Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 77-4: Liên kế phản kích, trừng trị tiểu nhân (4)




Edit: Thảo My

Tô Nhược Mộng không mở miệng, ánh mắt thanh u lãnh tĩnh (thanh tịnh và đẹp đẽ, lạnh lùng và bình tĩnh), nhưng trong lòng không khỏi nhuộm lên một tia lo lắng.

Đông Lý Phong không để ý vốn gốc tiêu hao với Ma Giáo như vậy, rốt cuộc là tại sao? Nếu như chỉ bởi vì hắn động lòng với mình, Tô Nhược Mộng thật sự không tin đây là lý do chân chính của Đông Lý Phong.

Mặc kệ là người trên triều đình, hay là người trên giang hồ giống như ruồi bọ nhìn chằm chằm Tử Long Lĩnh, rốt cuộc là vì cái gì?

Long Mạch Sơn? Long Khiếu Kiếm?

Những thứ này giống như là lý do, lại giống như không phải là lý do, vậy rốt cuộc là bởi vì sao đây?

Bên hông căng thẳng, Lôi Ngạo Thiên ôm nàng dễ dàng đứng trên tảng đá lớn sau lưng, quăng nhẹ ống tay áo, dùng gió từ tay áo thổi sạch sẽ bụi bậm trên tảng đá trên đường, dắt nàng, ngồi xuống.

Đột nhiên, hắn từ trong tay áo móc ra một hộp gấm, nhẹ nhàng đẩy móc hộp gấm ra, mở nắp hộp gấm ra, rõ ràng có một chuỗi vòng tay Tử Ngọc Cửu Châu Linh Lung nằm bên trong. Tử Ngọc này óng ánh trong suốt, trong từng ngọc châu đều có hoa văn hoặc như là điểm trắng vốn có của nó, dưới ánh mặt trời, lại giống như bản thân có thể phát ra tử quang.

"Nương tử, chuỗi vòng tay này nàng mang vào."

Đợi đến khi Tô Nhược Mộng hoàn hồn thì này chuỗi vòng tay Tử Ngọc đã được Lôi Ngạo Thiên đeo vào trên cổ tay nàng.

"Chuỗi vòng tay này ở đâu ra? Thật là đẹp." Tô Nhược Mộng vui mừng nhìn vòng ngọc châu trên tay, nhẹ giọng hỏi.

"Tổ tiên truyền xuống, vốn là đêm thành thân sẽ phải giao cho nàng, sau lại bị những chuyện này trì hoãn." Lôi Ngạo Thiên nhìn vòng tay không lớn không nhỏ vừa vặn đeo vào trong tay Tô Nhược Mộng, mỉm cười giải thích.

"A, xem ra giống như rất quý giá, ta không thể thu được không?" Tô Nhược Mộng sợ mình sẽ vỡ hạt ngọc châu, nếu là đồ tổ tiên truyền xuống, nàng nên bảo quản thật tốt mới đúng.

Lôi Ngạo Thiên giữ tay nàng muốn lấy ra, lắc đầu, nói: "Bất cứ lúc nào cũng không thể lấy xuống, đây là tổ tiên truyền cho trưởng tức (dâu cả). Nếu như nó là đồ nhẹ nhàng đụng liền bể, vậy nó cũng không quý giá rồi."

Hắn nói như thế, Tô Nhược Mộng dừng động tác muốn lấy vòng tay xuống, nhưng lại không nhịn được đánh giá Lôi Ngạo Thiên. Bây giờ hắn có chút kỳ quái, lẽ ra hắn sẽ không quên ở đêm thành thân đưa vòng tay đời đời tương truyền này cho nàng, nhưng hiện tại hắn giao cho nàng, lại không cho nàng lấy xuống?

Chuỗi vòng tay này có ý nghĩa đặc biệt gì sao? Hay là chuỗi vòng tay này cũng không phải truyền cho trưởng tức gì đó?

"Giáo chủ, phu nhân, mời lên xe ngựa." Đại Hộ Pháp lái xe ngựa dừng trước mặt bọn họ, Tô Nhược Mộng nhìn vốn là ba chiếc hôm nay lại chỉ còn hai chiếc xe ngựa, ngẩng đầu nhìn về phía một chiếc xe ngựa phía sau, nói: "Băng Vũ, ngươi đến trên xe ngựa trước mặt."

"Cái này sao có thể?" Đại Hộ Pháp lập tức phủ quyết.

Lôi Ngạo Thiên tất nhiên hiểu ý tứ Tô Nhược Mộng, ôm Tô Nhược Mộng nhảy lên xe ngựa phía sau, nói với Đại Hộ Pháp: "Làm theo phu nhân nói, để Lão Cửu lên chiếc xe ngựa trước mặt đi."

