Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân

Chương 33




Ed: Jang bò

Ngư Tri Nhạc mời khách, ta đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội bóc lột hắn. Ở khách điểm sang trọng nhất, một trăm linh tám món ăn cùng hai trăm bánh bao thịt cộng thêm một trăm cái bánh nướng. Ăn hai cái, sai tiểu nhị mang toàn bộ ra cửa cho tên ăn xin.

Ăn uống no đủ ta uống một hớp trà, sảng khoái hơn nhiều. Thấy Ngư Tri Nhạc mặt không đổi sắc, ta giơ tay lên: "Chưởng quỹ, ta còn muốn thêm một trăm món ăn." 

Ngư Tri Nhạc: ". . . . . ."

Ta ôm bụng nở nụ cười: "Ngươi có thể không trả tiền, lấy toàn bộ hai rương bạc của ta đi đi. Dù sao mệnh của ta cũng có thể cầm, chút tiền này có gì không thể."

Ngư Tri Nhạc dừng một chút: "Xin lỗi, Thẩm cô nương. Sương nhi là có việc khó nói. . . . . ."

Ta gật đầu: "Các ngươi đều có việc khó nói, chỉ có mệnh của Thẩm Thu ta là không đáng giá tiền nhất. Nếu như là ngươi hãm hại ta, ta không có vấn đề gì. Nhưng đó là tỷ tỷ của ta, là tỷ tỷ ruột thịt. Ngư Tri Nhạc, ngươi có huynh đệ không? Để ca ca đệ đệ đâm một đao thử một chút xem như thế nào? Ngươi không ngăn nàng, còn cùng với nàng gài bẫy muội muội của nàng, như vậy thật sự không có vấn đề?"
Ngư Tri Nhạc im lặng, hồi lâu mới nói: "Xin lỗi."

Giọng ta nhàn nhạt: "Ta muốn gặp nàng, cho dù là chết, cũng muốn chết rõ ràng."

Nơi này là phòng, toàn bộ một gian phòng lớn, ngoại trừ ta cùng hắn, không có người khác. Mà ta cảm giác, Trình Sương ở phụ cận nơi này, nàng đang nghe chúng ta nói chuyện, lại không chịu ra ngoài.

Giằng co một hồi, ta để ly xuống, cười nói: "Ta quyết định tiếp tục trở về đánh cuộc, nếu như ta nghị lực kinh người, đại khái một buổi tối có thể thắng sập một sòng bạc, sau đó sẽ dùng tiền thắng được đi chuộc các cô nương trong thanh lâu của ngươi. Cho tiền các cô nương chiến đấu hăng hái ở các sòng bạc, tính toán tuân hoàn, đoán chừng không cần mười năm, có thể đánh sập Phong Vũ Lâu của các ngươi."

Ngư Tri Nhạc trầm giọng: "Không phải lần nào cô cũng có thể thắng."

"Ta có bí quyết." Ta cười cười, đứng dậy, phủi xiêm áo: "Ta đi. Tỷ, phu."

Còn chưa bước ra cửa chính, sau tấm bình phong một nữ tử áo trắng đi ra. Nhìn thấy nàng, ta nghĩ rằng ta sẽ đánh nàng một trận, ngoài ý muốn, ta lại thật bình tĩnh.

Ngư Tri Nhạc vội vàng tới đây, bảo hộ nàng ở sau lưng, giống như sợ Mãnh hổ là ta ăn nàng vậy.

Sắc mặt Trình Sương bình tĩnh, gọi ta một tiếng: "Muội muội."

"Hưm." Ta giơ tay, lắc đầu, "Không cần gọi thân thiết như vậy, nếu không ta lại cho là ngươi muốn làm chuyện xấu. Dù sao trộm đổi bí kíp Hoa Sơn, lại không thể giao trả bí kíp, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, căn bản ngươi không cần phải tìm cách hại ta nữa."

"Ta có có bầu rồi."

Ta ngẩn người, Trình Sương lại nói: "Ta trộm bí kỹ ra ngoài, trên đường giao lại cho sư phụ bị ngăn chặn. Ở dưới vực ta phát hiện ta có có bầu. Sư phụ hạ độc trong thức ăn của ta, cùng ta làm giao dịch, muốn ta diễn vở này, mới bằng lòng giao thuốc giải cho ta."

