Hai tay Tô Thanh Việt vịn lên trên cửa sổ, hai chân nhẹ nhàng đạp vào phần vách tường bị vỡ lộ ra bên ngoài. Bởi vì căn nhà rất cũ kỹ, cửa sổ là loại cửa kính có thể mở ra từ hai bên. Phía dưới cửa kính có một cái chốt nho nhỏ bị buộc lại.
Tô Thanh Việt duỗi tay bám vào chốt cửa, nhẹ nhàng chấn động, một tiếng răng rắc rất nhỏ vang lên, chốt cửa bật mở.
Diệp Lệ Hành có chút lo lắng đứng ở dưới lầu.
Tô Thanh Việt đối với hắn thủ thế OK, rồi mở cửa sổ nhảy vào.
Diệp Lệ Hành nghiêng mình dựa vào trên trên tường, tay không tự giác mà lôi bao thuốc lá từ trong túi ra, nhưng lại phát hiện trong túi không có thuốc, đành phải hậm hực buông tay, mất tự nhiên nhìn về phía tầng ba.
Tuy rằng hắn cảm thấy hứng thú với cái thứ khinh công trái quy luật tự nhiên của Tô Thanh Việt, nhưng càng lo lắng tình hình của Tô giáo chủ ở bên trong hơn.
Tô Thanh Việt vào tầng ba mới phát hiện mọi thứ trên lầu đã sớm được thu dọn sạch sẽ, ngoại trừ một số vật dụng bị bỏ đi, trong nhà thì không có đồ vật nào khác. Trong phòng một mảnh hỗn độn, rõ ràng không giống nơi có người ở.
Tô Thanh Việt trong lòng hiểu rõ, từ tầng ba rón ra rón rén đi xuống tầng hai.
Tầng hai có một số gia dụng, nhưng đều đã lâu đời, còn có một cái hình như là giá giường tạm thời dựng lên, phỏng chừng chính là nơi Trương tiên sinh ngủ lại.
Bởi vì tầng một có người, Tô Thanh Việt liền không đi xuống nữa, chỉ đứng ở cửa cầu thang hướng xuống phía dưới nhìn xung quanh một chút.
Phía dưới cầu thang có một ít đồ vật được chất đống lên, mặt trên dùng một tấm bạt da rắn màu xanh thẫm che lại, nhìn không ra cái gì, thế nhưng hình như Tô Thanh Việt ngửi thấy được một cổ hương vị gì đó, mùi hương nhàn nhạt, cũng không quá rõ ràng.
Phía bên ngoài tòa nhà truyền đến tiếng lão Ngô gọi Diệp Lệ Hành, Tô Thanh Việt biết không thể ở lâu, liền theo con đường cũ quay trở lại cửa sổ tầng ba.
Cúi đầu nhìn thấy Diệp Lệ Hành vẫn luôn chú ý động tĩnh phía trên.
Lúc Tô giáo chủ từ cửa sổ thả người xuống, tim Diệp Lệ Hành lỡ đi một nhịp, nhịn không được vươn tay tiếp lấy cậu.
Trùng hợp lúc này, lão Ngô từ bên trong đi đến phía sau nhà.
Diệp Lệ Hành nhanh trí, thuận thế đem Tô Thanh Việt ấn lên trên tường, ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Loading...
Tô Thanh Việt sửng sốt hai giây, bên tai nghe được tiếng bước chân, liền phối hợp cuộn mình vào trong lồng ngực của hắn, ôm lấy thắt lưng Diệp Lệ Hành.
Lão Ngô vừa quẹo góc liền thấy được một màn như vậy, đầu tiên kinh ngạc một chút, rồi sau đó mặt đỏ tai hồng xoay người sang chỗ khác. Không nghĩ tới Tổng giám đốc ngày thường thoạt nhìn văn nhã hữu lễ lại có một mặt như vậy.
Khó trách hắn lại mang theo tiểu minh tinh này, thì ra quan hệ giữa bọn họ là dạng này.
Lão Ngô đi đến chỗ ngoặt, trong lòng chuyển qua một loạt tâm tư cong queo uốn lượn sau đó làm bộ như không biết ho khan thật mạnh hai tiếng, chờ Diệp Lệ Hành buông Tô Thanh Việt ra, nhưng mà đợi một hồi cũng không thấy có bất cứ động tĩnh gì.
Lão Ngô lặng lẽ vươn đầu, phía trước đã sớm đã không còn thân ảnh của hai người......
qingyufighting.wordpress.com
Hai người bọn họ ngay lúc hắn xoay người rời đi liền từ bên kia vòng đi ra ngoài, vừa đi Tô Thanh Việt vừa suy nghĩ không rõ hương vị mới ngửi được là gì?
