Diệp Lệ Hành bị một cuộc điện thoại làm cả kinh, hoàn toàn hết buồn ngủ, nghe nửa ngày mới hiểu được Tô Thanh Việt đang biểu đạt ý gì.
"Việt Việt, em đây là đang ghen sao?" Diệp Lệ Hành tỉnh ngủ, nằm trong ổ chăn nghĩ đến vẻ mặt khó chịu rồi lại ra vẻ trấn định của thiếu niên phía đầu kia điện thoại, khóe miệng không ức chế được giơ lên.
"Anh suy nghĩ nhiều rồi, em chỉ là xác nhận một chút, miễn cho lại có người nào đó chạy ra lải nha lải nhải, thật phiền toái."
"Ừ, em nói đều đúng, nhưng mà muốn nói về đào hoa thì..."
Diệp Lệ Hành trầm mặc một trận, Tô Thanh Việt nằm ở trên giường lớn mềm mại gắt gao nắm chặt gối đầu bên tai.
"Nói thật anh gặp được không ít đào hoa," Tô Thanh Việt càng thêm siết chặt trong tay vải dệt, phảng phất như muốn đâm thủng một lỗ trên nó, "Nhưng khiến cho anh khuynh tâm chỉ có một đóa, những cái khác ở trong mắt anh đều giống như là hoa dại."
Diệp Lệ Hành thanh âm phảng phất mang theo một loại ma mị, làm cho một bên tai của Tô Thanh Việt nhịn không được nóng lên.
Tô Thanh Việt không cần hắn nói cũng biết đóa đào hoa kia là ai. Cậu buông lỏng tay ra khỏi chiếc gối đã sớm bị vò nhăn nhúm, hơi hơi giơ lên khóe miệng. Điều không thể tin ở nam nhân nhất là lời ngon tiếng ngọt, viên đạn bọc đường.
Tô giáo chủ đã hoàn toàn quên chính mình cũng là một viên bên trong đó.
Ở đầu kia di động Diệp Lệ Hành không biết nói gì đó, Tô Thanh Việt mang theo cười, tiến vào giấc mộng đẹp.
***
Thời gian bình thản mà lại bận rộn trôi qua. Tô Thanh Việt mỗi ngày đi qua đi lại giữa phim trường và chung cư. Một đường đi lại giữa hai địa điểm, thỉnh thoảng thừa dịp mình không có cảnh quay, ngẫu nhiên đi chụp một cái đại ngôn.
Tựa hồ tất cả mọi thứ đều bắt đầu dần dần đi vào quỹ đạo, ổn định lại giống như trong suy nghĩ của Tô Thanh Việt vậy.
Năm trước khẩn trương đuổi cho kịp tiến trình, rốt cuộc trong khi Triệu đạo càng ngày càng trở nên đa nhân cách nghiêm trọng cũng đã đem toàn bộ cảnh quay trong nhà quay xong. Hơn nữa còn dư thừa thời gian hai ngày để mọi người có thể nghỉ ngơi trọn vẹn, chào đón một năm mới đang đến.
Loading...
Đến nỗi tân niên còn có hoạt động chứ chưa kể những việc khác.
Hoạt động tuyên truyền năm trước của Diệp Lệ Hành cũng chuẩn bị kết thúc. Chuẩn bị quay trở về thành phố B, năm trước tân niên đều có hoạt động nên năm nay Diệp ảnh đế phá lệ lựa chọn nghỉ ngơi, bởi vì trong nhà có một người đang đợi hắn về.
Ngày hai mươi tám tết, sau một tháng gian khổ phấn đấu Tô Thanh Việt rốt cuộc lựa chọn từ bỏ dậy sớm, lười biếng ngủ một giấc.
Người chưa từng trải qua sẽ không biết, vì ba phút lưu lại tốt nhất trên màn ảnh, ở phía sau hậu đài bọn họ phải bỏ ra ba giờ, ba mươi giờ, thậm chí nhiều thời gian hơn.
