Giáo Chủ Muốn Ly Hôn

Chương 35: Vị Khách Ngoài Ý Muốn, Ảnh Đế Ghen




Hừng đông hôm sau, Tô Thanh Việt đi đóng phim như thường, vô cùng ngay thẳng.

Người trong đoàn phim sôi nổi an ủi cậu, nói paparazzi thích tung tin đồn vô căn cứ, không cần để ý, khuyên cậu an tâm đóng phim. Nhưng thực tế số người xem kịch vui cũng không ít, bởi vì hôm qua Tô Thanh Việt quả thật đi theo Hứa Liêm Khiết.

Hứa Liêm Khiết là một kim cương vương lão ngũ, mọi người đều biết.

Chẳng qua không biết hắn chạy đi đâu rồi.

Đồng dạng biến mất còn có Dư Bân.

Tô Thanh Việt nhìn trái ngó phải, không phát hiện bóng dáng hắn, vừa định gọi điện thoại hỏi, liền thấy Địch Kiến Kỳ đi tới, lôi kéo cậu đối lời kịch.

Đi đến một góc, Địch Kiến Kỳ lén lút hỏi: "Chuyện hot search này là sao? Cậu đắc tội ai à?"

"Kỳ thật tôi cũng rất mông lung." Tô Thanh Việt cũng bày ra vẻ mặt như thế nói.

"Vậy ngày hôm qua cậu đã làm gì? Không phải cậu có một chân với Diệp Lệ Hành à?" Câu hỏi này vừa trực tiếp lại đột nhiên, một chút đều không phù hợp với thiết lập thân sĩ ôn nhu của Địch Kiến Kỳ.

Tô Thanh Việt hoài nghi trước kia hắn đều là giả bộ.

"Sao anh biết?" Tô Thanh Việt vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn.

Địch Kiến Kỳ làm bộ thảo luận nội dung bộ phim, giơ lên kịch bản tiến lại gần, môi khẽ mấp máy: "Hai người các cậu ở Cẩm Tú Loan cùng ra cùng vào, khinh tôi mù hả!"

Hơn nữa, lần đầu tiên Diệp Lệ Hành thăm ban, ánh mắt nhìn Tô Thanh Việt kia, hắn quá quen thuộc.

Làm ảnh đế, không chút nào che dấu như vậy thật sự được chứ!

Tô Thanh Việt thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Tôi cảm thấy mình chính là một tiểu pháo hôi, tôi hỏi anh, Triệu đạo có đắc tội người nào hay không, hoặc là đối thủ của ai đó?"

Địch Kiến Kỳ kinh ngạc một chút, sau đó nghĩ nghĩ chậm rãi nói: "Lấy tính đa nhân cách của Triệu đạo mà nói, người ông ấy đắc tội hẳn là nhiều lắm, cậu hỏi cái này làm gì?"

"Tôi hoài nghi có người nhằm vào đoàn phim chúng ta." Tô Thanh Việt chỉ là nói một câu liền không nói nữa.

Địch Kiến Kỳ trầm tư một chút, sắc mặt hơi khác thường, suy nghĩ về những sự tình phát sinh từ khi khởi quay đến nay, hắn vẫn luôn cảm thấy bị người khác theo dõi, lông tơ dựng thẳng.

Chỉ là hắn không nghĩ ra, quay một bộ phim thôi, tại sao lại sinh nhiều chuyện như vậy.

Loading...

Lúc bắt đầu quay Dư Bân đã trở lại, cùng tới còn có Hứa Liêm Khiết, hai người vô cùng quang minh chính đại đi cùng một chỗ.

Điều này làm cho mọi người có chút ghé mắt.

Tâm tình Triệu đạo không được tốt, nhưng thái độ lại khác thường không nói gì thêm, chỉ bảo hắn đi thay quần áo, chuẩn bị sẵn sàng.

Hứa Liêm Khiết ở một bên quang minh chính đại nhìn, không che dấu chút nào, cầm di động trong tay không ngừng spam.

Bởi vì bây giờ trên weibo có chút hỗn loạn.

Vào buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Tô Thanh Việt nhìn thấy.

Mọi người ở đây đương nhiên cũng nhìn thấy.

Chễm chệ ở vị trí cao nhất trên hot search là weibo Hứa Liêm Khiết cùng Dư Bân công khai tình cảm.