"Bên trong có cái gì?"
"Một đống rách nát, dù sao tuyệt đối cũng không giống có người ở lâu ngày, hơn nữa nhìn dáng vẻ, đồ vật trong nhà đã sớm đã được dọn đi hết rồi."
"Hừ, tôi vừa mới cho người điều tra, quyền sử dụng của tòa nhà này sớm đã vượt quá bảy mươi năm."
"Cho nên, tại sao bọn họ phải mất công cố ý đưa anh tới như vậy?" Tô Thanh Việt không rõ, cho dù tòa nhà này bà cụ kia có muốn kiên trì giữ lại cũng vô dụng, hộ bị cưỡng chế có cố chấp hơn nữa cũng không hơn được pháp luật!
Diệp Lệ Hành nhíu mày, lần này hắn cùng đến chẳng qua vì muốn tới thăm Tô Thanh Việt, chuyện tới giám sát này chỉ thuận tiện làm, vừa vặn đến hiện trường xem hạng mục du lịch tiến triển ra sao. Cho dù có người muốn làm cái gì, cũng không đoán được Diệp Lệ Hành sẽ tới nơi này mới đúng!
Sau một hồi nói chuyện, hai người đã quay trở lại trước cổng tòa nhà. Bà lão không còn ở đó nữa. Khi vào phòng, chỉ có Trương tiên sinh đang ngồi ở trước nhà, trước mặt là chiếc máy ủi đất, hai bên đối lập lẫn nhau.
Tô Thanh Việt nhìn bốn phía xung quanh, rất có hứng thú đi ra phía trước, hỏi: "Trương tiên sinh, tòa nhà này hẳn là lâu lắm rồi nhỉ!"
Dung mạo Tô Thanh Việt lớn lên trông thực vô hại, không giống Diệp Lệ Hành, khi không có biểu tình sẽ tạo cho người ta một loại cảm giác áp bách. Bình thường chỉ cần giáo chủ mỉm cười với người khác, đều sẽ làm cho người ta nảy sinh lòng hảo cảm, tựa như chàng trai ở trước mặt rất dễ dàng ở chung.
Trương tiên sinh đối với gương mặt tươi cười của cậu cũng nói không nên lời gì tàn nhẫn, chỉ là phi thường tiếc hận đáp: "Đúng vậy, tòa nhà này từ thời ông cố của tôi xây dựng, đã truyền lại nhiều thế hệ."
Ông cố? Lâu như vậy...
"Mẹ của anh đâu rồi?"
"Thân thể bà không được tốt, cho nên vào nhà trước, thế nào, các người còn muốn tháo dỡ nhà của tôi sao?" Mặt Trương tiên sinh lộ ra vẻ hung ác.
Nhưng mà Tô giáo chủ không đáp lời, chỉ là tiếp tục tán gẫu nói: "Người lớn tuổi luôn hoài niệm chuyện cũ, điều này chúng tôi có thể hiểu, đương nhiên sẽ không cưỡng cầu."
Trương tiên sinh vẻ mặt nghi hoặc nhìn cậu, không rõ rốt cuộc cậu có thái độ gì.
Diệp Lệ Hành đứng ở một bên không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng mà nhìn Tô giáo chủ phát huy.
Lúc này, lão Ngô cũng từ phía sau vòng trở lại, thấy Tô Thanh Việt đang cùng Trương tiên sinh nói chuyện, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Ai, Trương tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi?" Tô Thanh Việt không nhanh không chậm, giống như chỉ là nói chuyện phiếm hỏi.
"Tôi năm nay đã bốn mươi tám." Hắn không rõ ý Tô Thanh Việt là gì, nhưng là duỗi tay không đánh gương mặt người đang tươi cười.
Tô Thanh Việt vỗ vỗ bờ vai của hắn, thở dài nói: "Trương tiên sinh tuổi này áp lực hẳn là không nhỏ, trên có già dưới có trẻ."
Lời này nói ra không biết có phải chạm đến tâm khảm của Trương tiên sinh hay không. Hắn nhíu mày thở ra một hơi trả lời: "Đúng vậy, các anh cũng thấy đấy, mẹ của tôi lớn tuổi như vậy, con trai lớn sắp kết hôn, con trai nhỏ còn đang học đại học, áp lực sao có thể không lớn được."
Biểu tình Trương tiên sinh sầu khổ tựa hồ bao phủ một cổ áp lực không nói nên lời.