Mọi người vẫn thường nhìn thấy trên màn hình những thước phim, những diễn viên ngăn nắp xinh đẹp, lại biết rằng phía sau phải trả giá bằng bao nhiêu gian khổ.
Bức màn trong phòng bị kéo kín lại, lúc Tô Thanh Việt tỉnh lại, phòng ngủ vẫn chìm trong một mảnh hắc ám.
Cậu cầm lấy điều khiển từ xa từ mép giường đem bức màn vừa dày vừa nặng mở ra. Ánh nắng mặt trời xán lạn xuyên thấu qua cửa kính sạch sẽ lập tức chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Tô Thanh Việt híp mắt một cái, nhìn nhìn điện thoại di động, đã 9 giờ sáng rồi.
Khó trách cảm thấy đói như vậy.
Rời giường mở tủ lạnh ra, bên trong rỗng tuếch, Tô Thanh Việt mặc xong quần áo, quấn một cái khăn quàng cổ liền đi ra ngoài.
Hôm nay Diệp Lệ Hành sẽ trở về, Tô giáo chủ cảm thấy có chút kích động nhỏ, chuẩn bị mua một ít đồ ăn về. Cậu thật sự rất tưởng niệm các món ăn của Diệp Lệ Hành.
Không biết thế nào đột nhiên nhớ tới một câu nhìn thấy ở trên weibo, muốn bắt lấy tâm một người, phải bắt được dạ dày của hắn, Tô giáo chủ cảm thấy vô cùng tán thành những lời này.
Nhưng mà, cậu lại xem nhẹ một chuyện vô cùng trọng yếu.
Hiện tại Tô Thanh Việt đã không còn là người không có tiếng tăm gì, là Tô giáo chủ có thể tùy ý ra vào trung tâm thương mại năm đó nữa. Cậu bây giờ là một diễn viên, lại còn là diễn viên chưa có tác phẩm nhưng đã có chút danh tiếng.
Cho nên lúc Tô giáo chủ ở cửa hàng ăn sáng đang một ngụm cắn bánh bao, một tay cầm sữa đậu nành bị người khác nhận ra, vẻ mặt của cậu vô cùng ngơ ngác.
"Anh là Tô Thanh Việt sao?"
Mấy tiểu cô nương ngồi phía trước cậu xoay người lại có chút không xác định hỏi.
Tô Thanh Việt ngẩn người, có chút gian nan nhai nhai bánh bao trong miệng, liền đem sữa đậu nành trong tay uống, lại bởi vì uống quá gấp, không cẩn thận lại bị sặc rồi!
"Khụ khụ khụ..." Tô Thanh Việt che miệng, nỗ lực chấm dứt ho khan, nhưng mà càng cố ho càng lợi hại.
Tiểu cô nương thuận tay đưa qua một tờ mặt giấy, nhìn Tô Thanh Việt sắc mặt đỏ bừng, hai mắt bởi vì ho khan mà thấm ra nước mắt, chỉ cảm thấy trái tim đều nhanh hòa tan mất rồi.
"Anh ấy chính là Tô Thanh Việt đi!"
"Tớ thấy rất giống nha."
"Không nghĩ tới người diễn nhân vật phản diện lại là như vậy... Ngốc manh."
Tuy rằng tiểu cô nương cố ý hạ thấp giọng, nhưng mà điều này cũng không gây trở ngại cho Tô giáo chủ nghe được hai chữ cuối cùng kia.
Anh minh thần võ, không ai bì nổi Giáo chủ Ma giáo từ khi nào lại dùng tới hai chữ ngốc manh.
Bị một đám tiểu cô nương còn không lớn bằng cậu vây xem như vậy, Tô Thanh Việt chỉ cảm thấy một trận mặt đỏ tai hồng, không biết làm sao.
