Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 77-2: Liên kế phản kích, trừng trị tiểu nhân (2)




Edit: Thảo My

Ý đồ muốn chủ tớ Đông Lý Phong và Bốc Đạt Phu sinh lòng khoảng cách, nếu như có thể khiến Đông Lý Phong tự mình giải quyết tên khốn kiếp này, vậy thì hắn càng thêm vui sướng khi thấy.

Nữ nhân của hắn? Nhị hộ pháp đột nhiên bị ý nghĩ của mình làm cho giật mình, lúc nào thì hắn xem nữ nhân kia thành nữ nhân của mình? Khẽ mở rộng miệng, vẻ mặt phức tạp nhìn trên quầy một cái, ngay sau đó lắc mạnh đầu.

Đông Lý Phong nghe một bàn của Lôi Ngạo Thiên truyền tới tiếng cười, hàn khí trên người nặng hơn, con ngươi vốn âm trầm, giờ phút này hẳn là mơ hồ bắn ra thanh quang hung ác nham hiểm, làm cho người ta trực giác nguy hiểm đang ở trước mắt.

"Bốc Đạt Phu."

"Ở đây, Vương Gia có chuyện xin phân phó." Bốc Đạt Phu nghe Đông Lý Phong từ trong kẽ răng nặn đi ra ba chữ, lòng không biết thế nào đột nhiên căng thẳng, trực giác mình sẽ gặp xui xẻo. Trên đầu trong nháy mắt thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, cũng không nhúc nhích chờ câu nói tiếp theo của Đông Lý Phong.

Đông Lý Phong lạnh lùng liếc qua hắn, khẽ mở cánh môi, thanh âm hơn âm lãnh chậm rãi truyền ra: "Hắc Lang, móc cặp mắt của Bốc Đạt Phu xuống cho ta, cắt đầu lưỡi, chém tứ chi. Trực tiếp ném vào trong núi lớn, có thể sống sót hay không, toàn bộ dựa vào vận mệnh của hắn."

Nghe vậy, Bốc Đạt Phu cúi đầu quỳ dưới đất kịch liệt run rẩy, lòng như rơi vào hồ băng, cũng không dám có một phần mơ hồ. Bò đến dưới chân Đông Lý Phong, chợt ôm lấy chân của hắn, lớn tiếng cầu xin tha thứ: "Vương Gia tha mạng, thuộc hạ oan uổng. Cầu xin Vương Gia xem phân thượng thuộc hạ đã từng thay Vương Gia trừng trị Lôi Ngạo Thiên, tha cho cái mạng chó này của thuộc hạ."

Hắn ta không nói đến Lôi Ngạo Thiên còn may, vừa nói như thế, chỉ làm hắn nhớ tới chuyện hắn ta gạt có thuốc giải, chỉ làm hắn nhớ tới chuyện độc trên người Lôi Ngạo Thiên đã giải được. Điều này làm cho hắn càng thêm tức giận, càng thêm hận không thể cắt hắn ta thành tám khúc.

Đông Lý Phong nâng một cái chân khác lên, dùng sức chân đá trên đầu hắn một cái, lười nhát nhìn Bốc Đạt Phu bay đến góc đại đường, lạnh giọng nói Hắc Lang đứng một bên: "Còn không mau đi? Cần ta dạy ngươi làm như thế nào sao?"

"Thuộc hạ tiếp lệnh." Tim Hắc Lang lập tức vọt lên trên cổ họng, vội vàng quỳ một chân xuống, chắp tay thở dài. Lại đứng lên, ánh mắt phức tạp nhìn Bốc Đạt Phu một cái, sải bước đi tới phía hắn.

"Vương Gia tha mạng......" Tiếng Bốc Đạt Phu cầu xin tha thứ càng ngày càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn không nghe được, mọi người mới phục hồi tinh thần lại, sợ hãi liếc nhìn Đông Lý Phong một cái. Trong đại đường tốp năm tốp ba người cầm bọc quần áo trên bàn rời đi, không dám sống chung cùng một khách sạn với Đông Lý Phong và Lôi Ngạo Thiên.

Nam Cung Nhược Lâm không nhịn được cả người rét run rùng mình, nàng lặng lẽ nhìn về phía Đông Lý Phonǵ, thấy khí tức toàn thân hắn vẫn rét lạnh, vội vàng thu hồi ánh mắt. Trong lòng không khỏi tự hỏi, biểu ca lòng dạ độc ác như vậy, thật sự sẽ là phu quân của mình sao?

