Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 41: Ngươi thật có văn hóa




"Đúng đó, chúng ta nên nhanh chóng vào xem coi phải làm thế nào mới phá được mấy đoạn thiết trụ đó?" Nghe vậy, Tô Nhược Mộng mới nhớ tới trong động vẫn còn một người đang chờ nàng cứu, liếc mắt ra vẻ áy náy với Lạc Băng Vũ, lại ngẩng đầu nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Ngươi có thể chặt gãy thiết trụ được không?"

"Là loại thiết trụ nào?" Lôi Ngạo Thiên nhìn dáng vẻ sầu não của Tô Nhược Mộng, dắt tay nàng, nói: "Đi, chúng ta vào xem một chút."

Lạc Băng Vũ theo sau bọn họ, ánh mắt vẫn dừng lại nơi hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.

Không ngờ giáo chủ Ma giáo vẫn có một mặt như vậy, xem ra lời đồn trên giang hồ cũng không hoàn toàn là đúng.

Tới bao giờ mình mới tìm được một nam tử võ công cao cường, cùng nhau du ngoạn giang hồ?

Đi vào trong động, Lôi Ngạo Thiên nhìn mấy cây thiết trụ, hơi cau mày nói: "Đây là thiết trụ được đặc chế từ huyền thiết ngàn năm."

"Vậy ngươi cũng không có cách nào sao?" Mặc dù Tô Nhược Mộng không biết huyền thiết ngàn năm này lợi hại đến mức nào, nhưng chỉ cần nghe giọng điệu của Lôi Ngạo Thiên, nàng đã đoán được vật này không dễ phá.

Nữ tử trung niên bên trong động nghe được giọng nói của Lôi Ngạo Thiên, cả người chấn động, ngẩng đầu nhìn hắn không, mắt không chớp lấy một cái, môi mở ra, run giọng hỏi: "Ngạo Thiên?"

"Ách?" Ba người bên ngoài nghe tiếng, đều kinh ngạc nhìn về phía nữ tử bên kia thiết trụ.

Sao nàng lại biết Lôi Ngạo Thiên? Không phải nàng bị nhốt ở đây 17 năm sao?

Tô Nhược Mộng nghi ngờ nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lôi Ngạo Thiên, lại nhìn vẻ kích động trên mặt nữ tử áo trắng, sau khi quan sát thật kỹ, nàng mới phát hiện ngũ quan của hai người rất giống nhau. Khó trách, lần đầu tiên khi nhìn thấy nữ tử áo trắng này, nàng đã cảm thấy rất quen thuộc.

"Hai người họ thật giống nhau." Lạc Băng Vũ há to miệng, giật mình chỉ vào Lôi Ngạo Thiên và nữ tử áo trắng.

Nghe vậy, chân mày Lôi Ngạo Thiên vặn thật chặc, híp mắt nhìn chằm chằm nữ tử áo trắng với vẻ kinh ngạc.

Nàng ta là ai? Sao mình lại không có chút ấn tượng nào thế? Sao nàng có thể gọi được tên mình?

Tô Nhược Mộng nhìn nữ tử áo trắng đang yên lặng rơi lệ, nhẹ giọng hỏi: "Tiền bối, sao người lại biết Lôi Ngạo Thiên?" Tuy trong lòng nàng đã có suy đoán, nhưng nàng vẫn muốn biết đáp án chính xác.

Chắc sẽ không cẩu huyết thế chứ? Chẳng lẽ nữ tử này mới là mẹ ruột của Lôi Ngạo Thiên?

Nếu quả thật là như vậy, vậy cha mẹ hiện giờ của Lôi Ngạo Thiên là ai?

"Hắn thật sự là Lôi Ngạo Thiên?" Nữ tử áo trắng không đáp mà hỏi ngược lại, vừa nãy nàng mới chỉ hoài nghi, không ngờ hắn thật sự là Ngạo Thiên, "Ha ha ha, Quả nhiên là trời cao có mắt, không ngờ đời này ta còn có thể gặp lại Ngạo Thiên."