Hắn nghĩ tới con trai lớn kết hôn cần tiêu phí một khoản tiền lớn, nghĩ tới con trai nhỏ mỗi tháng sinh hoạt phí cũng không rẻ, nghĩ tới người mẹ tuổi đã già không thể tự gánh vác, lại nghĩ tới bà vợ suốt ngày cằn nhằn ở nhà. Tất cả thật giống như một khối đá nặng nề đè ở trong lòng hắn.
Tô Thanh Việt nhìn vẻ mặt của hắn, cảm thấy không sai biệt lắm, liền bất động thanh sắc hỏi: "Vậy sao Trương tiên sinh không suy xét đến chuyện phá bỏ và di dời khỏi tòa nhà này. Tập đoàn Tần thị bồi thường cho mỗi mét vuông nhà ở phá bỏ và di dời cũng không thấp, thậm chí còn cao hơn của chính phủ, chỉ cần Trương tiên sinh gật đầu, mấy vấn đề này chẳng phải đều dễ dàng giải quyết sao? Tội gì cả ngày mày chau mày ủ?"
Khuôn mặt của Lão Ngô đang đứng ở một bên đột nhiên trắng bệch, thái dương chảy ra một tia mồ hôi lạnh.
Trương tiên sinh có chút hoảng loạn, kinh ngạc nhìn Tô Thanh Việt, nhất thời không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể khô khan nói: "Mẹ của tôi... mẹ của tôi bà có chút hoài cổ, không muốn rời đi nơi này."
"Trương tiên sinh, mẹ của anh nếu là thật sự quan tâm anh, sẽ biết tình cảnh hiện tại của anh, bà sao có thể làm khó dễ anh?" Tô Thanh Việt tiến lên một bước, hai mắt nhìn thẳng vào mắt của Trương tiên sinh, không cho phép hắn lùi bước.
Trương tiên sinh há miệng thở dốc, không biết nên trả lời như thế nào.
Lão Ngô một bên có chút sốt ruột, muốn nói gì đó nhưng Diệp Lệ Hành chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, lão Ngô liền lập tức thu lại bước chân.
Trương tiên sinh á khẩu không trả lời được nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Việt trước mặt, đôi mắt thỉnh thoảng hướng về phía lão Ngô đang đứng đằng sau, tất cả đều bị Diệp Lệ Hành thu hết vào mắt.
Lúc này, đột nhiên ánh mắt Tô Thanh Việt sắc bén nhìn về phía Trương tiên sinh, trầm giọng hỏi: "Trương tiên sinh không biết có am hiểu pháp luật không?"
Trương tiên sinh nhất thời không hiểu Tô Thanh Việt có ý gì, sửng sốt trong giây lát.
Tô Thanh Việt không chờ hắn phản ứng, nói tiếp: "Vậy Trương tiên sinh có biết văn bản pháp luật của nước ta có quy định rõ ràng quyền sử dụng đối với đất đai chỉ có bảy mươi năm, nhưng tòa nhà này của anh nhìn thế nào cũng trên bảy mươi năm, không biết Trương tiên sinh định giao nộp lại đất hay tiếp tục trả tiền sử dụng đất."
Trương tiên sinh hiển nhiên không biết còn có chuyện trả tiền sử dụng đất Tô giáo chủ vừa nói, tòa nhà này xem như là di sản lâu đời nhất của nhà bọn họ, không nghĩ tới còn có yếu tố này ở bên trong.
Một bên lão Ngô hiển nhiên cũng không dự đoán được Tô Thanh Việt sẽ nói như vậy, tức thời cũng không biết mở miệng ra làm sao.
"Trương tiên sinh, kỳ thật quyền sử dụng đất đến kỳ sau mới hết, nếu là liên quan đến vấn đề phá bỏ và di dời, đất đai trưng thu vô điều kiện, chỉ tiến hành bồi thường đối với nhà ở, kỳ thật dù anh có đáp ứng hay không, hôm nay này căn nhà này chắc chắn sẽ bị tháo dỡ." Tô Thanh Việt chấp chưởng Ma giáo nhiều năm, đương nhiên biết dạng lời nói như thế nào có thể dao động nhân tâm. Đơn giản chính là giả vờ làm cho hắn cảm thấy không có nhược điểm có thể dùng để uy hiếp mà thôi.
Diệp Lệ Hành khóe miệng hơi cong, tại sao hắn không phát hiện Việt Việt nhà hắn biết nhiều như vậy, lại còn nhanh mồm dẻo miệng (khéo ăn khéo nói) đến thế.
Trương tiên sinh đã không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt cậu, vừa nghe đến có liên quan đến pháp luật quốc gia liền bắt đầu hốt hoảng, ánh mắt nguyên bản còn lén lút nhìn về phía lão Ngô nay đã trở nên đặc biệt rõ ràng.