Tuy là nhi nữ giang hồ, nhưng dù sao nam nữ khác biệt. Trên xe này các hộ pháp cũng phải từng nhóm nghỉ ngơi, Lão Cửu ở trên xe đó đúng là bất tiện. Ngược lại, Lão Cửu là hộ pháp cận thân của Mộng nhi, ở một bên hầu hạ cũng được.

"Dạ!"

Cộc cộc lộc cộc..., xe ngựa một đường không ngừng chạy nhanh về phía trước.

"Ngự..." Đại Hộ Pháp dừng xe ngựa, xin ý kiến Lôi Ngạo Thiên bên trong xe ngựa: "Giáo chủ, sắc trời đã tối, đêm nay chúng ta chỉ có thể nghỉ đêm ở chỗ này. Phía trước có một con sông, chúng ta có nên hạ trại trên bờ sông không?"

Bởi vì mới vừa ở trên đường bị người Đông Lý Phong ngăn chặn, vốn có thể trước trời tối chạy tới trấn trên dừng chân, hôm nay chỉ có thể dừng ở hoang vu này, lấy đất làm chiếu, lấy trời làm chăn rồi.

Nhiều năm đi lại con đường này, bọn họ cũng đều biết phía trước có tảng đá, đoạn đường kia ban ngày đi cũng phải cẩn thận, buổi tối cũng không đi được.

Hơn nữa, phân tích cử chỉ những người mới vừa đến, bọn họ rất có thể sẽ ở nơi nào lại bày điểm phục kích, hoặc là đoán chừng bọn họ sẽ nghỉ đêm bên ngoài, ở nơi phụ cận mai phục nói cũng không chừng.

Nhưng mà, so sánh loại địa hình này với địch, ở nơi này, bọn họ ngược lại nắm chắc hơn kẻ địch.

"Được, chúng ta tối nay hạ trại trên bờ sông, nghỉ ngơi." Lôi Ngạo Thiên đưa tay nhẹ lay động Tô Nhược Mộng đang ngủ say, ôn nhu nói: "Mộng nhi, tỉnh."

"Đây là tới chỗ nào?" Tô Nhược Mộng mở mắt lim dim buồn ngủ ra, khẽ nhìn sắc trời đã tối ngoài cửa sổ, hỏi.

"Ta cũng không biết, sắc trời tối, phía trước có một đoạn đường không dễ đi, đêm nay chúng ta chỉ có thể hạ trại mùa thu ở nơi này." Lôi Ngạo Thiên ôm lấy nàng, tán thưởng liếc mắt nhìn Lạc Băng Vũ đã sớm lanh tay lẹ mắt đẩy cửa xe ngựa, yên lặng chờ bọn họ đi ra.

"Trại mùa thu?" Tô Nhược Mộng mới vừa tỉnh ngủ phản ứng có chút chậm chạp, nàng nghe lời của hắn, không hiểu hỏi ngược lại.

Lôi Ngạo Thiên ôm nàng nhảy xuống xe ngựa, đưa tay điểm nhẹ trán nàng một cái, cười nói: "Lần trước nàng không phải nói trại hè sao? Bây giờ là mùa thu, dĩ nhiên nên là trại mùa thu." Nhớ tới tình cảnh bọn họ lần trước ở chân núi Yêu Nguyệt Môn nghỉ đêm trên cây, khóe miệng Lôi Ngạo Thiên không khỏi nâng lên thật cao.

Suy nghĩ một ít chuyện cũ, giống như chính là ngày hôm qua, nhưng chưa tới chín ngày nữa, hắn sẽ quên tất cả.

Lòng đau như cắt, Lôi Ngạo Thiên khép miệng lại, cắn răng chịu được.

"Ha ha, trí nhớ của chàng thật tốt." Tô Nhược Mộng nhớ lại tình cảnh lúc trời tối hai người trên tàng cây bắt đom đóm nói chuyện suốt đêm, lập tức cười đến mặt mày cong cong, lúm đồng tiền nơi khóe miệng như ẩn như hiện.

Nói đến ký ức, ngược lại Tô Nhược Mộng nhớ đến tờ giấy buổi sáng thấy ở trên bàn trang điểm, nghĩ thầm đợi hỏi Thất hộ pháp một chút, xem phương pháp đó có thể dùng hay không?

Mọi người phân công làm, chỉ chốc lát sau, ở bên bờ sông đốt lên một đống lửa trại.

Tô Nhược Mộng vẫy vẫy tay với Thất hộ pháp, hô: "Thất hộ pháp, ngươi qua tới đây, ta có việc muốn thỉnh giáo ngươi."

"Phu nhân, có chuyện gì sao?"