Cảm tạ huynh đệ hỗ trợ @Tô Thanh Việt, cùng nhau cả đời @Dư Bân.

Kèm theo là hình ảnh mà paparazzi chụp hôm qua và một hình selfie của Hứa Liêm Khiết và Dư Bân.

Kỳ thật Hứa Liêm Khiết chỉ muốn phát ảnh chụp của hắn và Dư Bân, nhưng Tô Thanh Việt vì thế sẽ bị liên lụy. Tuy rằng không muốn, nhưng căn cứ chủ nghĩa nhân đạo hắn vẫn đăng ảnh lên.

Weibo này được Hứa-bác-sĩ-không–thiếu–tiền trong một khoảng thời gian ngắn đưa lên đầu đề.

Weibo liền bùng nổ.

Phòng làm việc Diệp Lệ Hành đúng lúc này cũng phát weibo thanh minh, tỏ vẻ sẽ đem những người thả ra lời đồn đại vô căn cứ truy cứu trách nhiệm pháp luật, hơn nữa @ vài tài khoản lúc trước đã phát weibo sai sự thật.

Quần chúng ăn dưa cảm thấy vừa mới sang năm mới chưa được bao lâu liền được xem một vở kịch ly kỳ, quả thực vô cùng đặc sắc.

Không ít người lúc trước khiển trách Tô Thanh Việt bắt đầu từ anti chuyển thành fan, những kẻ nói cậu bị phú nhị đại bao dưỡng dần dần yên lặng.

Trên mạng sôi nổi thảo luận về chuyện của Dư Bân và Hứa Liêm Khiết.

Dù sao những vở kịch hào môn luôn hấp dẫn người ta, hơn nữa công khai mãnh liệt như thế, lên cả hot search sắp đuổi kịp với sự kiện lần đó của Ngụy ảnh hậu rồi.

Quần chúng ăn dưa sôi nổi đều đồng thời cảm khái, gần đây làm sao vậy, một đôi lại một đôi tú ân ái, quả thực không mặt mũi xem, còn để cẩu độc thân sống hay không hả?

Chuyện này hạ màn kết thúc như vậy. Tô giáo chủ lại hồng một phen. Đoàn phim Tuyệt Thế liên quan lấy một loại phương thức kỳ dị tiến vào tầm mắt quần chúng. Mọi người sôi nổi tỏ vẻ sắp chờ không kịp rồi, muốn nhìn xem bộ phim truyền hình phong ba không ngừng này rốt cuộc như thế nào!

Đây quả thực là chuyện kinh hỉ hơn cả ngoài ý muốn.

Không biết kẻ phía sau màn này có tức chết hay không nữa.

Sự tình bắt đầu tiến hành đâu vào đấy, công việc quay chụp cũng dần dần ổn định lại. Sự việc trên gây náo loạn ở weibo một đoạn thời gian, sau đó rất lâu không cũng xuất hiện đề tài kỳ ba gì khác. Tô Thanh Việt suy đoán kẻ đứng phía sau kia giống như lập tức biến mất không còn bóng dáng.

Đoàn phim quay chụp vô cùng thuận lợi. Mặc dù Triệu đạo vẫn đa nhân cách như cũ.

Hứa Liêm Khiết một tuần sau mới rời đi, dù sao hắn còn có việc khác cần giải quyết, trước khi đi còn nhờ hai người bọn họ chiếu cố lẫn nhau.

Một tuần đó, Tô Thanh Việt đều ở một mình, bởi vì Hứa Liêm Khiết thuê một phòng tổng thống ở khách sạn bọn họ, Dư Bân ở đâu không cần nói cũng biết, như thế càng tiện để Diệp Lệ Hành cùng Tô Thanh Việt gọi video, nói mấy lời hạ lưu, thuận tiện để thân trần trò chuyện, làm mấy chuyện gì gì đó, thật xấu hổ mà!

( Tớ cũng muốn biết mấy chuyện gì gì đó là chuyện gì *che mặt*)

qingyufighting.wordpress.com

Nhưng mà khi Hứa Liêm Khiết đi, Dư Bân cũng không nghe lời hắn tiếp tục ở lại phòng tổng thống mà dọn về phòng cũ.

Dù sao đoàn phim nhiều người như vậy cũng không có ai đặc biệt, một mình hắn một phòng, khó tránh khỏi chọc người phê bình.

