Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 117: Báo ứng của Doãn Tâm Nhi(2)




Editor: loveyou1111

Beta: Thảo My

"Ngươi có rồi?"

"Người đâu,vả miệng tiện nhân này 20 cái cho ta." Mạc Nhan Thiển liếc mắt nhìn Doãn Tâm Nhi, ngạo mạn xoay người quay về chủ vị.

Ba ba! Trên đại điện lãnh cung lại lần nữa vang lên tiếng đánh thanh thúy..

"Hoàng hậu, bớt giận! Là lỗi của ta, xin ngươi đừng làm khó Ân Nhã."

"Mẫu thân, người đừng cầu xin nàng! Hôm nay nàng ta tới đây chính là để tra lỗi của chúng ta, người có cầu xin nàng cũng vô ích." Tiểu Ân Nhã đỏ mắt nhìn khuôn mặt sưng lên như bánh màn thầu của Doãn Tâm Nhi, quật cường cắn môi, không để mình khóc lên.

Nàng biết, lúc này không được khóc, nếu như nàng khóc hoặc cầu xin tha thứ, sẽ chỉ làm Mạc Nhan Thiển càng thêm hưng phấn.

Mạc Nhan Thiển đơn giản là muốn nhìn dáng vẻ nhếch nhác của họ.

Tiểu Ân Nhã tuy nhỏ, nhưng những năm đã trãi qua không bình thản, đã sớm để cho tâm trí nàng trở nên thành thục, dễ dàng có thể nhìn ra tâm tư của người khác.

Trước kia, Mạc Nhan Thiển không dám rõ rệt đối phó với nàng bởi vì nàng là hài tử duy nhất của phụ hoàng, hiện nay trong bụng của nàng đã có thai, nàng ta sẽ không cố kị nữa. Cho nên, khó khăn hôm nay chỉ sợ rất khó vượt qua.

"Ha ha! Doãn Tâm Nhi, Tiểu Ân Nhã lại thấu hiểu hơn ngươi, hôm nay hai mẫu thân  ngươi các ngươi đừng nghĩ sẽ dễ chịu. Sổ sách những năm gần đây chúng ta cũng nên tính toán thật tốt rồi." Mạc Nhan Thiển giải thích, nghiêng đầu nhẹ liếc ma ma than cận, vừa đưa tay lên thưởng thức ngón tray thon dài của mình, thản nhiên nói: "Cung ma ma, Nhã công chúa xem thường bề trên, công khai cãi lại, ngươi có biết nên làm gì bây giờ hay không?"

"Dạ, nô tỳ tuân chỉ." Cung ma ma cung kính hành lễ với Mạc Nhan Thiển, âm ngoan đi về phía Tiểu Ân Nhã đang bị cung nữ giam cầm ở trước mặt.

"Không, không, không! Các ngươi không thể động vào Nhã Nhi, nàng là công chúa, khi nào đến phiên những nô tài như các ngươi ra tay? Các ngươi không muốn sống hay sao? Nếu Hoàng thượng nếu biết, đầu của tất cả các ngươi đều phải dọn nhà." Doãn Tâm Nhi trên xe lăn mắt thấy tâm can bảo bối của mình bị đánh, lập tức không biết khí lực ở đâu ra, tránh được giam cầm của hai cung nữ.

Phịch một tiếng, nàng từ trên ghế rớt xuống, vừa kêu, vừa gian nan bò về phía Tiểu Ân Nhã.

Giờ khắc này, trong lòng nàng thật hận, hận mình trước kia nhận thức người không rõ, yêu phải người bạc tình.

Giờ khắc này, trong lòng nàng thật bất đắc dĩ, bất đắc dĩ mình hành động bất tiện, bất đắc dĩ võ công của mình mất hết, nếu như võ công của nàng vẫn còn, làm sao có khả năng bị Mạc Nhan Thiển khinh bỉ? Tư Nhã làm sao có thể bị người bắt nạt?

Nhưng mà, tất cả những thứ này đều do Đông Lý Quyền vô tình vô nghĩa ban tặng, nếu như không phải là hắn vô tình, nếu như không phải là hắn vô nghĩa, hai mẫu tử các nàng sao lại đến nông nỗi này?