Ngư Tri Nhạc nói: "Sương nhi không có lừa ngươi. Ta đưa ngươi nhốt vào Phong Vũ Lâu, vốn định tìm cơ hội khiến Sương nhi xuất hiện, nhưng không ngờ Thủy Hành Ca có thể đưa ngươi cứu đi, sau lần đó vẫn không có cơ hội đến gần, nữa đó chúng ta khiến Mộc Thanh dụ ngươi ra ngoài, lợi dụng sư huynh ngươi ngăn cản Thủy Hành Ca tới cứu, lại không nghĩ rằng, Thủy Hành Ca dễ dàng hóa giải độc của Ngũ độc giáo, dẫn ngươi đi." 

Nghe đến tên Mộc Thanh, ta càng thêm ngây ngẩn. Mộc Thanh bắt ta, không phải là bởi vì cảm thấy ta trúng Mê hồn thuật của Ma Giáo phải cứu ta, mà bởi vì vừa bắt đầu chính là định bắt ta. . . . . . Nguyên tưởng rằng hắn là bằng hữu, nhưng thì ra là cũng không phải . . . . . .

Ngư Tri Nhạc thở dài: "Sương nhi trúng độc ta giải không được, chỉ có thể nghe lời Mặc chưởng môn, phối hợp với hắn." 

"Nếu là Mộc Thanh. . . . . ." Ta cười lạnh, "Chuyện này người phía sau quả nhiên là tên Lý Thương t*ng trùng lên não đó?"

Trình Sương cau mày: "Thu Thu đừng nói lời thô tục."

Ta lạnh lùng nhìn nàng một cái: "Câm miệng."

Trình Sương im lặng, Ngư Tri Nhạc vặn lông mày: "Đêm đó Phong Vũ Lâu xuất động nhóm người vốn là muốn lên diễn vở cứu ngươi, sau đó để cho tỷ muội các ngươi gặp lại đùa giỡn. Nhưng kế hoạch bị loạn, vì vậy dứt khoát biến thành đuổi giết ngươi. Nhưng không ngờ, ngươi và Thủy Hành Ca lại nhảy núi."

Ta cười cười: "Cho nên thật ra thì Trình Sương xuất hiện dưới đáy vực, cũng là hành động bất đắc dĩ. Bố trí một đêm, giữa trưa ngày thứ hai, thổi khói bếp dẫn chúng ta đi vào. Rốt cuộc thì hoàn thành việc giá họa cho ta. . . . . . Không, xác thực mà nói, là giá họa cho ta, nhưng mục tiêu nhưng thật ra là muốn Thủy Hành Ca hành động."

Một khi thương lộ đứt, tại trung nguyên Ma giáo không có kinh tế ủng hộ, muốn xưng bá võ lâm, sao có thể địch nổi Lý Thương. Thủy Hành Ca nhiều lần giúp ta, Lý Thương là đoán chừng ta gặp chuyện không may, hắn sẽ không ngồi nhìn không để ý tới. Dù là trong lòng Thủy Hành Ca địa vị của ta không quan trọng, hắn giao ta ra ngoài, hy sinh, cũng chỉ là một đệ tử của Ngũ độc giáo. 

Lý Thương tên khốn kiếp kia một mũi tên trúng hai con chim, cứ như vậy bị hắn dắt mũi dẫn đi, thật sự không cam lòng. Một ngày nào đó, ta muốn đánh gẫy sống mũi của hắn!

Trình Sương muốn tới gần ta, Ngư Tri Nhạc kéo nàng, lắc đầu một cái. Nàng than thở: "Tiểu Thu, ngươi ở đây gọi thẳng tên của ta, đến tỷ tỷ cũng không chịu gọi."

