Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 60-1: Lại bị trói ? Thật là xui xẻo!(1)




Edit: Thảo My

Tô Nhược Mộng nhìn Tô thị khó có được vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng rét lạnh, yên lặng xoay người đóng cửa, lại đi tới trước mặt nàng, nhẹ giọng mà hỏi: "Mẹ, người làm sao vậy?"

Tô thị mở lòng bàn tay ra, bên trong có một túi gấm thêu mặt trời ấm áp cùng một hồ bích thủy (xanh biếc), Tô Nhược Mộng có thể nhìn thấy rõ tay nàng đang run rẩy. Nàng mù mịt nhìn Tô thị, hỏi: "Mẹ, cái này là cái gì? Người cho ta sao?"

Đây là thế nào? Túi gấm này là chuyện gì xảy ra?

Nàng chưa bao giờ thấy Tô thị nghiêm túc như vậy, trực giác túi gấm này có ý nghĩa gì đặc biệt.

Nghe vậy, Tô thị kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Đây là từ nam trang con mặc ngày hôm qua rơi xuống, chẳng lẽ con không biết?" Nói xong, nàng ấy kích động nắm lấy tay của nàng, đáy mắt lóe ra ánh sáng khó hiểu:"Mộng nhi, con nói cho mẫu thân biết, vật này là ai đưa cho con?"

Trong lòng Tô Nhược Mộng không khỏi thất kinh, từ trong quần áo của nàng rơi ra ngoài? Nhưng nàng xác định vật này không phải của nàng.

Nàng hoang mang lắc đầu một cái, nói: "Ta cũng không biết, vật này không phải của ta."

"Con suy nghĩ thật kỹ, ngày hôm qua xuống núi con có gặp phải chuyện gì kỳ quái hay không? Hoặc là gặp phải người kỳ quái nào?" Tô thị nhìn nàng còn vẫn là dáng vẻ hoang mang, trực tiếp làm rõ hỏi: "Ngày hôm qua xuống núi con có gặp được một phu nhân tóc trắng phơ hay không?"

"Mẹ, làm sao người biết?" Tô Nhược Mộng trợn to hai mắt, mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn Tô thị, rồi nói tiếp: "Tại trong khách sạn coǹ đụng phải một lão bà bà tóc trắng cùng một cô nương, nhưng mà, con cũng không nhận ra nàng, cũng không có cùng nàng nói chuyện."

Đột nhiên, trong đầu của nàng đã hiện lên hình ảnh cô nương đẩy mình ngã xuống đất, trong lòng đột nhiên có chút hiểu ra: "Mẹ, ta nhớ ra rồi cái này túi gấm có thể là do cô nương kia ở lúc đụng ta, thừa dịp ta không chú ý đặt ở trên người ta."

Mắt Tô thị nhìn túi gấm trong lòng bàn tay, đường cong trên mặt nhất thời nhu hòa, giống như là vật nàng yêu quý mất rồi lại tìm thấy, trong miệng thì thào nhỏ nhẹ: "Nàng tới, nhiều năm như vậy không thấy, rốt cuộc có cơ hội gặp nhau."

"Người nào?" Tô Nhược Mộng nghe lời của nàng nói, trong lòng đã có thể kết luận Tô thị biết cái bà bà tóc bạc đó, mà có còn đã từng là người rất thân thiết

"Mẹ, bà lão kia chẳng lẽ là người của Phượng tộc?"

Người của Phượng tộc nhanh như vậy đã tìm tới? Nếu như họ thật là người Phượng tộc, nàng cũng có thể lý giải vì sao vị lão bà kia lúc ở khách sạn cứ nhìn chằm chằm nàng?

Khẽ vuốt cằm, hai mắt Tô thị óng ánh nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Nếu như mà ta không đoán sai, con thấy bà lão kia chính là Nhị Trưởng Lão Phượng tộc chúng ta —— Thủy Noãn. Phượng tộc đã xảy ra chuyện gì sao? Nàng làm sao lại ra ngoài?"

Nói xong, Tô thị nhíu chặt hai hàng chân mày lại.