Nhưng nghĩ lại, Đông Lý Phong sinh ở hoàng gia, nếu không có thủ đoạn riêng chắc hẳn cũng không cách nào làm được việc, có lẽ đây chính là phụ thân thường nói, vô độc bất trượng phu, mỗi một thời đại hoàng đế đều là chân đạp bạch cốt đi lên ngai vàng.

Nghĩ tới Đông Lý Phong nhất định hợp với ngai vàng kia, trong lòng Nam Cung Nhược Lâm đảo qua khiếp ý. Trong lòng âm thầm quyết định, nhất định phải khiến cho phụ thân phụ trợ Đông Lý Phong đi lên ngai vàng, như vậy tương lai nàng chính là nhất quốc chi mẫu rồi, mà Nam Cung gia tộc cũng thịnh vượng trước nay chưa từng có.

Tô Nhược Mộng đều thu tất cả vẻ mặt biến hóa của Nam Cung Nhược Lâm vào trong mắt, trong lòng đã hiểu, nữ tử trước mắt này và Đông Lý Phong thật đúng là rất xứng một đôi. Tin tưởng hiện tại Nam Cung Nhược Lâm đã chấp nhận thủ đoạn ác độc của Đông Lý Phong, hơn nữa còn có ý vị một đường tương trợ.

Quả nhiên, thiên kim tiểu thư trong thâm trạch cũng đều không phải ngồi không.

Chỉ là, kết quả của Bốc Đạt Phu, thật sự khiến nàng vui mừng. Đã thu thập tên cặn bã, lại không cần tự mình động thủ, còn có thể khiến cho bên cạnh Đông Lý Phong thiếu một trợ thủ đắc lực, cái này thật đúng là một hòn đá hạ ba con chim.

"Đi thôi." Tô Nhược Mộng khẽ gọi Lạc Băng Vũ bên cạnh một tiếng, hai người từ từ bước xuống.

Trong đại đường yên tĩnh, mọi người theo đuổi tâm tư của mình nghe lỗ tai truyền tới tiếng bước chân, rối rít ngẩng đầu nhìn về nữ tử áo tím trên cầu thang từ từ đi xuống. Trong khoảng thời gian ngắn, khói mù nặng nề mới vừa lại đảo qua, trước mắt chỉ cảm thấy sáng lên, đều bị nữ tử thanh nhã mát mẽ tuyệt sắc này hút hồn.

Lôi Ngạo Thiên đứng lên, khẽ nhìn lướt qua Đông Lý Phonǵ, ngay sau đó đưa mắt nhìn về phía Tô Nhược Mộng chầm chậm dời bước đi đến, nhếch môi cười, nơi nơi tình ý, khẽ mở môi đỏ mọng.

Hữu mỹ nhất nhân hề, tử yên thâm xử lai.

Mỹ mục cố phán gian, vạn vật giai thất sắc.

Ngã tâm dục hóa điệp, hoàn nhiễu mỹ nhân gian.

Hữu mỹ nhất nhân hề, cửu thiên chi ngoại lai.

Cử thủ đầu túc trung, phong hoa dật mãn gian.

Ngã tâm dục hóa đằng, khẩn nhiễu mỹ nhân tâm.

(Dịch:  Có một người xinh đẹp, như khói tím đi đến.

Đôi mắt đẹp nhìn quanh, vạn vật đều phai màu.

Lòng ta muốn hóa bướm, vòng quanh mỹ nhân.

Có một người xinh đẹp, bên ngoài chín tầng mây đi đến.

Giơ tay nhấc chân, tràn đầy phong nhã tài hoa.

Lòng ta muốn hóa dây mây, quấn chặt tim mỹ nhân.)

Một bài thơ ngẫu hứng thuận miệng nói ra, mọi người nhìn Tô Nhược Mộng, lại nhìn vẻ mặt tình ý của Lôi Ngạo Thiên, trong lòng vừa kinh vừa sợ. Kinh hãi là: không ngờ Đại Ma Đầu Lôi Ngạo Thiên lại tài hoa hơn người như thế, bên trong câu thơ rất ngắn, đã nói khuôn mặt đẹp của Tô Nhược Mộng và toàn bộ thâm tình của hắn ra ngoài.