Hận, hận hắn! Nàng hận hắn!

Doãn Tâm Nhi hi vọng thời gian có thể quay lại, nếu như thời gian có thể quay lại,thì bây giờ nàng sẽ như thế nào? Nhất định sẽ không khổ sở giống hiện tại đi? Doãn Tâm Nhi vừa bò, vừa chìm vào thù hận và hối hận  đan xen.

"Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân người mau dừng lại! Tư Nhã van xin ngươi." Tiểu Ân Nhã nhìn Doãn Tâm Nhi trên đầu gối vết máu loang lổ, trên trán hiện đầy mồ hôi lạnh vội vàng khóc cầu xin nàng dừng lại. Bị Mạc Nhan Thiển trách mắng nàng đều không rơi một giọt nước mắt, nhưng khi nhìn mẫu than nàng chịu khổ như thế, nước mắt của nàng cũng không nhịn được nữa rơi xuống.

Doãn Tâm Nhi yếu đuối liếc mắt nhìn Tiểu Ân Nhã, thở hổn hển nói: "Nhã Nhi, ngươi đừng sợ! Mẫu thân tới bảo vệ ngươi!" Nói xong, nàng cắn răng, tiếp tục bò về phía trước.

"Bảo vệ? Ý của ngươi là ta cố ý đánh Nhã công chúa sao? Cái tội này to lắm, ta chỉ cố gắng làm một mẫu thân trách nhiệm, hoàng thượng giao Tư Nhã cho ta nuôi dưỡng, vậy thì ta phải có trách nhiệm dạy nàng thật tốt. Ngươi cũng nhìn thấy, dáng vẻ vô lễ vừa rồi cuả nàng, nàng sẽ làm của hoàng gia, sẽ làm hoàng thượng khó chịu."

"Tương lai có ai dám cưới một công chúa như vậy? Ta đang sửa sai cho nàng, không phải hại nàng, bộ dáng ngươi bây giờ, giống như ta đang tìm mọi cách giết hại Nhã Nhi? Hoàng thượng biết, còn tưởng rằng ta đây một mẫu hậu không thương yêu Nhã Nhi."

Mạc Nhan Thiển trên cao nhìn xuống Doãn Tâm Nhi đã bò đến trước mặt nàng, nói mọi chuyện không hề giống như vừa rồi, mà ngược lại nghe như hai mẫu thân  nàng chuyện bé xé ra to, không rõ thị phi.

Chân mày nhíu lại thật cao, Doãn Tâm Nhi không lòng dạ nào đoán ý đồ thật sự của nàng, bây giờ nàng chỉ muốn nhanh khiến Cung ma ma ngừng tay, đừng đánh Tư Nhã nữa. Nàng dùng sức đưa tay kéo làn váy của Mạc Nhan Thiển, ngẩng đầu khẽ lên tiếng xin xỏ: "Hoàng hậu, người giơ cao đánh khẽ, mau sai Cung ma ma dừng lại đi. Tư Nhã là một nữ hài tử, không thể đánh vào gương mặt."

Nàng biết rõ của Cung ma ma, Cung ma ma là nhũ mẫu của Mạc Nhan Thiển, vì muốn địa vị Mạc Nhan Thiển vững chắc, không biết nàng đã làm bao nhiêu chuyện xấu? Hôm nay nàng động thủ trách phạt Nhã Nhi, chỉ sợ nàng sẽ  không nương tay.

"Ngươi làm gì thế? Ngươi mau buông tay."

"Hoàng hậu, van xin người tha cho Nhã Nhi?"

"Ngươi mau buông tay."

"À?" Mạc Nhan Thiển thấy Doãn Tâm Nhi không chịu nghe, giơ chân lên nặng nề đá về phía bả vai nàng (Doãn Tâm Nhi), trong nháy mắt Doãn Tâm Nhi lộn trên đất mấy vòng, lăn đến cửa đại điện.

"Mẫu thân ——" Tiểu Ân Nhã kêu lên một tiếng, thấy trên đầu gối Doãn Tâm Nhi chảy máu không ngừng, trên trán cũng rách da chảy máu, còn gương mặt thì sưng đỏ, không khỏi tức giận công tâm, khí lực tăng lớn, chợt tránh ra giam giữ của hai cung nữ, tựa như nổi điên xông về phía Mạc Nhan Thiển.