Cậu nhanh chóng lau miệng, chỉnh lại quần áo, nỗ lực kéo ra một nụ cười hoàn mỹ đối với mấy tiểu cô nương trước mắt.
"Chào các bạn, xin hỏi có chuyện gì không?"
Câu hỏi này vô cùng... Đáng yêu!
Tiểu cô nương ngẩn người, ngay sau đó che miệng lại, để ngừa tiếng thét chói tai của mình quấy rầy các người khách khác đang ăn cơm.
Tô Thanh Việt này hoàn toàn khác với tưởng tượng của bọn họ, phong cách hơi có chút kỳ lạ, nhưng điểm này đều không ngăn cản được sự yêu thích của các cô nương đối với tiểu thịt tươi.
"Có thể ký tên cho chúng em không?"
"Ký tên?" Tô Thanh Việt đầu tiên là sửng sốt, sau đó nỗ lực kiềm chế khóe miệng muốn hướng lên trên của chính mình, an tĩnh nói: "Có thể."
Vậy mà có người muốn xin chữ kí của cậu, Tô giáo chủ cảm thấy có chút mộng ảo. Cậu chưa từng có nghĩ tới nhanh như vậy có một ngày người khác muốn xin chữ ký của cậu. Dù sao ngay từ đầu đánh giá trên mạng đối với cậu cũng không quá tốt.
Tuy rằng Diệp Lệ Hành cùng Triệu Khải áp dụng biện pháp áp chế những lời đồn đại kia. Nhưng đại đa số người phần lớn là ôm tâm tình xem trò vui để đối đãi với Tô Thanh Việt. Cũng không có bao nhiêu người chính diện công nhận cậu, Tô Thanh Việt mặt ngoài tuy rằng không để bụng, nhưng đáy lòng mơ hồ cũng là có chút mong đợi.
Nhưng mà hiện tại, nhìn trước mắt mấy thiếu nữ thanh xuân dào dạt, Tô Thanh Việt liền bỗng nhiên sinh ra dũng khí, bất luận phía trước có bao nhiêu khó khăn, cậu đều phải kiên trì đi tiếp.
Chữ giáo chủ thiết họa ngân câu*, mang theo một cổ khí phách.
*Thiết họa ngân câu: vừa mạnh mẽ vừa mềm mại
Ký tên cho mấy cô gái xong, Tô Thanh Việt liền nói tiếng cảm ơn.
Lúc mấy tiểu cô nương rời đi, nói với cậu: "Tô Thanh Việt, cố lên, chúng em sẽ sẽ luôn ủng hộ anh."
Nói liền mỗi bước lưu luyến mỗi bước hưng phấn rời đi, trong miệng còn đang thảo luận xem chữ ký của ai đẹp nhất.
Tô Thanh Việt cười cười, cầm lấy bánh bao còn dư lại, cắn mấy cái, cuối cùng là không nhịn được, liền gọi điện thoại cho Diệp Lệ Hành.
"Diệp ca, em vừa mới gặp fans của em đó."
"Diệp ca, các cô ấy muốn xin chữ ký của em."
"Diệp ca, em bỗng nhiên phát hiện được người khác khẳng định cảm giác thật sự rất hạnh phúc."
"Diệp ca, vì sao anh lại trở thành diễn viên vậy?"
Diệp Lệ Hành nghe đầu kia điện thoại liên tiếp truyền đến những lời nói hưng phấn, đẩy đẩy rương hành lý trong tay, phía trước chính là sân bay đi thành phố B.
Hắn nói: "Bởi vì thích a!"
Tô Thanh Việt cười cười: "Em cũng rất thích."
Bởi vì đồ vật yêu thích được khẳng định, cho nên cảm thấy tất cả trả giá đều là xứng đáng.
"Diệp Lệ Hành, em nhớ anh, anh mau trở lại đi!"
"Được"
Sân bay kia đầu, Diệp Lệ Hành bước chân nhanh hơn.
"Tôi cũng nhớ em, Việt Việt!"