Phượng tộc bởi vì không có Phượng chủ, tất cả công việc đều do Tứ Đại Trưởng Lão xử lý, theo lý thuyết, Nhị Trưởng Lão không nên ra khỏi Phượng tộc. Nhất định là Phượng tộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng mà, tại sao nàng có thể tìm được nơi này? Chẳng lẽ là Tứ Đại Trưởng Lão đã biết Phượng chủ xuất hiện?

"Mộng nhi, con nói là bên người nàng còn có một cô nương?" Tô thị nhìn Tô Nhược Mộng, hỏi.

Tô Nhược Mộng nghe được Phượng tộc kinh ngạc đã phục hồi tinh thần lại, tâm tư rối loạn, nàng nhìn Tô thị vội vàng, khe khẽ gật đầu.

Tô thị đại khái đã có thể hiểu, vì sao Thủy Noãn trưởng lão có thể nhanh như vậy tìm tới nơi này, bên người nàng cô nương kia chác là trưởng lão kế nhiệm. Trưởng lão mới và Phượng chủ mới có một loại cảm ứng đặc biệt, cũng có khả năng các trưởng lão thông qua cái gì biết rằng Phượng chủ  mới xuất hiện.

Đây hết thảy, đợi nàng gặp Thủy Noãn thì chuyện cũng có thể biết rõ rồi.

"Mẹ, người muốn xuống núi?" Tô Nhược Mộng nhìn trên mặt Tô thị lóe lên vẻ kích động, trực tiếp hỏi.

Tô thị lắc đầu:"Hiện giờ không phải lúc, nếu như nàng thật là Thủy Noãn, nàng nhất định sẽ ở dưới chân núi chờ chúng ta. Tình thế hiện tại rất loạn, chân núi có một đống người đang chờ có người Tử Long lĩnh xuống núi, cho nên, mẹ không thể gây thêm phiền toái cho các con, chờ qua tất cả yên tĩnh trở lại rồi hãy nói."

Mặc dù nàng rất muốn gặp người quen cũ, nhưng mà, nàng biết bây giờ không phải là thời cơ tốt xuống núi.

Những chuyện ngày hôm qua Mộng nhi trải qua đã nói rõ, chỗ tối chân núi có không ít người có lúc nào cũng nhìn chằm chằm Tử Long Lĩnh, họ chỉ cần vừa hiện thân, cũng sẽ bị phát hiện.

Tô Nhược Mộng thở phào nhẹ nhõm, thật may là Tô thị không nói phải lập tức xuống núi gặp cái Nhị Trưởng Lão gì đó, ngày hôm qua bọn họ cùng Hắc Các và thiết vệ nổi lên xung đột, hiện tại không khí chân núi nhất định càng khẩn trương, trước mắt họ thật sự vẫn không nên xuống núi.

...........

Kinh Thành, Thành Vương phủ.

"Ba ba... Đồ ăn hại, tất cả đều là đồ ăn hại." Tìm được đường sống trong chỗ chết Hắc Hổ một mạch bỏ chạy, chạy thẳng về Thành Vương phủ nói tất cả chuyện ở chân núi Tử Long Lĩnh cho Đông Lý Phonǵ, nhưng chờ đợi hắn cũng chỉ là cái bạt tai độc ác tê dại.

Hắc Hổ không nhúc nhích đứng ở trước mặt Đông Lý Phong, tự động xin đi giết giặc: "Chủ tử, thật không phải là người chúng ta có vấn đề? Thời điểm chúng ta đang cùng Lôi Ngạo Thiên giao thủ, trong rừng phong vang lên tiếng đàn tràn đầy sát khí, âm thanh đàn kia làm chúng ta khí huyết cuồn cuộn, chúng ta căn bản không kháng cự nổi."

"Tiếng đàn? Trên giang hồ lúc nào lại xuất hiện vật như vậy? Các ngươi chính là một đám ăn hại, thua ở tay người ta, còn lấy lý do sứt sẹo như vậy tới khoác láo với ta?" Hai mắt Đông Lý Phong đỏ ngầu, giận dữ trừng mắt  người làm cho hắn hết sức thất vọng.

Hơn một trăm số tinh anh, cứ như vậy bị Lôi Ngạo Thiên tiêu diệt.

Bọn họ nhiều người như vậy không chỉ không có thương tổn hắn chút nào, hơn nữa còn trơ mắt nhìn Tô Nhược Mộng trở lại Tử Long Lĩnh.

