Giáo Chủ Lạc Đường Ký

Chương 58




Đinh Hỉ Lai luôn không dám làm càn trước mặt cha mình, cho nên chuyện của minh chủ và Tạ Quân Minh hắn không dám hỏi cha già, sáng nay hắn lại ngủ nướng, còn chưa kịp hỏi đám thiếu bang chủ đã vội vội vàng vàng chạy đi tìm Hiểu công tử, vậy nên đến giờ vẫn chưa rõ chuyện.

Hắn nhìn nhìn, thấy Hiểu công tử và Văn Nhân môn chủ đã ăn xong chuẩn bị rời đi, liền đi theo.

Hắn bước nhanh đuổi theo, nhịn mãi không nhịn được nữa, nhỏ giọng hỏi: "Sao cảm giác như minh chủ bị quân trắng dẫn đi nhỉ?".

Diệp Hữu hỏi: "Lúc trước ngươi không nghĩ là thế sao?".

Đinh Hỉ Lai đáp: "Ta chỉ suy xét từ mọi chuyện mà ra, nhưng thực ra còn có lý do khác".

Diệp Hữu khá ngạc nhiên với suy nghĩ của vị thiếu gia này hỏi: "A?".

Đinh Hỉ Lai thấp giọng nói: "Không phải Tạ Quân Minh coi trọng minh chủ sao? Lỡ như minh chủ sợ Tạ Quân Minh làm ẩu, nên trốn y thì sao?".

Diệp Hữu: "...".

Văn Nhân Hằng: "...".

Chắc là cuộc trò chuyện lúc nãy của các tiền bối và Tạ Quân Minh, ngươi chẳng gì xa xôi gì hết.

Hai người đều không mở miệng, vốn Đinh Hỉ Lai định hỏi lại, nhưng nghe Nhâm Thiểu Thiên ho khụ một tiếng, sau đó giọng nói quen thuộc của Tạ đại cung chủ vang lên, có chút ngả ngớn: "Ngươi lặp lại lần nữa".

"...". Đinh Hỉ Lai vọt một bước dài tới bên cạnh Nhâm Thiểu Thiên, không dám nhìn sang.

Tạ Quân Minh cười như muốn uống máu: "Ta đếm đến ba, tốt nhất là ngươi nên đi ra".

Đinh Hỉ Lai cầu xin nhìn Hiểu công tử, thấy y có ý bảo mình đi ra, bên tai nghe Tạ cung chủ đã đếm đến hai, hít sâu một hơi, xụ mặt đi ra.

"Được rồi, coi như thức thời", Tạ Quân Minh vừa lòng, thò ra hai ngón nhéo mặt hắn, "Lúc nãy mới nói gì?".

Đinh Hỉ Lai: "Ta sai rồi".

Tạ Quân Minh hỏi: "Sai ở đâu?".

Đinh Hỉ Lai thành khẩn: "Không nên nói chuyện thị phi sau lưng người ta".

Tuy Tạ Quân Minh kiêu ngạo, nhưng dù gì cũng đứng đầu một cung, nên cũng chẳng có hứng đi truy cứu một vãn bối, chỉ nói hắn làm cho rõ mọi chuyện, lần sau mà còn để mình nghe thấy những lời đó nữa thì sẽ đánh. Đinh Hỉ Lai không ngờ được buông tha dễ vậy, chớp mắt mấy cái, cảm thấy là do được Hiểu công tử cổ vũ, càng thêm quyết tâm đi theo Hiểu công tử.

Hắn thấy ba người muốn đi nên không theo cùng, hỏi: "Thiểu Thiên, ngươi nói làm thế nào Hiểu công tử mới thu nhận ta?".

Nhâm Thiểu Thiên hỏi: "Sao thiếu gia lại muốn đi theo y?".

Đinh Hỉ Lai nói: "Vì có thể có tiền đồ, thực ra ta cũng quyết chí tự cường lắm, tuy không rõ ràng".

Nhâm Thiểu Thiên cười nói: "Với thân phận của thiếu gia chỉ cần cố gắng nỗ lực là được".

Đinh Hỉ Lai đau xót: "Nhưng ta không có đầu óc".

Nhâm Thiểu Thiên: "...".