"Ừ, ta sợ gặp ác mộng. Mặc dù nói đứa bé cũng là cốt nhục của ngươi, nhưng đứa bé không còn, còn có thể có lại, mà ta nếu không có, sẽ thật không còn nữa rồi. Ngươi và Thẩm Xuân là một dạng, vì tư lợi, không có nửa điểm tình nghĩa tỷ muội, ngươi như vậy, ta vì cái gì còn phải gọi ngươi là tỷ tỷ?" Nói đến phần sau, ta cơ hồ run rẩy, thì ra là không phải là không hận nàng, chỉ là hận, quên cả việc đau lòng rồi. Hôm nay lòng như đao cắt, nếu như có thể độc ác giống như nàng, tốt biết bao nhiêu.

Trình Sương chán nản không nói, đã không dáng vẻ phong hoa như lúc mới gặp. Một khắc kia thấy nàng, ta kinh ngạc thì ra cùng là một khuôn mặt, nhưng cũng có thể xinh đẹp như vậy. Nhìn mười ngón tay thon thả của nàng, không hề giống như phải làm việc nặng, ta từ trong đáy lòng thay nàng vui vẻ. Nàng lại ở cửa, ám toán ta.

"Thu Thu, bang Lý Thương cùng nhau đuổi Ma Giáo ra khỏi Trung Nguyên, chỉ cần Ma Giáo đi, ngươi chính là trước kia ngươi, tuyệt sẽ không có người động tới ngươi."

"Hư." Ta lại ý bảo nàng im lặng: "Thời điểm ta gặp ngươi ám hại ta, chỉ có hắn làm bạn với ta. Mặc dù lần này mục tiêu của Lý Thương là hắn, ta mới bị lợi dụng. Nhưng ta một chút cũng không trách hắn, hắn so với các ngươi, tốt hơn gấp trăm lần nghìn lần. Hắn không bỏ ta...ta cũng sẽ không phản bội hắn."

"Muội muội. . . . . ."

Ta than thở: "Cám ơn ngươi đêm đó tới tìm ta, mặc dù cuối cùng ngươi vẫn không đến nói xin lỗi, nhưng thật may là ngươi không có tới, nếu không ta có thể sẽ mượn rượu làm càn đâm ngươi một đao."

Sắc mặt nàng hơi ngừng lại: "Từ khi ở dưới đáy vực trỏ ra, ta không hề đi tìm ngươi."

Ta trừng mắt nhìn, tuy nói đêm đó uống say, thế nhưng gương mặt, rõ ràng chính là. . . . . . Vậy là người nào? Long Diệu Âm? Dù thế nào cũng sẽ không phải Thẩm Đông chứ? Thôi, cho dù ai cũng tốt, dù thật sự là Thẩm Đông, ta cũng không còn ôm hy vọng gì. Mới vừa cất bước định đi, nhớ tới một chuyện, ta hỏi nàng: "Ngươi trúng độc không thể giải?"

Nàng lắc đầu một cái: "Ngày Ma Giáo rời đi, sư phụ sẽ đưa ta thuốc giải."

"Nghe nói Vạn Thần Y là một cao thủ giải độc, ngươi có thể đi thử một chút."

Trong mắt Trình Sương lập tức hiện lên cảm động: "Tam muội, thật ra thì ngươi vẫn niệm tình nghĩa tỷ muội."

Ta giễu cợt nói: "Không, ta muốn để cho ngươi sống, sống thật khỏe, tận mắt nhìn thấy thân muội muội của ngươi bị ngươi hại chết."

Nói hết lời, thân thể nàng lay động một cái, Ngư Tri Nhạc trợn mắt gầm nhẹ: "Thẩm Thu!"

Ta hờ hững mở cửa, cửa này đóng, ta cũng không muốn gặp lại nàng, tình nghĩa tỷ muội, đến đây kết thúc. Tay chạm vào cửa chính thì chân đã mềm đứng không vững, chỉ muốn tìm một chỗ vui vui vẻ vẻ khóc lên. Nhưng cửa vừa mở ra, thấy trước mắt là một nam tử bình tĩnh ung dung, lại không nhịn được rơi lệ.

Thủy Hành Ca lúc này biết săn sóc hơn nhiều, trực tiếp đưa khăn mùi soa tới đây, ta nhận lấy vừa nghĩ, chẳng lẽ đây là di chứng tối hôm qua sử dụng xiêm áo của lau mặt.