"Ngươi là ai?" Lôi Ngạo Thiên vẫn nhíu chặt mày mà nhìn nàng, không nhịn được hỏi.

Hắn có cảm giác rất thân thiết với nữ nhân này, nhưng hắn lục tung tất cả trí nhớ của mình cũng không nhớ được nàng là ai.

"Ngạo Thiên, con còn nhớ rõ Lệ di không?" Nữ tử áo trắng nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ, thấy hắn lắc đầu thì không nhịn được cười nói: "Con không nhớ được cũng là bình thường, dù sao thì lúc đó con chỉ mới có hai tuổi."

Tay Tô Nhược Mộng nắm chặt lấy tay Lôi Ngạo Thiên, ngước mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi tìm cách cứu tiền bối ra trước đã, rồi hãy từ từ ôn chuyện sau."

"Được, các nàng lùi lại chỗ cửa động đi, nơi này cứ giao cho ta là được rồi." Tròng mắt giao nhau với nàng, hắn muốn dùng Long Khiếu kiếm để chặt đứt mấy thiết trụ này, hắn sợ kiếm khí sẽ làm các nàng bị thương.

"Ừ, ngươi cẩn thận một chút, chúng ta ở bên ngoài chờ." Khẽ vuốt cằm, Tô Nhược Mộng xoay người dắt Lạc Băng Vũ đi về phía cửa động.

Tô Nhược Mộng đứng ngoài cửa động ngắm nhìn cảnh đêm dưới chân núi, gió đêm thổi mái tóc nàng tung bay, hệt như tinh linh đang nhảy múa. Lạc Băng Vũ đứng sau lưng nàng, kinh ngạc nhìn nữ tử không hề mặc y phục bắt mắt, không hề đeo trang sức rực rỡ, nhưng dù không có những thứ kia thì trên người nàng vẫn tỏa ra phong hoa (hào hoa phong nhã) chói mắt.

Nghĩ đến lúc nãy nàng ấy nói với Lôi Ngạo Thiên, nàng là bằng hữu của nàng ấy, lòng của nàng liền thấy ấm áp, khẽ nói: "Tô cô nương, sau này ta muốn đi theo ngươi." Nàng quyết định, sau này sẽ đi theo bên cạnh nàng ấy, chỉ cần đi theo nàng ấy và Lôi Ngạo Thiên, nàng có thể ngao du giang hồ thỏa thích.

Bởi vì, nơi có Lôi Ngạo Thiên, thì sẽ có giang hồ.

Có lẽ, nàng còn có thể thông qua lực lượng của Ma giáo, tìm được ca ca thất lạc của mình.

"Không phải ngươi muốn đi xông pha giang hồ sao?" Tô Nhược Mộng quay đầu lại nhìn nàng, mỉm cười hỏi.

Lạc Băng Vũ gật đầu một cái, ánh mắt kiên định nhìn nàng, nói: "Muốn chứ, ta sẽ không từ bỏ đâu. Nhưng mà, trước tiên ta muốn luyện võ công cho thật giỏi trước đã, Tô cô nương không thích ta đi cùng sao?"

Nàng sẽ không từ bỏ giấc mộng của mình, nhưng mà, những thiệt hại, tổn thất mà nàng phải chịu từ người Ninh Ngạo Tuyết đã báo cho nàng biết, cánh không đủ cứng mà muốn xông xáo giang hồ thì chỉ khiến mình bị bẻ gãy cánh, chịu cảnh cá chậu chim lồng thôi. Nàng tin, đi theo bên người Tô Nhược Mộng, nàng nhất định có thể khiến cho bản thân ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Nhẹ nhàng lắc đầu, Tô Nhược Mộng thản nhiên nói: "Không có, ta rất vui, bởi vì ngươi là bằng hữu thứ hai của ta. Chỉ có điều là, ta định đi Tử Long lĩnh, nghe nói, nơi đó không thu nhận người không phải Ma giáo."