Sợ là: may là mình không nghe lời đồn Đông Lý Phong tản đi, nếu quả thật tin lời của hắn, không biết sống chết đi đấu thủ với Lôi Ngạo Thiên, vậy bây giờ bọn họ nào còn có mệnh ngồi ở chỗ này ăn điểm tâm xem cuộc vui.

Suy nghĩ một chút Thành vương này thật đúng là một người đáng sợ, ngay cả thủ hạ của mình cũng có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy. Sau này vẫn nên cố gắng cách xa loại hoàng tử không có nhân tình này, muốn dựa vào hắn một bước lên trời, vậy cũng phải nhìn mình có phần mệnh tốt đó không.

Thay vì dưới tay hắn ăn bữa nay lo bữa mai, còn không bằng yên tĩnh lang thang kiếm sống trên giang hồ.

Đông Lý Phong không biết một màn mình mới vừa giết Bốc Đạt Phu, đã làm rất nhiều người trên giang hồ có lòng muốn đầu nhập hắn cũng sinh ra hàn ý trong lòng. Mà trên giang hồ không thiếu nhất chính là tin tức linh thông, tin tưởng chuyện đã xảy ra sáng nay ở 【 Vô Danh khách sạn 】 này, rất nhanh sẽ truyền khắp khắp ngõ ngách trong giang hồ.

Nếu như Đông Lý Phong mà biết trong lúc vô tình đã làm giảm hình tượng của mình đi rất nhiều, đoán chừng, hắn mới vừa tức giận cũng sẽ không xử trí Bốc Đạt Phu trước mắt bao người.

Nhưng bây giờ hắn nhìn Tô Nhược Mộng vốn nên thuộc về hắn chầm chậm tới, nhìn nàng và Lôi Ngạo Thiên liếc mắt đưa tình, tức giận đố kị trong lòng hắn không nhịn được nhanh chóng lớn lên, thế không thể đỡ, trực tiếp phá ngực ra, có khuynh hướng muốn thiêu khách sạn này thành tro tàn.

Khóe mắt Tô Nhược Mộng lóe lên không để lại dấu vết liếc mắt nhìn Đông Lý Phong đố kị lửa giận ngập trời một cáí, nhu tình thật sâu nhìn Lôi Ngạo Thiên, vểnh môi cười yếu ớt, môi đỏ mọng khẽ khẽ mở.

Thanh thanh điều điều, tự tự cú cú.

Vô ngữ dật biểu, ngã tâm chi hằng.

Nhật nhật dạ dạ, tuế tuế niên niên.

Nùng nùng tình ý, dĩ thân tương tùy.

( Dịch:  Thanh âm giọng nói, chữ chữ câu câu.

Không lời nói đầy bày tỏ, lòng ta mãi mãi.

Cả ngày lẫn đêm, tuổi tuổi năm năm.

Nồng đậm tình ý, lấy thân đi theo.)

Bốn chữ vè vô cùng đơn giản, nhưng âm thanh của nàng thanh thúy như châu ngọc, lại làm cho mọi người một lần nữa mất hồn, đều là kinh ngạc nhìn nàng.

Không phải nói, Tô Nhược Mộng chỉ là một thôn nữ sao? Nhưng tại sao nàng có thể mở miệng cũng là câu thơ? Mặc dù không phải là cái gì mãnh liệt, nhưng mà, câu thơ đơn giản này lại mang ý nghĩa sâu xa, cũng không phải người nào trong khoảng thời gian ngắn cũng có thể hiểu được.

Nam Cung Nhược Lâm cũng sững sờ nhìn Tô Nhược Mộng, trong khoảng thời gian ngắn, hẳn là không hoàn hồn được.

Chẳng lẽ tin tức nàng lấy được là giả?

Tô Nhược Mộng này trước mọi người liếc mắt đưa tình với nam tử cũng có thể hàm súc như vậy, ra thế, không trách được Đông Lý Phong lại đối với nàng khác biệt như vậy. Nghĩ tới, nàng lặng lẽ dời mắt nhìn về phía Đông Lý Phong, thấy mặt hắn xanh mét, hai mắt phóng hỏa, bộ dạng giống như tại chỗ bắt được thê tử của mình hồng hạnh xuất tường.

Nam Cung Nhược Lâm không nhịn được hung hăng trợn mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng đang tay nắm tay, trong lòng hung hăng phi: dâm phụ. Tay ẩn trong ống tay áo siết thật chặt, ngay cả khi móng tay dài bấm vào trong lòng bàn tay, cũng không cảm thấy đau nhức.