"Nữ nhân lòng dạ xấu xa này, ta liều mạng với người."

Cho dù tâm trí Tiểu Ân Nhã như người lớn, nhưng nàng rốt cuộc vẫn là một đứa bé, mắt thấy mẫu thân  ruột của mình bị người khi dễ, cũng sẽ như sói con đem hết toàn lực liều mạng với kẻ địch, bảo vệ người thân mình.

"Nhã Nhi, không cần ——" Doãn Tâm Nhi thấy Tiểu Ân Nhã lấy đầu vọt tới bụng Mạc Nhan Thiển, miệng Mạc Nhan Thiển chợt lóe lên nụ cười như ý, lòng của nàng không khỏi răng rắc một tiếng, trong lòng biết họ đều đã trúng kế Mạc Nhan Thiển nàng bày ra.

Phanh ——

"A ——"

"Hoàng thượng, hù chết nô tì rồi." Mạc Nhan Thiển mặt hoảng sợ chui vào trong ngực Đông Lý Quyền, sắc mặt tái nhợt, thân thể còn khẽ phát run, giống như một con tiểu bạch thỏ bị vô hại kinh sợ,không còn ỷ thế hiếp người như vừa rồi.

Trong nháy mắt, Tiểu An Nhã còn chưa đụng vào bụng Mạc Nhan Thiển thì đã bị bay ra ngoài, thân thể nho nhỏ đụng vào trên cửa điện bắn ngược lại rồi ngã xuống đất, sau đó lộn mấy vòng, dừng trước mặt của Doãn Tâm Nhi.

"Nhã Nhi ——" thấy cảnh này, Doãn Tâm Nhi kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế, nóng nảy bò đến trước mặt của Tiểu Ân Nhã, run rẩy đưa tay ôm đầu của nàng, mở miệng nói: "Nhã Nhi, ngươi sao rồi? ngươi bị thương ở nơi nào? Nhanh nói chop mẫu thân biết."

Tư Nhã ngẩng đầu nhìn Doãn Tâm Nhi, cố gắng cười, lắc đầu một cái, âm thanh yếu ớt: "Mẫu thân, ta không sao! Phốc ——" còn chưa nói xong, nàng liền phốc ra một ngụm máu tươi, lại lâm vào hôn mê.

"Nhã Nhi...... Nhã Nhi...... ngươi đáp lại mẫu thân đi, ngươi đừng hù dọa mẫu thân."

"Nhã Nhi?" Đông Lý Quyền nhìn khóe miệng nữ nhi tràn ra máu, trong lòng hoảng hốt, lẩm bẩm một tiếng cất bước muốn qua xem xét tình huống. Hắn mới vừa rồi quá nóng lòng, sợ Tư Nhã sẽ làm bị thương con nối dõi hắn chờ đợi từ lâu, cho nên phải phản xạ có điều kiện xuất một chưởng đẩy nàng ra.

Hắn cũng không phải thật lòng muốn đả thương đến nàng, mặc dù hắn đã sớm cùng Doãn Tâm Nhi không còn tình cảm, nhưng dù sao Ân Nhã cũng là đứa bé duy nhất của hắn, hắn không có nào không thương yêu.

"A...... Bụng của ta thật là đau, hoàng thượng, ta...... Ta......" Mạc Nhan Thiển tay gắt gao kéo lấy tay Đông Lý Quyền, khổ sở khom lưng, mồ hôi trên trán từng giọt rơi xuống.

Lực chú ý của Đông Lý Quyền thành công bị nàng hấp dẫn, hắn nóng nảy ôm ngang Mạc Nhan Thiển lên, tròng mắt thương yêu nhìn nàng, nói: "Ái phi, ngươi đừng sợ! Trẫm ôm ngươi trở về." Nói xong, hắn vừa sải bước đi ra ngoài, vừa lạnh giọng quát lên: "Các ngươi là người chết sao? Còn không nhanh đi mời thái y đến Phượng Nghi cung thay hoàng hậu chẩn bệnh, nếu như tiểu hoàng tử cùng hoàng hậu có chuyện gì không may, các ngươi cũng đừng nghĩ sống."