"Ngươi nhìn đi, Hiểu công tử thông minh như vậy, nếu ta đi theo y học hỏi, được y dạy dỗ chút thôi là có thể có tiền đồ rồi", Đinh Hỉ Lai nói, "Không nói cái khác, chỉ nói việc của Tiểu Chung thôi, ta với hắn tương tương nhau, ngươi nói lỡ như ngày nào đó ta bị bắt đi để uy hiếp cha ta, vậy làm sao đây? Nhưng nếu ta lợi hại, người khác có lẽ cũng không dám đụng ta. Đúng rồi, Tiểu Chung đã mất tích hai ngày rồi, liệu có sao không nhỉ? Ngươi nói xem Chung bá bá có thể cứu hắn ra được không?".

Nhâm Thiểu Thiên đáp: "Chung thiếu gia ở hiền gặp lành, sẽ không sao đâu".

Sắc mặt Đinh Hỉ Lai vô cùng lo lắng, nghĩ một lúc, cuối cùng lại không nhịn được chạy đi tìm Hiểu công tử.

Nhâm Thiểu Thiên rất bất đắc dĩ.

Nếu có thể, hắn không muốn thiếu gia và Hiểu công tử tiếp xúc quá nhiều. Hiểu công tử rất thông minh, khó đoán được suy nghĩ, ngay cả đám người từng trải kia cũng không thể nhìn thấu người này, thiếu gia nhà hắn còn chẳng đủ để người ta nhét kẽ răng nữa là. Nhưng mặt khác, Hiểu công tử dù có phải là người của quân đen hay không, thì ít nhất cũng không phải là người bên quân trắng, nếu tâm tư không xấu, thì thiếu gia nhà hắn đi theo Hiểu công tử cũng rất có lợi.

Hắn nghĩ thầm phải quan sát nhiều hơn, liền đi theo.

Diệp Hữu vừa thất tình phải khó chịu mấy ngày. Tạ Quân Minh vốn định nhân cơ hội tâm sự với y, nhưng thấy y cứ thở dài, liếc nhìn nói: "Cơ thể vẫn không thoải mái sao?".

Diệp Hữu nói: "Ừ, ta cũng thấy cứ vậy thì không được, phải đi ra ngoài hít thở không khí".

Tạ Quân Minh: "Khi nào?".

"Hai ngày này đi", Diệp Hữu đáp, "Nhưng quân trắng luôn chú ý đến ta, ta không thích như vậy chút nào, cho nên lúc đi ta sẽ khiến quân trắng tưởng là ta vẫn còn ở đây".

Tạ Quân Minh nghĩ nghĩ, đã hiểu, hỏi: "Có cần ca đi cùng không, thuận tiện an ủi ngươi?".

Câu trả lời của Diệp Hữu lại là một tiếng thở dài, vô cùng đau xót, như là hận không thể tìm được nơi không có người, im lặng chết đi. Tạ Quân Minh nghe là biết không muốn mình đi theo, cũng chẳng có hứng đối phó với cái dạng này của y, quay đầu đi mất. Diệp Hữu đi được hai bước, nhíu mày: "Sư huynh, ta vẫn thấy khó chịu".

Văn Nhân Hằng hỏi: "Ta dẫn ngươi đến chỗ Kỷ thần y?".

Diệp Hữu đáp: "Cũng được".

Vì thế Đinh Hỉ Lai vừa đuổi đến liền thấy Hiểu công tử muốn đi đến chỗ Kỷ thần y.

Hắn lập tức xung phong đi theo, nhưng lại bị từ chối, vô cùng đau lòng, lại hỏi lần nữa: "Thiểu Thiên, ngươi nói phải làm sao thì y mới thu nhận ta? Bắt Phù Bình đưa đến cho y?".

Nhâm Thiểu Thiên hỏi: "Thiếu gia muốn bắt hắn ta thế nào?".

Đinh Hỉ Lai rất phiền muộn: "Người như ta, chỉ có thể nhờ may mắn thôi".

Nhâm Thiểu Thiên: "...".

Đinh Hỉ Lai thở dài.

Nhâm Thiểu Thiên nghĩ nghĩ, nói: "Ta thấy hình như Văn Nhân môn chủ có ý với Hiểu công tử, hay là ngươi hỏi Văn Nhân môn chủ trước đi, nếu là thật thì ngươi nghĩ ra mấy ý giúp hắn, có thể hắn sẽ nói lời hay giúp ngươi".

Đinh Hỉ Lai đáp: "Không cần hỏi, chắc chắn hắn có ý với Hiểu công tử, ta chỉ sợ hắn không nói lời thật".

Nhâm Thiểu Thiên thầm nghĩ cũng đúng.

