Giáo Chủ Lạc Đường Ký

Chương 15




Mấy ngày liền không có tiến triển gì, Miêu trưởng lão lo lắng không thôi, nên rất nghiêm túc trong chuyện lẻn vào thư viện Định Thiên, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Ba người khác nhìn sắc mặt hắn, nhớ lại tác phong của người này, tưởng rằng hắn sẽ bày trò "Ngâm thơ đấu với đám thư sinh kia một trận, rồi được chúng tinh phủng nguyệt mời vào", thậm chí đã chuẩn bị dùng câu khuyên nhủ "Ngươi mẹ nó ngay cả "Tam Tự Kinh" cũng không đọc được hết, đừng nghĩ đến chuyện ngâm thơ", ai ngờ hắn không nói gì cả, chỉ lạnh lùng nhìn cửa lớn của thư viện Định Thiên.

Bọn họ bỗng thấy lo sợ không yên: "Ngươi định làm thế nào?"

Miêu trưởng lão mỉm cười lạnh lùng, lập tức tạo thành khí thế như ngọn núi nhỏ, nói: "Hạ cổ, chỉ là một thư viện Định Thiên thôi mà, sao ngăn ta được chứ?"

Lời này nghe rất oai phong!

Mọi người lập tức cảm động, che miệng hắn lại, tha đến góc nhỏ bên cạnh.

Miêu trưởng lão: "..."

Tiếp đó bọn họ đã tranh luận kịch liệt về vấn đề "Không thể làm ồn ào" và "Ta chắc chắn sẽ hạ cổ thần không biết quỷ không hai", sau đó có người nói thư viện Định Thiên chiếm đất quá nhiều, nếu như không tìm được đường đi lung tung sẽ bị xem thành kẻ khả nghi mà bắt lại, rồi mới nhất trí ý kiến, là chờ ở bên ngoài.

Miêu trưởng lão nói: "Giả làm người bán hàng rong đến tiếp cận đi."

Thế thì rất khả thi! Lần này mấy người thực sự cảm động, đang định khen một câu, nhưng khi nghe hắn đề xuất đi bán hoa, ngay lập tức hỏi theo bản năng: "Ngươi bán?"

Miêu trưởng lão gật đầu: "Được thôi."

Mấy người nhìn nhau, luôn thấy không yên tâm lắm, nên quyết định rút thăm, cuối cùng Bách Lý trưởng lão đã vinh hạnh giành chiến thắng. Hắn bị đám đồng bọn xấu xa dịch dung, bôi son phấn đỏ choét, lại tìm được một cái váy rách mặc vào, rồi mới thấp thỏm đi ra.

Bây giờ hắn nhìn vị công tử này ở khoảng cách gần, càng nhìn càng thấy chính là giáo chủ, tim đập bịch bịch, quên hết lời muốn nói.

Diệp Hữa khá hiểu lễ phép, nói: "Không mua."

Giọng nói này, quả nhiên là giáo chủ mất tích mấy tháng a!

Giáo chủ chúng ta rất nhớ ngươi! Bách Lý trưởng lão lập tức nước mắt tuôn rơi, tiếp đó liền vô cùng đau lòng, vải quấn trên mặt giáo chủ là có chuyện gì? Mùi bách thảo lộ trên người là đã xảy ra chuyện gì vậy? Là bị thương hay che dấu tai mắt? Chắc là không phải bị thương đâu, giáo chủ của bọn họ lợi hại như vậy, sao có thể bị thương chứ!

Diệp Hữu nói xong liền đi lướt qua hắn với sư huynh, đi được hai bước liền phát hiện hình như có ánh mắt nhìn mình phía sau, liền quay đầu lại nhìn qua, thì thấy hai mắt hắn đỏ lên yên lặng nhìn mình, thầm nghĩ bán hoa kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, mềm lòng quay lại: "Ta mua hết, đưa cho ta đi."

Bách Lý trưởng lão ngơ ngác đưa giỏ cho y, trả lời một câu theo bản năng, kết quả là quên giấu giọng, trực tiếp dùng giọng nam nghẹn ngào lên tiếng: "Công tử tốt quá!"

Diệp Hữu: "..."

Văn Nhân Hằng: "..."