"Dạ! Nô tỳ mời thái y ngay."

Các cung nữ theo Mạc Nhan Thiển tới ba chân bốn cẳng ai có chức nấy, theo sát sau lưng Đông Lý Quyền.

"Hoàng......" Doãn Tâm Nhi nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn Đông Lý Quyền sải bước ôm Mạc Nhan Thiển rời đi, trong lòng khổ sở, muốn gọi hắn truyền thái y tới thay Tiểu Ân Nhã chẩn bệnh, nhưng nàng vừa hô lên một chữ đã nhìn thấy Mạc Nhan Thiển nhìn nàng lộ ra một khuôn mặt tươi cười rực rỡ. Nàng không khỏi giật mình, đợi nàng phục hồi lại tinh thần, trong lãnh cung đã sớm hoàn toàn tĩnh mịch,mà người nằm trong khuỷa tay nàng – Tiểu Ân Nhã, mặt đã tím ngắt.

"Nhã Nhi, ngươi mau tỉnh lại, ngươi mau trả lời mẫu thân đi." Doãn Tâm Nhi đưa tay vỗ vỗ mặt của Tiểu Ân Nhã, nóng nảy lắc lắc nàng, ý đồ đem nàng lay tỉnh.

"......" Tiểu Ân Nhã không trả lời nàng, sắc mặt càng ngày càng không tốt.

"Nhã Nhi, ngươi chịu đựng! Mẫu thân không thể không có ngươi." Doãn Tâm Nhi nước mắt rơi lả tả nhỏ xuống trên mặt Tiểu Ân Nhã, chảy vào trong miệng của nàng, nhưng nàng không có bất kỳ phản ứng nào như cũ.

"Nhã Nhi, ngươi ngàn vạn lần đừng vứt bỏ mẫu thân."

"Nhã Nhi, ngươi mau mở mắt ra nhìn mẫu thân đi."

"Nhã Nhi......"

Trong lãnh cung không ngừng truyền đến tiếng khóc, tiếng kêu đau thương, qua hồi lâu, trong lãnh cung truyền đến tiếng gào thét tê tâm liệt phế, tiếng giận mắng, tiếng cuồng tiếu......

"Đông Lý Quyền, Mạc Nhan Thiển, ta Doãn Tâm Nhi thề, cho dù ta chết, dù là bán linh hồn cũng sẽ không bỏ qua các ngươi."

"Nhã Nhi, ngươi ngoan ngoãn chờ mẫu thân, mẫu thân nhất định sẽ báo thù cho ngươi, nhất định, nhất định!"

......

"Như thế nào? Tình huống cửa thành xung quanh như thế nào? quân địch có bao nhiêu người?" Trong rừng cây bên ngoài kinh thành, một đám người mặc y phục lộng lẫy, nam tử vẻ mặt lạnh lung và thủ hạ, không ngừng nói chuyện với nhau.

Tứ hộ pháp cùng Lục hộ pháp liếc nhau một cái, trao đổi một cái ánh mắt, khẽ vuốt cằm.

"Bọn họ ở trên cửa thành bày ra cung tiễn thủ, bên ngoài vẫn còn bố trí không ít cao thủ, cũng không ít người giả trang thành bách tính bộ dạng bình thường. Giáo chủ đoán không có sai, bọn họ quả nhiên làbày một cái bẫy lớn cho chúng ta, chỉ chờ chúng ta nhảy vào." Tứ hộ pháp đem tình hình dò xét nói ra.

Các hộ pháp rối rít trầm mặc lại, thật lâu không lên tiếng, một lát sau, lại đều nhìn Đại hộ pháp.

Tình huống không có Lôi Ngạo Thiên, bọn họ đã thành thói quen lấy Đại hộ pháp dẫn đầu, mọi việc đều tự giác nghe theo sắp xếp của hắn, đây là thói quen những năm gần đây bọn hắn đã dưỡng thành. Bọn hắn mặc dù bình thường vẫn là rất thích quậy phá, nhưng trước đại sự (chuyeẹn lớn), tất cả bọn họ đều nghiêm túc.

"Lão đại, chuyện này ngươi thấy thế nào?"