Đinh Hỉ Lai nói: "Hay là ta nghĩ cách giúp hắn luôn".

Nhâm Thiểu Thiên lo lắng: "Thiếu gia nghĩ được cách gì?".

Đinh Hỉ Lai sờ cằm: "Dỗ nam nhân chắc cũng giống như dỗ nữ nhân ha..."

Nhâm Thiểu Thiên cứ thấy hắn sẽ làm hỏng chuyện, đúng lúc kéo chuyện lại, nói với hắn Hiểu công tử đau xót vì chuyện Phù Bình, hay là nghĩ cách để người ta thoát khỏi nỗi đau đó trước. Đinh Hỉ Lai nghĩ nghĩ rồi nói được, đi tìm đám thiếu bang chủ kia.

Kỷ thần y và Phương tiểu thần y được người của Thiếu Lâm canh giữ mọi lúc mọi nơi, gần như một tấc cũng không rời, Diệp Hữu đến khám bệnh bọn họ cũng canh giữ ở bên, chuyện này Diệp Hữu và sư huynh đã biết trước rồi, không bất ngờ chút nào.

Kỷ thần y vuốt râu mép, nhìn người trẻ tuổi kia đi đến, nghe xong lý do bọn họ đến đây, hỏi: "Không phải hôm qua đồ đệ của ta mới khám cho ngươi sao?".

Diệp Hữu thở yếu ớt: "Rất khó chịu".

"Bệnh không dễ khỏi như vậy", Kỷ thần y tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn đặt gối kê lên, ý bảo y vươn tay, hỏi, "Khó chịu ở đâu?".

Diệp Hữu đáp: "Thất tình, ngực đau".

Kỷ thần y cũng đã gặp qua nhiều người bệnh, mặt không đổi sắc nói: "Ngươi là tâm bệnh, ta không chữa được".

Diệp Hữu hỏi: "Vậy có thể cho chút thuốc bổ không? Ta bị tổn thương quá sâu".

Kỷ thần y chưa từng thấy ai thất tình mà phải uống thuốc bổ, lần này không nhịn được nữa lườm y đầy ghét bỏ, tiếp tục bắt mạch. Diệp Hữu nhìn tiểu ngốc tử ở bên cạnh, hỏi tình hình của Đức Như đại sư. Kỷ thần y đáp: "Vẫn như vậy".

Diệp Hữu hỏi: "Đã có cách gì chưa?".

Kỷ thần y đáp: "Cố gắng thử vậy".

Diệp Hữu hỏi: "Lê Hoa thì sao, lúc còn nhỏ ả ta đã bị hạ thuốc sao?".

Kỷ thần y đáp: "Vẫn chưa điều tra ra".

Diệp Hữu gật đầu, nói dông nói dài với ông một hồi, rồi chuyển lên Phương tiểu thần y, nghe Kỷ thần y khen ngợi tiểu ngốc tử mấy câu, liền hỏi: "Ta nghe nói lúc trước Kỷ thần y có một đại đồ đệ, lợi hại lắm?".

Kỷ thần y khựng tay, liếc y: "Ừ, nó có thiên phú lắm, tiếc là đi rồi".

Diệp Hữu hỏi: "Vì sao vậy?".

"Giống như ngươi vậy, tổn thương vì tình, cũng thích nam", Kỷ thần y thở dài, lập tức dạy dỗ, "Cho nên bây giờ ta thấy mấy người trẻ tuổi các ngươi liền nhớ đến nó, trên đời này có gì mà không qua được, sao cứ phải treo cổ trên một thân cây".

Diệp Hữu dường như cũng cảm động theo hít sâu một hơi: "Tiền bối không biết cảm giác đó đâu, khó chịu lắm, hắn cũng bị người ta đùa giỡn sao?".

Kỷ thần y nói: "Không, là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, người ta chẳng có ý gì với nó, nhưng nó cứ rúc vào trong sừng trâu nên... Ai...".

"Đáng thương a", Diệp Hữu thổn thức, hỏi, "Vậy người hắn thích là ai, còn tại thế sao?".

"Bị bệnh, đã mất lâu rồi", Kỷ thần y nói, "Nếu sức khỏe người đó tốt hơn thì giờ chắc chắn đã nổi danh khắp giang hồ rồi, bây giờ không mấy ai nhớ rõ hắn nữa, ngay cả ta cũng chẳng nhớ được mấy, chỉ nhớ hắn họ Thẩm, có một tỷ tỷ".

Con ngươi Diệp Hữu co lại.

