Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 19: Nhị hộ pháp là người trong "hội tỷ muội"




"Ách? Cái đó... các ngươi cứ làm việc của mình đi, ta đi trước." Chu đại thẩm có chút lúng túng liếc mắt nhìn mấy hộ pháp đang nổi giận đùng đùng lại không thể đi xả giận kia, xoay người, cất bước rời đi.

Bộ dạng hiện giờ của mấy người này so với dáng vẻ uy phong lẫm liệt lúc chiều ở nhà lão Ổ, quả thật là khác biệt một trời một vực. Hiện giờ nhìn họ giống như mấy tiểu tức phụ tức mà không dám nói.

Cũng không biết bọn họ có thẹn quá hóa giận mà vặn cổ nàng hay không, nàng vẫn nên tránh xa một chút thì tốt hơn. Nghe nói, người của Ma giáo đều hỉ nộ vô thường, xem bộ dạng vừa nãy của bọn họ là biết, chỉ có điều, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng không thể tin được, người của Ma giáo nói chuyện đều không rời cái đầu như vậy.

Nghe giọng của Chu đại thẩm, chúng hộ pháp mới nhớ tới bên cạnh vẫn còn một nông phụ, đoàn người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều ngầm hiểu mà đưa mắt tập trung về phía Chu đại thẩm, hắc hắc nở nụ cười.

Chu đại thẩm trợn to hai mắt, nhìn bọn họ đang cười khúc khích với mình, trực giác đầu tiên là: Những người này sẽ giết mình diệt khẩu vì mình vừa nhìn thấy trò cười của bọn họ. Vì vậy, nàng hoảng loạn bước lùi về sau mấy bước, chân bị vấp, hai mắt nhắm lại, thét lên chuẩn bị tiếp xúc thân mật với mặt đất.

"A..." Tiếng kêu sợ hãi đột nhiên dừng lại, không có cảm giác đau đớn như trong dự liệu, mà cánh tay bị người khác kéo lấy, Chu đại thẩm hoang mang mở mắt nhìn Nhị hộ pháp vừa kịp thời kéo mình, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Nhị hộ pháp không hiểu nhìn nàng: "Ta thấy ngươi sắp té." Hắn đưa tay kéo nàng đương nhiên là vì cứu nàng, sao đầu óc của vị đại thẩm này còn vô dụng hơn cả hắn vậy? Vậy còn giữ để làm gì?

Chu đại thẩm liếc mắt nhìn cánh tay đang bị hắn bắt lấy, ngượng ngùng nói: "À, cảm ơn!"

Lục hộ pháp đi tới vỗ vai Nhị hộ pháp, khen: "Nhị ca, ngươi thật thiện lương!"

"Ta? Thiện lương?" Nhị hộ pháp nhìn Lục hộ pháp, không khỏi nóng nảy, giải thích: "Ngươi đừng có vu oan cho ta, chúng ta là hộ pháp của Ma giáo, sao có thể thiện lương được chứ? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sao ta còn tiếp tục lăn lộn trên giang hồ được nữa?"

Hộ pháp Ma giáo chỉ có thể lãnh huyết, sao có thể thiện lương?

Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, đừng nói bọn danh môn chính phái kia sẽ cười đến rụng răng, ngay cả hắn nghe được còn toàn thân nổi da gà, giống như hiện tại.

"Vậy?" Lục hộ pháp nhìn theo cánh tay vẫn đang nắm chặt tay đối phương của hắn, chép miệng, ý tứ không nói cũng hiểu.

Khóe miệng Ngũ hộ pháp hơi giương lên, đáp lời: "Lục đệ, Nhị ca chỉ hơi luyến mẫu chút thôi!"

"Không, thể, nào!" Bát hộ pháp lắc đầu một cái: "Cũng có thể nhị ca muốn nghé con gặm cỏ già, chỉ là không biết vị đại thẩm này đã có trâu hay chưa? Nếu không thì đành để Nhị ca được lợi rồi!"