Đồ ăn hại tất cả đều là đồ ăn hại.

Hai tay Đông Lý Phong rủ xuống siết chặt, trên mu bàn tay tất cả gân xanh đều hiện ra, hắn hoàn toàn không phục, những người đó đều là tinh anh của hắn, hắn tốn thời gian chi phí tài lực huấn luyện ra tinh anh, lại giống như cọp giấy, bị Lôi Ngạo Thiên dễ dàng tiêu diệt.

Phút cuối cùng, còn để cái đồ ăn hại này đến thông báo cho hắn biết, cái này rõ ràng khoe khoang với hắn.

Mà cái tên ngu xuẩn trước mắt, lại còn dám tìm cái lý do rách nát như vậy, thật là uổng công nuôi.

Đông Lý Phong cắn chặt răng, xoay người vung chưởng trực tiếp đánh về phía đỉnh đầu Hắc Hổ, hai mắt Hắc Hổ trừng lớn, mặt không thể tin nhìn   Đông Lý Phong hạ độc thủ với hắn, khóe miệng bật ra tia máu, đưa tay chỉ Đông Lý Phonǵ, ngập ngừng: "Chủ tử, ngươi... Ta..."

Nói mấy cái chữ đứt quãng, hắn ngã xuống đất, không nhúc nhích, cặp mắt đến chết vẫn trừng thật to.

"Ôi." Gương mặt mấy người tại chỗ kinh hãi, nhìn Hắc Hổ trên đất dù chết cũng không nhắm mắt, trên mặt bi thống chợt lóe rồi biến mất, nội tâm giống như nước sôi trào muốn phá ra,cuồn cuộn.

Mặc dù bọn họ biết tâm tình Đông Lý Phong không tốt sẽ bắt bọn họ hả giận, nhưng mà, bọn họ cũng không có ai lường trước, có một ngày Đông Lý Phong sẽ đích thân đưa bọn họ đưa xuống hoàng tuyền.

Bọn họ đối với hắn trung thành tận tâm, không oán không hối hận, không đánh trả, mắng không nói lại, không ngờ lại nhận được kết cục như vậy.

Hôm nay là Hắc Hổ, cũng có thể ngày mai là bọn họ. Nghĩ tới đây, đáy mắt bọn họ thoáng qua một chút không xác định, nội tâm thật lạnh.

Đông Lý Phong gắt gao nhìn chằm chằm sáu người trước mắt, lạnh lùng hỏi: "Thế nào? Các ngươi đây là thay Hắc Hổ cảm thấy không đáng sao?  Nội tâm các ngươi hận ta sao?" Vừa nói, vừa quan sát ánh mắt của bọn hắn, rồi nói tiếp: "Các ngươi không nên hận lầm người, các ngươi nên hận chính là Lôi Ngạo Thiên, đây tất cả đều là bởi vì hắn."

"Thuộc hạ không dám!" Mặt sáu người không thay đổi cùng nhau lên tiếng, thu chặt tất cả cảm xúc lại.

"Ha ha!" Đông Lý Phong ngửa đầu cười to mấy tiếng, giễu cợt, nói: "Các ngươi dám thì phải làm thế nào đây? Đây chính là mạng của các ngươi, Hắc Tam, Hắc Cẩu, hai người các ngươi dẫn thêm người canh giữ ở chân núi Tử Long Lĩnh, phàm là người từ Tử Long Lĩnh xuống, trừ Tô Nhược Mộng ra, giết không tha!"

"Dạ, thuộc hạ tiếp lệnh." Hắc Tam cùng Hắc Cẩu một gối quỳ xuống, chắp tay tiếp lệnh, xoay người dùng khóe mắt liếc qua Hắc Hổ trên đất.

Thân là hạ nhân, thân bọn họ chỉ xứng sống trong bóng tối, cho tới bây giờ chưa bao giờ có quyền lựa chọn.

Đúng, Đông Lý Phong nói đúng, bọn họ không phục thì phải làm thế nào đây?

Bọn họ có thể hận, có thể oán, có thể tìm kiếm người báo thù —— chỉ có thể là Lôi Ngạo Thiên.