Kỷ thần y nói: "Nghe nói cháu ngoại trai thường giống cậu, tỷ tỷ hắn nếu sinh con trai cũng không biết có giống hắn không".

Diệp Hữu nói: "Có thể".

Kỷ thần y lúc nói chuyện thì rời tay, nghiên cứu "bệnh" của y một lúc, tùy tiện một đơn thuốc chẳng có tác dụng mấy, đuổi người đi.

Văn Nhân Hằng sóng vai đi ra cùng sư đệ, nói: "Xem ra đại đồ đệ của ông ấy vẫn chưa chết". Nếu không Kỷ thần y cũng không nói nhiều điều với họ như vậy.

Diệp Hữu "ừ" một tiếng.

"Những lời ông ấy nói sau đó..." Văn Nhân Hằng nói đến đó thì thấy khóe môi sư đệ khẽ nhếch, rồi hạ xuống, như chỉ là ảo giác thoáng qua, liền hỏi, "Sao vậy?".

Diệp Hữu nói: "Sư huynh, ngươi vẫn luôn không hỏi ta họ gì, có phải là đã đoán được không?".

Văn Nhân Hằng đáp: "Ừ".

Dù sao chuyện lớn diệt môn như vậy, hắn có thể đoán được, không cần ép sư đệ nói.

Diệp Hữu nói: "Nhưng có một chuyện có lẽ ngươi không biết, mẹ ta họ Thẩm".

Tim Văn Nhân Hằng đập mạnh: "Kỷ thần y cố ý nói cho ngươi nghe?".

Diệp Hữu đáp một tiếng.

Hai người cùng nhớ đến lúc ở Vương gia, thì ra lúc đó Kỷ thần y đã nghi ngờ thân phận của y, không ngờ chẳng biểu hiện gì cả, ông ấy đúng là chịu được.

"Ông ấy nói đại đồ đệ của ông ấy cứ chui vào chỗ bế tắc", Diệp Hữu sờ mảnh vải trên mặt, "Vốn ta còn tưởng nếu bọn họ còn chút tình cảm thầy trò thì có thể lấy Kỷ thần y ra để câu người ra, bây giờ xem ra dùng cái mặt này của ta còn dễ hơn".

Văn Nhân Hằng nhíu mày: "Ngươi định làm gì?".

Diệp Hữu đáp: "Ta vẫn chưa nghĩ ra, dù sao ta cũng chưa từng thấy hắn ta, không biết hắn ta là ai cả, sao có thể đi đến cho hắn ta nhìn thấy mặt ta chứ?".

Văn Nhân Hằng nhìn y: "Thực sự là chưa nghĩ ra sao?".

Diệp Hữu nói: "Cũng có một ý, nhưng ta phải nghĩ lại đã".

Văn Nhân Hằng muốn cảnh cáo không thể làm chuyện nguy hiểm, nhưng liếc thấy đám thiếu bang chủ ở phía trước, liền nuốt lời muốn nói về.

Mục đích đám thiếu bang chủ đến đây rất đơn giản, là muốn khuyên Hiểu thiếu gia ra ngoài đi dạo.

Kết quả sau khi bàn bạc của bọn họ là Hiểu công tử cứ miễn cưỡng cười vui như vậy là không được, có lẽ khóc lớn một trận sẽ tốt hơn, nhưng làm sao để khóc đây?

Rất đơn giản.

Hai chữ: Uống rượu!

Đinh Hỉ Lai nói: "Hiểu công tử, bọn ta biết bây giờ tình hình rất căng thẳng, nhưng cũng vì thế mà không thể quá chú tâm vào việc này".

"Chúng ta ra ngoài đi dạo, giải sầu, vậy sẽ tốt hơn".

"Phải phấn chấn lại a!".

Diệp Hữu nghe bọn họ mồm năm miệng mười khuyên nhủ mình, liền đưa người về phòng, hỏi: "Các ngươi không sợ bị bắt đi như Chung công tử sao?".

Cả đám chần chừ.

Ngụy Giang Việt nói: "Sợ gì chứ, đúng lúc bắt bọn chúng lại".

Đinh Hỉ Lai là người khởi xướng, mở miệng: "Đúng đó, chúng ta mang thêm người, đi đâu cũng có người theo cùng, không sao đâu".

Diệp Hữu nói: "Nhưng ta quá chói mắt, có thể quân trắng luôn theo dõi ta, có lẽ thấy ta ngáng đường muốn ám sát ta, ở cùng một chỗ với ta các ngươi sẽ rất nguy hiểm".