Tô Nhược Mộng nhìn xuống Lôi Ngạo Thiên, chuyển con mắt nhìn Thất hộ pháp, nhỏ giọng hỏi: "Thất hộ pháp, buổi sáng ta phát hiện Phó Linh Tử lưu cho ta một tờ giấy."

"Phó Linh Tử?" Lôi Ngạo Thiên và Thất hộ pháp đồng thời nhìn về phía nàng, miệng đồng thanh hỏi ngược lại.

Khe khẽ gật đầu, vẻ mặt Tô Nhược Mộng chuyển chính thức mà nói: "Là Phó Linh Tử, trong chữ viết kia lộ ra một cỗ linh khí, ta tin tưởng đó là bút tích thực sự của Phó Linh Tử. Về phần, hắn thoát hiểm như thế nào, làm sao đuổi theo chúng ta, ta cũng không thể nào biết được."

"Hắn chỉ viết ngắn ngủn trong tờ giấy, để cho ta lấy máu cùng uống, có thể làm cho trí nhớ Ngạo Thiên không mất đi, nhưng độc cũng giải không được, hắn lại nói đi tìm thuốc giải. Còn nói duyên phận đến, lúc đó tự sẽ gặp nhau."

Nói xong, nàng từ trong ống tay áo móc ra một khối vải vụn và một cái dây cột tóc.

Lôi Ngạo Thiên liếc nhìn vật trong tay Tô Nhược Mộng, trong lòng đã tin chắc, không sai người lưu lại tờ giấy là Phó Linh Tử. Chỉ là, hắn không hiểu, Phó Linh Tử vì sao phải giúp hắn, vì sao còn phải mạo hiểm giúp hắn đi lấy thuốc giải?

Giữa bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau.

"Phu nhân, xem ra Phó Linh Tử này khác xa những gì chúng ta suy đoán, nếu hắn đi theo chúng ta lại không lộ diện, hơn nữa còn chủ động đi lấy thuốc giải cho Giáo chủ. Thuộc hạ rất là nghi hoặc cử chỉ của hắn, chỉ là, độc dược và chung thuật của Tây bộ tộc đều là tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ. Nếu như theo Phó Linh Tử nói, có thể uống máu lưu lại trí nhớ, ta lại cảm thấy tình độc trong cơ thể Giáo chủ không phải độc mà là chung."

Thất hộ pháp sửa lại đầu mối, nói ra nhận xét của mình.

"Chung?" Tô Nhược Mộng kinh hãi, nếu như sớm đoán được khả năng này, Tâm Nương ngược lại có thể giúp nàng biết rõ chân tướng sự tình.

Nhưng bây giờ Bốc Đạt Phu đã bị Đông Lý Phong trừ bỏ, xem ra chuyện này cũng chỉ có thể chờ Phó Linh Tử trở về, mới có thể biết rõ.

"Ta muốn thử, ta tin tưởng Phó Linh Tử. Tạm thời mặc kệ lai lịch của hắn, mục đích của hắn. Nhưng mà, ta tin tưởng trực giác của mình, hắn là bạn không phải là địch." Vẻ mặt Tô Nhược Mộng kiên định nói, ngước mắt nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, im lặng hỏi thăm ý kiến của hắn.

"Dùng lượng bao nhiêu?" Có thể giữ được ký ức, Lôi Ngạo Thiên tất nhiên vui mừng, nhưng hắn cũng quan tâm uống bao nhiêu máu. Nếu như làm tổn thương thân thể Mộng nhi, hắn không nỡ.

"Mỗi ngày lấy ba giọt máu trong tim, dùng ba ngày, là đủ."

"Được!" Lôi Ngạo Thiên toét miệng ra, một lời liền đồng ý.

......

"Chủ tử, bọn họ quả nhiên không tiếp tục đi về phía trước, mà dừng ở bờ sông dưới chân núi. Chủ tử thật là thần cơ diệu toán, kế tiếp có phải cũng tiến hành kế hoạch như cũ không? Kính xin chủ tử chỉ rõ."

Hắc Lang đứng ở sau lưng Đông Lý Phong, cung kính xin chỉ thị.

Đông Lý Phong đứng ở trên đá lớn, buông mắt nhìn đám ánh lửa bên bờ sông dưới chân núi, trong con ngươi băng lãnh hiện ra bó bó hàn ý, cười khẽ một tiếng, nói: "Lần này nếu như còn không bắt được Tô Nhược Mộng, ngươi cũng đừng trách ta không để ý tình nghĩa chủ tớ nhiều năm."

Lòng Hắc Lang không khỏi run lên, trong con ngươi cuồn cuộn sương mù nồng nặc.

"Dạ, thuộc hạ đi làm ngay." Dứt lời, Hắc Lang ngước mắt nhìn Đông Lý Phong một cái thật sâu, trong mắt hiên lên đau thương và cáo biệt.