Đại hộ pháp nhìn mấy huynh đệ càng nói càng chả ra gì kia, lại liếc mắt nhìn nét mặt già nua đang trướng đỏ của Chu đại thẩm, thật sự là nhìn không nổi, liền lên tiếng trách mắng đám huynh đệ: "Các ngươi nói chuyện phải biết giữ ý giữ tứ một chút, đại thẩm đang ngại kìa. Ma giáo chúng ta mặc dù không màng đến ánh mắt thế tục, nhưng mà, Giáo chủ đã ra lệnh không được khi dễ người già, phụ nữ và trẻ con."

Chu đại thẩm cảm động nhìn Đại hộ pháp, thầm nghĩ trong lòng: "Không phải người nào của Ma giáo cũng đều lãnh huyết." Xem ra, ngày mai mình phải nói cho Tô đại tẩu nghe để nàng yên tâm, Ma giáo này không hề kinh khủng như lời đồn đại.

Chỉ đó điều, nếu nàng nghe được câu sau của Đại hộ pháp trước, đoán chừng nàng sẽ không nghĩ như vậy nữa.

"..." Đại hộ pháp nhìn vẻ mặt áy náy của chúng huynh đệ, quay đầu nhìn Nhị hộ pháp, nói: "Nhị đệ, cho dù khẩu vị của đệ có hơi khác thường thì đệ cũng đừng biểu hiện ra trước mặt bọn họ. Đệ cũng không phải không biết cái miệng của bọn họ, nào có tốt được như đại ca?"

Nghe vậy, chúng hộ pháp sùng bái nhìn Đại hộ pháp. Đại ca quả nhiên là nhất, rõ ràng đồng ý với ý kiến của bọn họ, nhưng lại nói như thể mình rất biết suy nghĩ cho người khác. Xem ra cái danh hiệu "tiếu diện hồ" (Mặt hồ ly cười) của đại ca cũng không phải là dư danh.

Ngay cả nói lời cay độc, cũng cao hơn người khác một bậc.

"Ách?" Nhị hộ pháp vội buông tay, trên mặt hiện vẻ lúng túng, đảo mắt nhìn chúng huynh đệ với vẻ cợt nhả, nói: "Các ngươi nghĩ nhiều quá rồi, ta chỉ đang nghĩ nếu đại thẩm té bị thương, cơm tối của chúng ta cũng xong luôn rồi."

"A?" Chúng hộ pháp không hẹn mà cùng "A" một tiếng, lại liếc nhìn vẻ mặt phong phú của Chu đại thẩm, cười nói: "Nhị ca (Nhị đệ) thật thông minh."

"Ta... Các ngươi...." Chu đại thẩm nghe lời của bọn họ, đại khái cũng hiểu được, ý của họ là muốn nàng ở lại giúp họ làm cơm tối. Nhưng mà, nhà nàng vẫn đang chờ nàng về nấu cơm mà?

Thất hộ pháp: "Đại thẩm, ngươi yên tâm! Nhị ca của ta sẽ không nghé non gặm cỏ già nữa đâu."

Ngũ hộ pháp: "Không sai. Đại thẩm, ngươi chỉ cần giúp chúng ta hầm gân hổ là được, thịt dê chúng ta tự nướng được."

Nhị hộ pháp thấy Chu đại thẩm bất an nhìn bọn họ, vội vàng tiến lên, gấp gáp đưa tay kéo tay Chu đại thẩm, chân thành đảm bảo: "Đại thẩm, ngươi yên tâm! Cho tới bây giờ ta chưa từng ăn cỏ, cỏ nhỏ, cỏ non, cỏ già ta đều không ăn."

Tam hộ pháp rất sợ Chu đại thẩm sẽ xoay người chạy mất, vì vậy, sãi bước đến trước mặt nàng: "Đại thẩm, Nhị ca của ta không thể thích nữ nhân."

"Ách?" Chu đại thẩm kinh ngạc nhìn về phía Nhị hộ pháp, đáy mắt hiện vẻ thương tiếc dào dạt, trong lòng thầm than: Không ngờ người trẻ tuổi vừa đẹp mắt vừa lương thiện này, lại là một thái giám, thật là đáng thương! Sao cha mẹ hắn lại nỡ đối xử với hắn như vậy?