Ngay sau đó Ngư Tri Nhạc đi theo ra ngoài, kinh ngạc: "Ngươi tới từ lúc nào?"

Ta liếc hai mắt, hai hàng người mới vừa rồi canh giữ ở bên ngoài tất cả đều không thấy Thủy Hành Ca không có khả năng một người ném tất cả bọn ra ngoài, hắn không có kiên nhẫn như vậy. Cho nên nói, những người khác của Ma Giáo cũng tới? Nghĩ đến gương mặt đen thui của Tống Nghị, ta đã cảm thấy đau bao tử. Theo bản năng xê dịch vị trí, Thủy Hành Ca nhướn mắt nhìn, ta nuốt một cái, giữ khoảng cách một chút a Giáo chủ đại nhân.

Thủy Hành Ca không đáp lời của hắn, đưa tay kéo ta: "Trở về."

Ta giùng giằng đi theo phía sau hắn, hắn lại nói: "Không muốn đi? Ta ôm ngươi?"

. . . . . . Vẫn là nên ngoan ngoãn đi theo thôi.

Giọng nói của Thủy Hành Ca nhàn nhạt: "Hiểu lầm của Tống Nghị đối với cô quá sâu, trở về ta sẽ nói cho hắn biết."

"Oh."

"Ta mấy lần liên lụy cô...cô không trách ta?"

"Không trách, ta đánh không lại ngươi."

". . . . . ." Hắn ngừng bước, hạ thấp con mắt nhìn chằm chằm: "Nói cô không có tim không có phổi, rồi lại cực kì phúc hắc. Thắng sập sòng bạc của Phong Vũ Lâu? Chuộc hết cô nương trong thanh lâu bọn họ?"

Ta cười hai tiếng: "Đó là nhất thời xúc động nói ra."

"Mà ta nghe nói, cô thắng liên tục hai mươi bốn ván lớn nhỏ."

"Này đơn giản." Nước mắt cũng biết mất, ta cười đùa nói: "Sau khi tiến vào, tìm một bàn đang đánh cuộc thua, hắn đặt lớn ta sẽ đặt nhỏ, hắn đặt nhỏ ta sẽ đặt lớn. Hắc hắc, ta thông minh thôi."

". . . . . ." Một hồi lâu hắn mới nhấn mạnh từng chữ: "Những người theo ngươi đặt thì làm thế nào?"

"Cho nên thắng đến ván thứ hai mươi tư ta sẽ không đặt nữa."

Thủy Hành Ca nâng trán, cuối cùng vừa cười vừa nói: "Rõ ràng rất thông minh, vì cái gì lại muốn giả bộ hồ đồ."

Ta bỗng nhiên rất muốn hỏi hắn, ngài cũng rất thông minh, biết ta thích ngài đi, vậy tại sao ngài cũng giả bộ hồ đồ?

"Thủy Hành Ca, tìm một cơ hội đánh gẫy sống mũi Lý Thương có được hay không?"

Hắn gật đầu: "Được."

Ta rút tay khỏi bàn tay ấm áp của hắn, cuối cùng lại cảm thấy có cái gì không đúng, cúi đầu nhìn lại bàn tay rỗng tuếch, suy nghĩ một hồi, nhất thời hai mắt tối sầm lại, kêu rên: "Toàn bộ tiền ta thắng ở trong khách sạn rồi! Ta muốn quay lại."

Thủy Hành Ca cười nói: "Nói không chừng Trình Sương còn chưa đi, cô muốn thấy nàng?"

Ta dùng sức gật đầu: "Nàng nơi đó kệ nàng hai thùng bạc mới là quan trọng!"

Khóe môi Thủy Hành Ca mím lại, kéo cổ tay của ta tiếp tục đi: "Coi như thưởng cho bọn họ."

Ta khóc lóc: "Hai thùng, là hai thùng bạc a. Ngần ấy mua bao nhiêu bánh bao thịt, bao nhiêu cổ vịt."

"Hiện tại cả võ lâm đều tìm cô, cô muốn bị băm thành thịt vụn sao?"

"Cổ vịt đang khóc."

"Ngoan."