Tô Thanh Việt làm như không thấy, đột nhiên phong cách biến đổi, hơi hơi mỉm cười nói: "Kỳ thật, Trương tiên sinh cũng không cần gấp gáp như vậy, Diệp tổng của chúng tôi không phải loại người ép người quá đáng, chỉ cần anh ký hợp đồng đồng ý phá bỏ và di dời khỏi nơi này, tiền bồi thường chúng tôi sẽ trả cho anh một đồng cũng không thiếu, anh cũng có thể giải quyết lửa sém lông mày."
*Lửa sém lông mày: Thiên mi chi cấp, lửa cháy đến nơi rồi, ý chỉ chuyện khẩn cấp, tình huống vô cùng cấp bách.
qingyufighting.wordpress.com
Biểu tình của Trương tiên sinh đã bắt đầu buông lỏng, kỳ thật lúc đầu hắn đã tính toán đồng ý việc phá bỏ và di dời này, nhưng mà trên đường xảy ra một ít biến hóa, hắn vì muốn nhận được nhiều tiền hơn, mới chậm chạp không chịu nhả ra.
"Đương nhiên, nếu là Trương tiên sinh không muốn, vậy chúng tôi đành làm theo trình tự pháp luật, khi đó, có lẽ trước tiên phải đem toàn bộ số tiền sử dụng đất mấy năm nay còn thiếu nộp bổ sung, rồi lại tính những mặt khác, nhưng mà đến lúc đó, tập đoàn Tần thị còn nguyện ý lấy đất nhà anh hay không... cũng không chắc."
Tô Thanh Việt nói những lời này rất nhẹ nhàng, nhưng nghe vào tai Trương tiên sinh lại giống như sấm sét giữa trời quang, vừa nghe đến dùng pháp luật lại còn phải nộp tiền liền hoảng sợ, vội vàng nói: "Ký, tôi ký, tôi bây giờ liền ký."
Đánh một roi lại cho một chút ngon ngọt, một chiêu này của Tô giáo chủ này có thể nói là lần nào cũng trúng.
Diệp Lệ Hành cười cười, nhìn về phía lão Ngô, lão Ngô lần này nhãn lực vô cùng nhạy bén, vội vàng từ trong túi hồ sơ lấy ra một phần hợp đồng đưa đến.
Trương tiên sinh tựa hồ lo lắng Diệp Lệ Hành lâm thời đổi ý, gấp gáp tiếp nhận hợp đồng, qua loa nhìn nhìn nội dung cùng các khoản phí bồi thường, liền ký tên lên.
Sau khi ký tên xong, Trương tiên sinh liền vội vã mang theo người mẹ già rời đi khỏi nơi này, thứ gì cũng không mang, hiển nhiên bọn họ đã sớm đồng ý chuyện di dời, chẳng qua có người ở giữa bày trò.
Diệp Lệ Hành tiến vào trong tòa nhà lầu, bên trong quả nhiên như Tô Thanh Việt nói, chẳng qua tầng một được dọn dẹp khá sạch sẽ, nhưng cũng nhìn ra được những đồ vật hữu dụng dường như đều bị dọn đi hết rồi.
Tô Thanh Việt cũng bước vào bên trong, như cũ vẫn ngửi được mùi hương nhàn nhạt đó. Nhưng mà tầng một nồng hơn nhiều so với tầng hai.
Diệp Lệ Hành đã bước lên lầu hai, Tô Thanh Việt nghĩ đến một đống đồ vật được che lại bởi một tấm bạt da rắn màu xanh biếc cậu nhìn thấy lúc trước, nhịn không được mở một góc lên.
Nhưng mà khi cậu nhìn thấy những thứ kia, đồng tử của Tô giáo chủ co rụt lại.
Đó là một đống thuốc nổ dùng để phá dỡ nhà.
Cậu nghĩ tới Diệp Lệ Hành đã tiến lên tầng hai, trong nháy mắt thân hình theo cầu thang nhảy vọt lên, lấy tốc độ mắt thường nhìn không thấy được một phen ôm chầm lấy Diệp Lệ Hành đang ở tầng hai xem xét đồ vật chung quanh, rồi hướng qua cửa sổ bay đi.
Tiếng nổ mạnh vang lên bốn phía. Tòa nhà lầu ba tầng ầm ầm sụp đổ tựa như một trận động đất mạnh đè ép lên khối phế tích nứt vỡ, trong nháy mắt bị phá thành hàng ngàn mảnh nhỏ. Tiếng vang ầm ầm kèm theo đó là thanh âm những khối gạch rơi xuống đất tạo nên từng trận bụi đất mù mịt như là một đoàn sương mù dày đặc, ngăn chặn tầm mắt người nhìn.