn ngươi, ta đã sớm một chưởng đánh chết ngươi.

Đức tính, ngươi thật sự cho rằng mình là giáo chủ phu nhân của Ma Giáo, ngươi cho rằng ta còn có thể sợ ngươi sao, nếu như không phải là vật ta muốn còn không có được, ta đã sớm thưởng ngươi mấy chưởng, thay ngươi đá bay nghiệt chủng trong bụng.

Lôi Ngạo Thiên là ta vứt bỏ không cần, có thể coi là đồ ta vứt, cũng không đến phiên kẻ tiện nhân như ngươi tới nhặt dùng.

Hừ!

Tô Nhược Mộng vừa diễn trò, vừa âm thầm quan sát ánh mắt của nàng, trong lòng không khỏi cười lạnh không dứt.

Hừ! Quá mức tự tin, cũng không phải là chuyện tốt lành gì.

Ngươi cho rằng tất cả đều nắm chặt trong tay, nhưng ngươi lại không biết, mình sớm đã là cá trong chậu của người khác. Đợi rồi ngươi rồi sẽ biết, cái gì gọi là hối hận không thôi?

Đang lúc Doãn Tâm Nhi muốn mạnh mẽ được rút tay bản thân ra, Tô Nhược Mộng tức thời buông lỏng tay nàng ra, kinh ngạc nhìn Hàn Nhứ trên giường đã thức tỉnh, cũng đã tự ngồi dậy. Cực kỳ mừng rỡ nhào tới, ôm Hàn Nhứ, vừa cười, vừa rơi lệ nói: "Mẹ, ngươi rốt cuộc đã tỉnh lại, ngươi hù chết Mộng nhi rồi."

Doãn Tâm Nhi kinh ngạc xoay người nhìn về phía Hàn Nhứ, cả kinh liên tiếp lui về phía sau mấy bước.

"Bà ngoại, ngươi rốt cuộc tỉnh lại." Tiểu Ân nhã cũng vui vẻ chạy tới, đứng ở trước giường ngước đầu, nháy mắt nhìn về phía Hàn Nhứ.

"Tiểu Ân Nhã? Làm sao ngươi ở chỗ này?" Hàn Nhứ đẩy Tô Nhược Mộng ra, nhìn Tiểu Ân Nhã trên giường.

Doãn Tâm Nhi kinh hoảng đưa tay đi kéo Tiểu Ân Nhã, nhưng không ngờ Tiểu Ân Nhã trong nháy mắt đã rơi vào trong ngực Bạch Thiển, mềm nhũn nhắm hai mắt lại.

"Ngươi... Các ngươi... Bạch Thiển, ngươi nghĩ làm gì? Ta là chủ tử của ngươi, ngươi còn không mau thả Tiểu Chủ Tử, thay ta giết những người đó." Doãn Tâm Nhi thấy Hàn Nhứ tỉnh lại, đã biết sự việc đã bại lộ, không khỏi gấp gáp phát hiệu ra lệnh cho Bạch Thiển.

"Tâm Nhi tỷ tỷ, ngươi mới vừa không phải nói, nếu như bà bà có thể tỉnh lại, ngươi dùng tính mạng để đổi cũng cam tâm tình nguyện sao? Ngươi bây giờ là làm sao vậy?" Tô Nhược Mộng nhíu nhíu mày, giễu cợt kéo môi.

Mà Hàn Nhứ giống như hiện tại mới phát hiện ra Doãn Tâm Nhi ở trong phòng, nghe vậy ngước mắt, mắt liếc nhìn Doãn Tâm Nhi, cuồng loạn về phía nàng, rống giận: "Doãn Tâm Nhi, ngươi con bạch nhãn lang này, ngươi lại hạ độc thủ với ta? Lương tâm của ngươi cũng bị chó ăn hết sao?"

Doãn Tâm Nhi lạnh lùng cười một tiếng, đối với chỉ trích của Hàn Nhứ ngoảnh mặt làm ngơ, mà là giận chỉ Bạch Thiển, khinh cuồng nói.

"Bạch Thiển, ngươi còn đang chờ cái gì? Còn không mau động thủ?"

"......" Bạch Thiển không để ý đến nàng, mà là ôm chặt Doãn Ân Nhã, cẩn thận phòng bị nàng nhào lên cướp người.

Doãn Tâm Nhi thấy nàng đối với lệnh của mình, bỏ mặc, ngược lại mặt phòng bị nhìn mình, đột nhiên tỉnh ngộ mà nói: "Thì ra là ngươi thật sự là đã sớm phản bội ta, ngươi chính là người của Tô Nhược Mộng, phải không?"

Đáng chết, nàng sao vẫn ngây thơ cho là, Bạch Thiển là ẩn vào Tử Long Lĩnh đến giúp nàng?

"Ngươi cái tên phản đồ này, tìm chết!" Doãn Tâm Nhi giận không thể đè nén, đột nhiên vung chưởng phong Âm Phong Trận nhào tới Bạch Thiển.