Tô Thanh Việt vừa tiếc nuối lại có chút cao hứng, cuối cũng cũng không cần phải cách màn hình lái phi cơ nữa rồi, người lớn tuổi ở hiện đại thật biết chơi, giáo chủ hắn đây hoàn toàn không theo kịp.

Dư Bân thông qua Hứa Liêm Khiết đã biết quan hệ giữa Tô Thanh Việt và Diệp Lệ Hành. Kinh ngạc hơn nửa ngày, thì ra thâm tàng bất lộ là như vậy, một chút dấu hiệu cũng không có. Nếu một ngày nào đó hai người bọn họ công khai, tin tức đầu đề này không cần mua thủy quân phỏng chừng cũng có thể treo trên hot search cả tháng.

Chuyện lúc trước để Chu Thu Bân tra địa chỉ IP cũng đã tìm thấy manh mối, đối phương tương đối cẩn thận, chuyển tin tức trên mạng nhiều nơi ở K thị, một chút cũng không lộ ra đuôi cáo, nhưng xác định được một điểm, người đó hẳn cũng đang ở đây.

Tô Thanh Việt càng thêm cẩn thận hơn, bởi vì trực giác của cậu khá chuẩn, khẳng định là có người hướng về phía đoàn phim.

Hơn hai tháng kế tiếp mọi việc đều bình an vô sự, quay chụp tiến hành rất thuận lợi. Bộ phim cũng sắp đóng máy, Tô giáo chủ không khỏi bắt đầu hoài nghi có phải hay không mình cứ chuyện bé xé ra to, hết thảy mọi việc đều là ngoài ý muốn mà thôi.

Chỉ còn khoảng một tuần quay chụp nữa, bất ngờ một người ngoài dự đoán tới thăm ban Tô Thanh Việt. Là Lý Tùng Phong hơn nửa năm rồi chưa gặp.

Nhắc tới mới nhớ, Tô giáo chủ thiếu chút nữa quên luôn Lý Tùng Phong, cảm giác có điểm xin lỗi vì công tiến cử của hắn. Chắc là vì thời gian qua quá thoải mái, nên cậu hoàn toàn quên mất cảm giác lúc đầu mới đến nơi này.

Lý Tùng Phong tới tìm Tô Thanh Việt, nói đúng hơn là tới theo đuổi Tô Thanh Việt.

Lúc hắn mặc một thân tây trang, đeo kính râm, cùng hai vệ sĩ xuất hiện ở phim trường đưa đến một hồi oanh động.

Bởi vì Lý công tử trong giới khá là nổi danh, là một công tử hoa tâm, hơn nữa trong nhà cực kỳ có tiền, tuy rằng so ra kém xa Tần đại lão thành phố B, thế nhưng người bình thường vẫn không ngừng nịnh bợ hắn.

Chỉ là người này lại là tới tìm Tô Thanh Việt.

Mọi người đều đang tự hỏi, Tô Thanh Việt này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Lý Tùng Phong tuy nhìn bề ngoài thoạt nhìn tứ bình bát ổn*, rất có phong độ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Tô Thanh Việt vẫn có chút kinh sợ, bởi vì hắn nghĩ tới thân thủ quỷ mị trước kia của Tô giáo chủ.

*Tứ bình bát ổn: Bốn phía yên bình, tám hướng ổn định ý chỉ người yên tĩnh, trầm ổn.

Tô Thanh Việt mặc dù trong lòng hơi áy náy, nhưng không biểu lộ, biểu tình lúc thấy Lý Tùng Phong cũng thản nhiên.

Lý Tùng Phong lấy kính râm xuống, hơi có chút chân chó tiến đến trước mặt Tô Thanh Việt, thấp giọng hỏi: "Anh nói này Việt Việt, tại sao em không chịu gọi điện thoại cho anh?"

Tiếng Việt Việt kia khiến cả người Tô giáo chủ nổi da gà, ánh mắt sắc bén nhìn Lý Tùng Phong gằn từng chữ một nói: "Gọi tên đầy đủ của tôi."

Lý Tùng Phong cảm thấy ánh mắt cậu nhìn hắn vừa đáng sợ lại vừa thoải mái, đặc biệt là khi cậu nghiêng lại đây, khóe mắt cong lên, vừa mị hoặc lại có hương vị, quả thực khiến người ta không dời mắt nổi.