Chu đại thẩm là một người tâm địa lương thiện lại tràn đầy tình thương người mẹ, nàng ngước mắt nhìn mấy nam tử độ tuổi không khác mấy với nhi tử nhà mình, lắc đầu một cái, lại thở dài một tiếng.

"Ta về nhà một chuyến đã, chờ một chút, ta lại tới."

Chúng hộ pháp sợ nàng một đi không trở lại, vội vàng hỏi: "Thật sao? Sẽ không một đi không trở lại chứ?"

"Đại thẩm, ngươi cứ về nhà trước đi, nơi này cứ để cho ta là được rồi." Tô Nhược Mộng chẳng biết đi ra từ lúc nào, nhìn vẻ mặt khó xử của Chu đại thẩm, trực tiếp lên tiếng khuyên nàng về nhà.

Nàng biết mà, Lôi Ngạo Thiên chỉ biết gây chuyện, lại còn muốn trông cậy vào đám hộ pháp không biết làm cơm này nấu bữa tối, thật là chuyện cười. Nàng cũng không muốn ăn mấy thứ họ nấu để rồi tối bị tiêu chảy đâu.

Cho nên, vừa nãy nàng ở trong phòng lý luận với hắn một phen liền đi ra, không ngờ còn nghe được mấy câu nói đặc sắc như vậy.

Aizz, không ngờ Nhị hộ pháp lại là người trong "hội tỷ muội", thật tội nghiệp hắn mà. Đáng thương như vậy, còn ngày ngày bị những hộ pháp khác trêu ghẹo, năng lực chịu đựng của hắn cũng mạnh thật.

Chu đại thẩm thở phào nhẹ nhõm, cười nhìn Tô Nhược Mộng, phất tay với nàng, nói: "Vậy ta về trước đây, một nhà già trẻ còn đang chờ ta về nấu cơm đó." Thật may là Tô Nhược Mộng đi ra, nếu không, nàng thật không biết phải về nói sao với cha mẹ chồng nữa.

"Đại thẩm yên tâm về đi, nơi này không có gì đâu."

Chu đại thẩm cười gật đầu một cái, vặn eo, sau đó, chạy chậm về nhà.

Cách nghĩ của mấy người này quá kinh khủng, nàng sắp đoản thọ luôn rồi, xem ra, ngày mai, còn mấy ngày sau nữa, ngày nào họ ở Tô gia thì tốt nhất là nàng đừng tới đó, an toàn vẫn hơn.

Tô Nhược Mộng nhìn Chu đại thẩm đi như chạy trốn, nghiêng đầu nhìn sang đám hộ pháp đang ngơ ngác nhìn nàng, nói: "Sau này, các ngươi ở thôn Thanh Thủy không được tự ý làm khó thôn dân, bọn họ không phải người trong giang hồ, các ngươi sẽ làm họ sợ."

"Vâng thưa phu nhân!" Chúng hộ pháp đồng loạt lên tiếng, ánh mắt nhìn Tô Nhược Mộng lại tăng thêm mấy phần thưởng thức, không ngờ phu nhân lại là một người tâm địa lương thiện.

Khẽ vuốt cằm, Tô Nhược Mộng nhíu chặt lông mày: "Các ngươi dùng một con cọp để đổi gạo?"

"Vâng thưa phu nhân!" Chúng hộ pháp dương dương tự đắc lên tiếng.

"Gạo nhà hắn quá đắt rồi." Tô Nhược Mộng xoay người nhàn nhạt bỏ lại một câu, đi được năm sáu bước, nàng mới ngừng lại, xoay người nhìn lướt qua mấy gương mặt hoang mang của chúng hộ pháp, tròng mắt dừng lại trên người Nhị hộ pháp, mỉm cười nói: "Nhị hộ pháp, ngươi vào bếp giúp đỡ ta đi."