Bách Lý trưởng lão hồi hồn, sợ lộ thân phận làm hỏng chuyện chuyện của giáo chủ mà bị y lột da, liền ngượng ngùng ôm mặt, ngay cả tiền cũng không dám lấy vội lắc lắc cái eo rắn chắc, vừa bước nhỏ vừa chạy rất nhanh.

Diệp Hữu: "..."

Văn Nhân Hằng: "..."

Cầu đá yên tĩnh một lúc, Văn Nhân Hằng ra hiệu bảo thủ hạ ngăn người lại, rồi gần như chuyển mắt lên giỏ hoa cùng lúc với sư đệ, bọn họ đều thấy được động tác của nhau, khẽ ngẩng đầu, mắt đối mắt.

Diệp Hữu cười, cầm một bông hoa ra đưa cho hắn: "Sư huynh thích hoa sao? Vậy cho ngươi một bông."

Văn Nhân Hằng nhận lấy, nhìn y: "Về thôi."

Diệp Hữu nói: "Được."

Văn Nhân Hằng cầm một bông hoa khẽ ngửi, nghĩ thầm người lúc nãy có thể là Ma Giáo, nhưng trước khi bọn họ chắc chắn thân phận của sư đệ chắc sẽ không nhét đồ lung tung cho y, cho nên giỏ kia chắc là không có gì lạ cả. Diệp Hữu thì lại nghĩ khả năng người đó quen biết mình, trở lại Vương gia liền lật xem giỏ hoa, không phát hiện có gì khác, thầm nghĩ chắc người nọ chỉ lại gần mà thôi, vì thế gộp hoa thành bó đưa hết cho sư huynh.

Lúc y lật xem giỏ hoa thì ở ngay bên cạnh sư huynh, không giấu diếm Văn Nhân Hằng điều gì, điều này khiến Văn Nhân Hằng thấy rất vui, liền hỏi: "Sao vậy?"

Diệp Hữu nói: "Tặng cho ngươi."

Văn Nhân Hằng nhìn y, dịu dàng trong mắt như muốn quấn quanh người: "Sư huynh được sủng mà sợ."

Diệp Hữu đương nhiên nghe ra ý khác trong lời hắn, liền nói: "Dù sao sư huynh cũng đã nói nếu ta muốn biết gì sẽ nói cho ta biết, tất nhiên ta sẽ tin ngươi."

Văn Nhân Hằng gật đầu.

Diệp Hữu lập tức không khách khí với hắn nữa: "Người lúc nãy là ai, sư huynh biết không?"

"Hắn ta dịch dung, ta cũng không nhận ra, nhưng ta đã sai người đuổi theo sau, chờ bắt được về ta sẽ xem thử," Văn Nhân Hằng nói, "Nhưng có một chuyện cần nói trước, có thể người nọ quen biết ngươi, mà ta và ngươi đã xa nhau mười năm, bạn bè mà ngươi quen có thể ta cũng không biết."

Diệp Hữu cũng không ép, "Ừm" một tiếng.

Nhưng một lúc lâu sau, đao ba nam quay lại, nói với môn chủ là không bắt được người.

Hắn không kìm được thấy kinh hãi, "thím" kia nhìn thì quái dị, nhưng võ công lại rất mạnh, từ khi lập ra Song Cực môn hắn đã đi theo môn chủ, cũng thuộc hàng cao thủ trên giang hồ, nhưng đối mặt với người nọ thì chưa đến hai chiêu đã để người chạy mất.

Vốn Văn Nhân Hằng đang hoài nghi có thể là trưởng lão Ma Giáo, nghe vậy là biết mình đã đoán đúng, thầm nghĩ nếu là trưởng lão thì tất nhiên thủ hạ của hắn không bắt được rồi.

Những trưởng lão kia của sư đệ hắn người này lợi hại hơn người kia, chỉ là tính cách hơi có vấn đề, chắc cũng chỉ mình sư đệ đánh bại được bọn họ, Chỉ là nếu đã có một người đến, thì dù những người khác không ở gần đó, nhưng đã nhiều ngày như vậy chắc cũng đã chạy đến rồi, vừa lúc có thể để bọn họ xem xem nội lực của sư đệ đã xảy ra chuyện gì, đỡ phải đi tìm bọn họ, chỉ là phải trả người lại thì thật không cam lòng.