Ngụy Giang Việt nói: "Vẫn là câu nói kia, đúng lúc bắt bọn chúng lại".

"Nhưng ta không muốn làm liên lụy đến các ngươi, nếu thực sự muốn đi ra ngoài thì chỉ có thể đổi cách", Diệp Hữu nói xong nhìn Ngụy Giang Việt, "Ngụy nhị công tử, giúp ta một chuyện được không?".

Ngụy Giang Việt đáp: "Cứ nói đừng ngại".

Diệp Hữu nói: "Thân hình của ngươi tương tự ta, cho nên ta muốn đổi thân phận với ngươi, ngươi ở lại, ta đi hít thở không khí, uống chén rượu rồi về".

Ngụy Giang Việt sửng sốt, lập tức hiểu ý của y, nhắc nhở: "Người của "Thương Khung" có lẽ sẽ nhìn ra".

Diệp Hữu nói: "Ngươi có thể điều bọn họ đi, vừa lúc để bọn họ nói cho Ngụy trang chủ biết ngươi muốn xuống núi uống rượu, không thể dẫn bọn họ theo, đừng lo cho ta, sư huynh sẽ âm thầm phái người bảo vệ".

Ngụy Giang Việt thấy cả đám nhìn mình chằm chằm, đồng ý.

Hai người chuẩn bị một phen, mau chóng dịch dung.

Diệp Hữu thay đồ của Ngụy Giang Việt, nghênh ngang đi ra cửa phòng, cùng đám thiếu gia rời khỏi Thiếu Lâm tự.

Ngày hôm sau, Hiểu công tử lấy lý do không khỏe không xuất hiện trong phòng ăn, chỉ đi dạo quanh tiểu viện lúc chạng vạng cùng Văn Nhân Hằng, rồi trở về phòng.

Tạ Quân Minh từng đến một chuyến, nhìn "đèn lồng" Ngụy Giang Việt, thấy chẳng có gì thú vị liền đi.

Đao ba nam cũng biết chuyện nghẹn nửa ngày, thấy trời càng lúc càng tối, rốt cục cũng tìm được lúc môn chủ đi ra một mình, xáp lại gần hỏi nhỏ: "Môn chủ, cần kê một cái giường khác không?".

Không thể nào ngủ chung một giường với Ngụy Giang Việt được đúng không? Môn chủ của bọn họ không thể nào không quan tâm được.

Văn Nhân Hằng đáp: "Không cần, ngươi đi nghỉ đi".

Đao ba nam yên lặng nhìn hắn, mặt đầy thắc mắc rời đi.

Văn Nhân Hằng ngẩng đầu nhìn trăng tròn, xoay người về phòng, nói với Ngụy Giang Việt: "Mệt thì đi ngủ đi, giường ở đằng kia".

Ngụy Giang Việt hỏi: "Ngươi thì sao?".

Văn Nhân Hằng đáp: "Ta chưa thấy buồn ngủ".

Ngụy Giang Việt thấy hắn đến trước bàn ngồi xuống, rót một chén trà, liền hỏi: "Có phải lần này y có mục đích gì không?".

Văn Nhân Hằng hỏi: "Ngươi đang nói cái gì?".

"Sao ta biết được", Ngụy Giang Việt đáp, "Chỉ là ta có cảm giác này".

Văn Nhân Hằng nói: "Ừ, chúng ta đoán đám dược nhân của quân trắng có thể sẽ bao vây Thiếu Lâm trong hai ngày này".

Ngụy Giang Việt biến sắc, gần như bật dậy: "Cái gì?".

Văn Nhân Hằng tiếp tục nói: "Đến lúc đó chắc chắn bọn chúng nhắm đến vài người, sư đệ ta tuyệt đối nằm trong danh sách đó, a, chính là ngươi bây giờ đấy. Đám thiếu bang chủ kia cũng có người có thân hình khá giống y, biết vì sao y lại tìm người không?".

Ngụy Giang Việt bình tĩnh lại, nói: "Vì ta có võ công cao nhất trong số đó, có thể nhân cơ hội bắt giữ đám người kia?".

Văn Nhân Hằng liếc nhìn hắn, chậm rãi rót trà, đặt lên trước mặt hắn, giọng nói vẫn ôn hòa, như là không biết lời mình nói ra long trời lở đất thế nào.

"Không, vì bọn ta nghi ngờ phụ thân ngươi là quân trắng".