Nàng đã quyết định đi Tử Long lĩnh xem xem có thật là có ruộng tốt cảnh đẹp hay không? Quan trọng hơn là, nàng đã quyết định sau này nơi nào có Lôi Ngạo Thiên hắn, thì sẽ có Tô Nhược Mộng nàng.

"Không sai! Không phải người của Ma giáo thì không thể vào Tử Long lĩnh."

Mấy bóng đen vọt đến trước mặt Tô Nhược Mộng, chúng hộ pháp vui mừng nhìn Tô Nhược Mộng không chút thương tổn, cùng tiến lên hành lệ: "Tham kiến phu nhân."

Thấy phu nhân bình yên vô sự bọn họ cũng an lòng, nếu không, bọn họ thật không biết phải đối mặt với sự dằn vặt của lương tâm và Giáo chủ như thế nào.

"Nhị, Tứ, Lục, Bát, các ngươi cũng tới à." Tô Nhược Mộng vui vẻ nhìn bọn họ, sau đó lại vặn mi hỏi: "Các người đều tới đây, vậy mẹ của ta phải làm sao?"

Nhị hộ pháp tiến lên cười nói: "Lão Tam đã lên đường hộ tống lão phu nhân đến Tử Long lĩnh rồi."

"Đúng vậy, nghe nói phu nhân mất tích, Giáo chủ như bị lửa đốt mông, lập tức lao tới đây ngay." Lục hộ pháp vui vẻ nhìn Tô Nhược Mộng.

Tứ hộ pháp giơ tay thưởng cho Lục hộ pháp một cái cốc đầu, nói: "Không có văn hóa, sao có thể dùng từ tục như vậy để hình dung giáo chủ của chúng ta?"

Lục hộ pháp vuốt gáy, không vui hỏi ngược lại: "Ngươi có văn hóa, nói xem phải hình dung thế nào?"

"Lửa cháy đến nơi."Tứ hộ pháp dương dương tự đắc nói.

Nghe vậy, Lục hộ pháp liếc trắng mắt, khinh thường nói: "Lửa cháy đến nơi với lửa đốt mông có gì khác sao? Không phải đều là đốt trên người hay sao, ta còn tưởng rằng ngươi có văn hóa lắm? Không bằng ai mà còn bày đặt ra vẻ."

"Ngươi..."

"Ta thế nào?"

"Các người đừng cãi nữa, ồn ào cả một ngày rồi vẫn chưa thấy phiền hay sao?" Nhị hộ pháp đưa tay ra hiệu cho họ dừng lại, lại chuyển mắt nhìn Tô Nhược Mộng với vẻ cợt nhả, nói: "Phu nhân, bọn họ có làm ồn đến ngươi không?"

Tô Nhược Mộng lắc đầu, nhìn vẻ mặt mừng rỡ của Tứ, Lục hộ pháp, nói: "Ta quen rồi, lúc các ngươi không có ở đây, may là còn có Cửu muội."

"Cửu muội? Ai?" Chúng hộ pháp đồng loạt lên tiếng.

Bọn họ chỉ có tám người, ở đâu ra thêm một Cửu muội vậy?

"Nàng." Tô Nhược Mộng đưa tay kéo Lạc Băng Vũ đến trước mặt bọn họ, cười nói: "Cửu muội, tuyệt đối không hề yên lặng hơn các ngươi. Sau này, nàng chính là Cửumuội của các ngươi, phải biết quan tâm đến muội muội nhiều một chút."

Mặt Lạc Băng Vũ đỏ lên, khẩn trương nhìn mấy hộ pháp Ma giáo trong truyền thuyết, cười khan nói: "Hắc hắc, xin các vị đại ca chiếu cố nhiều hơn."

"Nàng?"