Hay là nghĩ cách để bọn họ xem xong thì đuổi bọn họ đi?

Hắn rũ mắt nhìn hoa mà sư đệ đưa, nhếch môi, vươn tay chậm rãi sờ lên chiếc lá mềm mại.

Vào lúc này, những trưởng lão bị Văn Nhân Hằng nhớ đến đã về khách điếm đang ở. Bách Lý trưởng lão dịch dung không thèm xóa, mang hai má đỏ ửng do bôi trét quá nhiều, nói: "Không sai đâu, là giáo chủ đấy!"

Mọi người cùng hít sâu, kích động nắm tay, cuối cùng cũng tìm được giáo chủ!

Trời biết suốt đường đi bọn họ lo lắng thế nào, sợ giáo chủ rất lợi hại rất xinh đẹp của bọn họ bị kẻ xấu làm hại, sau đó bị nhốt trong phòng tối hoặc bị bán vào hoàng cung hoạn đi, bây giờ tìm được là tốt rồi.

Miêu trưởng lão hỏi: "Trên mặt y quấn vải, là bị thương sao?"

Bách Lý trưởng lão nói: "Không rõ lắm, nhưng trên người y có mùi hương bách thảo lộ, mong là không bị thương... Nhưng rốt cuộc giáo chủ muốn làm gì?"

Mai trưởng lão dùng ngón tay được bôi móng đỏ tươi vuốt tóc, nhếch môi: "Vậy tiếp theo, chúng ta nghĩ cách giải quyết Văn Nhân Hằng là được."

Mấy người còn lại: "..."

Sao đột nhiên hung tàn như vậy!

"Sao đều nhìn ta như vậy hả, nghĩ đi đâu vậy?" Mai trưởng lão nói, "Ta đang nói tách Văn Nhân Hằng ra, lén lút gặp mặt giáo chủ, các ngươi nghĩ túi gấm mà giáo chủ đã để lại đi, ta thấy chưa chắc y sẽ chủ động đi ra, chúng ta phải chế một cơ hội."

Vừa nhắc đến, mấy người liền mở túi gấm kia ra, trên đó chỉ có mấy câu, câu đầu tiên là nếu tìm được y thì làm như không quen biết, âm thầm đi theo là được.

"Bây giờ chỉ sợ y đã tạo một thân phận mới." Mai trưởng lão nói, "Y nói muốn đi làm chuyện lớn, nhưng ta vẫn thấy lo lắng, nên cứ hỏi trước đã."

"Vậy chúng ta tách Văn Nhân Hằng ra thế nào đây?"

Miêu trưởng lão nói: "Bắt cóc thủ hạ của hắn?"

"... Hắn đáng sợ như vậy, nếu tra ra được gì thì không phải chúng ta sẽ bị lộ sao?"

"Vậy làm gì bây giờ?"

"Khoan đã, việc này để sang một bên trước, các ngươi nhìn giáo chủ viết này, hai cái trước còn dễ làm, cái thứ ba này là có ý gì? Các ngươi có ai dám ra tay không? Dù sao thì ta không dám."

Trong phòng yên lặng, mọi người nhìn nhau, không ai mở miệng cả, rõ ràng là không một ai dám, nhưng có lẽ giáo chủ đã tính trước tình huống này rồi, dưới câu này viết bốn chữ to, lại còn dùng chu sa, như là máu vậy: NHẤT.ĐỊNH.PHẢI.LÀM.

Cứu mạng, bọn họ thà để giáo chủ bảo bọn họ tự vẫn, cũng không muốn làm cái này!

Mọi người cùng im lặng, ngay sau đó cùng xoẹt xoẹt nhìn Mai trưởng lão khí thế mạnh mẽ.

Mai trưởng lão cứng đờ, môi bĩu lại, lấy một chiếc khăn từ trong tay áo ra: "Uổng công ta ngày thường đối xử tốt với các ngươi, không ngờ vừa có chuyện thì một đám nam nhân các ngươi lại để một nữ tử như ta ra tay, ta đúng là đã nhìn lầm các ngươi! Ta không muốn sống nữa!"