Nhưng mà hai chữ "Việt Việt" ở trong miệng muốn nói cũng không thể xuất khẩu.

Có chút sợ, hắn cảm giác nếu mình nói ra sẽ bị đánh!

"Tại sao anh tới đây?"

"Anh đặc biệt tới tìm em, lúc trước không phải đã nói, đừng sợ người khác khi dễ em, anh sẽ chống lưng cho em sao."

Tô Thanh Việt nghĩ nghĩ, chỉ còn một tuần sẽ kết thúc quay chụp, cảm thấy đầu óc đứa nhỏ này hẳn là có vấn đề, đến bây giờ mới chạy tới chống lưng, thắt lưng sợ là đã sớm gãy rồi.

"Anh không cảm thấy lời này đã quá muộn sao?"

Nghĩ thôi cũng biết Lý Tùng Phong có vẻ đặc biệt dối trá, vừa nhìn giống như là đang qua quýt cho có lệ.

"Ai, em không biết, khoảng thời gian này anh khổ bức gần chết rồi, lúc em mới tiến vào đoàn phim, cha anh liền đưa anh đến công ty con ở M quốc, nói là để anh luyện tập, bồi dưỡng năng lực." Lý Tùng Phong nhớ tới khoảng thời gian nghĩ lại mà kinh vừa trải qua, cảm thấy cả tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.

"Em xem anh hiện tại so trước kia có phải không giống nhau hay không, có loại khí chất người khác không nhìn thấy được." Lý Tùng Phong sờ sờ cổ tay áo trên bộ âu phục sang trọng, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Tô Thanh Việt, rất giống như "danh kỹ" đang đẩy mạnh tiêu thụ chính mình.

Tô giáo chủ bị ý tưởng này của mình chọc cười, nhìn nhìn, quả thật hắn có chút khác với ngày xưa, thiếu đi vài phần khí tức của người sĩ tử (*học sinh), lại tăng thêm một chút đặc thù của thương nhân... Ừm... Mùi vị của tiền.

"Việt... Tô Thanh Việt, hôm nay kết thúc công việc có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không?"

Tô Thanh Việt vốn định đáp ứng, coi như cậu mời khách, nhưng nghĩ lại một bữa cơm trước đây đã nháo thành chuyện, cậu không nghĩ sắp kết thúc phim lại làm ra tai tiếng gì khác, liền uyển ngôn cự tuyệt.

*Uyển ngôn cự tuyệt: Dùng lời nói nhẹ nhàng, uyển chuyển để cự tuyệt một vấn đề nào đó.

Cậu định chờ sau khi kết thúc quay chụp quay trở về thành phố B sẽ mời hắn đi ăn một bữa, xem như là cảm tạ.

Lý Tùng Phong thấy Tô Thanh Việt không đáp ứng tuy có chút thất vọng, nhưng cũng không miễn cưỡng, dù sao hắn cũng còn ở đây nhiều ngày.

Ánh mắt của người trong đoàn phim sôi nổi lẫn ái muội nhìn bọn họ. Tô giáo chủ quả thực mệt tâm, lại không thể đuổi người, chỉ có thể lạc quan nghĩ, nhanh thôi phim sẽ đóng máy rồi.

Nhưng mà, ở M quốc xa xôi sau khi Diệp Lệ Hành nhận được hình ảnh hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ trò chuyện vui vẻ do Chu Thu Bân gửi sang liền có chút không bình tĩnh.

Buổi tối, lúc Tô giáo chủ nhận được điện thoại, liền cảm giác vị chua nồng nặc.

"Trò chuyện với thanh niên kia vui vẻ quá nhỉ."

"Hắn chắc là bạn học của em. Lúc trước có phải hắn giới thiệu em tiến vào đoàn phim hay không? Quan hệ cũng không tồi!"

"Hắn tới tìm em làm gì? Nói một chút đi!"

"Hắn có dụng tâm kín đáo phải không, vừa nhìn liền biết không phải dạng người tốt lành gì!"

"Việt Việt, em có chuyện gì muốn giải thích với tôi không? Tôi đang nghe đây!"

Tô giáo chủ: Anh muốn em giải thích cái gì bây giờ? *mặt đầy hắc tuyến*