Nàng bỗng đứng phắt dậy, cầm khăn nhỏ "anh anh anh" bỏ chạy.

Mấy người còn lại: "..."

Thành Tô Châu vẫn náo nhiệt như trước.

Từ sau khi Vương lão kéo thân thể đứng ra làm rõ mọi chuyện, người hạ độc kia không có hành động gì nữa, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu tin Vương lão trong sạch, đều suy đoán có thể người hạ độc đã chuồn rồi. Bọn họ tạm thời không đi, đầu tiên là vì những nhân vật lớn còn ở đây, bọn họ muốn xem họ nói gì, mặt khác là mấy ngày trước những người đó bỗng đi đến thư viện Định Thiên, điều này khiến mọi người ngửi được hương vị sắp có chuyện gì đó, cứ tiếp tục đợi.

Nhiều ngày qua, thư viện Định Thiên lại có trộm đột nhập. Cát bang chủ bình tĩnh xem xem có mất gì hay không, rồi ngâm nga tiểu khúc về phòng, khác hẳn với vẻ nôn nóng của mấy ngày trước, làm đám môn đồ không hiểu gì cả.

Những người ở Vương gia cũng không nhàn rỗi.

Mấy người Minh chủ và Ngụy trang chủ cùng thương lượng phải đòi lại công bằng cho Vương gia thế nào, việc này nên chấm dứt ra sao. Tuy nói bọn họ đều có hiềm nghi, nhưng chỉ vì ở đây chỉ có bọn họ có thực lực này, mà người đạt đủ điều kiện trên giang hồ cũng không ít, chưa chắc đã đến Vương gia hết, về phần là ai thì bây giờ vẫn rất khó đoán.

Cuối cùng vẫn là Vương gia chủ nói: "Vậy lần này ta cũng đi, dù người hạ độc là ai đi nữa, thì chắc chắn hắn sẽ đi theo chúng ta."

Tất nhiên Minh chủ đồng ý.

Văn Nhân Hằng thấy việc này đã xong, liền hỏi: "Gần đây sức khỏe Vương lão thế nào?"

Vương gia chủ trả lời: "Đã tốt lên nhiều rồi."

Văn Nhân Hằng gật đầu, chờ đến lúc sư đệ đến chỗ Kỷ thần y theo lệ thường, liền hỏi khi nào độc của Vương lão sẽ hết.

Kỷ thần y liếc hắn: "Đừng nghĩ nữa, phải mấy ngày nữa mới hết, lúc đó các ngươi đã đi rồi."

Văn Nhân Hằng mặt không đổi sắc: "Vậy sau đó tiền bối có sắp xếp khác không?"

Kỷ thần y vuốt râu mép, nhìn Diệp Hữu, vẫn nghĩ muốn xem là y đã xảy ra chuyện gì, liền nói: "Không có, đến lúc đó ta sẽ đi tìm các ngươi, trước đó thì ta sẽ viết bức thư cho đồ đệ, bảo nó đi theo các ngươi, yên tâm chưa?"

Văn Nhân Hằng khen tặng nói: "Ái đồ của tiền bối, tất nhiên là yên tâm rồi."

Lần này kết quả bắt mạch cho Diệp Hữu vẫn giống như trước, vẫn là không sao hết. Hai người đi theo đường cũ về, đi qua hành lang gấp khúc của Vương gia, Diệp Hữu nhìn sắc trời, nói: "Sư huynh, lần trước ta có hỏi Kỷ thần y là ta có thể uống rượu được không, ông ấy nói là được."

Văn Nhân Hằng "ừm" một tiếng.

Từ sau chuyện mua hoa kia, hắn liền biết sư đệ muốn gặp những người đó, kiên nhẫn đợi vài ngày, lúc này rốt cuộc cũng không ngồi yên được.

Hắn hỏi: "Ngươi muốn uống rượu sao?"

Diệp Hữu không muốn hắn nói ra câu "Sư huynh uống với ngươi", cười tủm tỉm nói: "Ừ, ta chuẩn bị đến tiểu quan quán uống, đêm nay không về, sư huynh đừng chờ ta, ngủ sớm đi.

Văn Nhân Hằng: "..."