Giáo Chủ Lạc Đường Ký

Chương 113




Sau khi Đinh các chủ chết, thi thể được nhóm người phương trượng sắp xếp khâm liệm.

Vệ Tấn đứng bên cạnh nhìn, trong đầu bỗng hiện lên suy nghĩ “Nửa đêm đi cắt thi thể thành mấy khúc”, nhưng kích động này chỉ được một lúc rồi bay đi.

Thôi, hắn nghĩ.

Người đã chết, dù hắn có cắt thế nào đối phương cũng chẳng có cảm giác gì, lại càng không lộ vẻ mặt phẫn nộ khiến hắn thấy sung sướng, chẳng ích gì cả.

Diệp Hữu không quan tâm chuyện này.

Y nói xong câu đó với Ngụy Giang Nhu liền được Thịnh gia chủ kéo vào phòng, nghe xung quanh vang lên tiếng gọi “Dương công tử”, mắt khẽ rũ xuống.

Hai mươi năm, cái tên mà y không dám nói ra bên ngoài, cuối cùng đã quay về với y.

Y từng nghĩ nếu Dương gia vẫn còn, bây giờ sẽ như thế nào nhỉ, chắc là người giang hồ đều biết y là Dương công tử, gặp mặt cũng sẽ khách khí gọi một tiếng. Y cũng từng nghĩ đợi sự thật rõ ràng, lúc mọi người biết được thân phận thật của y sẽ như thế nào, nhưng khi ngày này thực sự đến, y phát hiện mình không hề kích động hay vui sướng như đã nghĩ, mà là trống vắng.

Nhà đã mất, chỉ một xưng hô mà thôi, vậy thì có ích gì.

Bọn họ có gọi Dương công tử, y vẫn là y, Dương gia cũng không thể quay lại. Y nghĩ, chỗ tốt duy nhất chắc là cuối cùng y cũng có thể đường hoàng đi tế bái trước mộ phần Dương gia.

Văn Nhân Hằng nhìn y, nghĩ vừa giết một kẻ thù, chắc lúc này sư đệ rất muốn yên lặng một lát, nên lấy cớ sư đệ không khỏe để đưa y rời đi, kéo y đến hậu viện, gọi một tiếng: “A Hữu.”

Diệp Hữu đáp lại, thầm nghĩ một chỗ tốt khác là khi sư huynh gọi y là “A Hữu”, y rất thích nghe.

Tất nhiên điều này, trước đây y đã nghe rất nhiều lần.

Văn Nhân Hằng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

Diệp Hữu không phải là người bi xuân thương thu, chút cảm xúc này rất nhanh đã trôi qua.

Y định nói với sư huynh là không có gì, nhưng chợt nhớ đến một việc, sửa lời nói: “Nghĩ hũ Phong Túy kia của Tạ Quân Minh vẫn chưa uống hết.”

Văn Nhân Hằng nói: “Nằm mơ đi.”

Diệp Hữu thở dài một tiếng, nghe có chút u oán, như là bị phụ tình vậy.

Văn Nhân Hằng cạn lời: “Đợi Kỷ thần y giải độc cho ngươi xong, ta sẽ uống cho đã thèm với ngươi.”

Diệp Hữu hỏi: “Nếu Kỷ thần y không đến kịp thì sao?”

Thực ra, mấy người Kỷ thần y chắc chắn là không đến kịp, bởi vì y sợ đêm dài lắm mộng, nên chỉ cho Ngụy Hải Đức thời gian mười ngày. Việc này khá mạo hiểm, nhưng bạch đạo nhiều người vậy, tính ra bọn họ vẫn có lợi thế hơn.

Văn Nhân Hằng nói: “Không đến kịp thì ngươi thành thật đứng bên cạnh xem đi, đừng tùy tiện ra tay.”

Diệp Hữu nói: “Ta cũng muốn thế, nhưng sợ là ma đầu sẽ không để ta…”

Văn Nhân Hằng ngắt lời y: “Có ta đây.”

Diệp Hữu nhìn sư huynh, thấy hắn nhìn mình chằm chằm, liền thức thời ngậm miệng, nghe lời đi cùng hắn về phòng nghỉ ngơi, kết quả bọn họ vừa bước vào, thì Tạ Quân Minh và Bách Lý trưởng lão đã đến.

Tạ Quân Minh nhìn Diệp Hữu, cười rạng rỡ.

Diệp Hữu nhướn mày.

Tạ Quân Minh nói: “Ta mới biết thì ra Vệ Tấn cũng là người của ngươi.”

Lúc trước y còn thấy lạ sao A Hữu vừa nghe Đinh Hỉ Lai được đưa đi đã quyết định đối chiến với Đinh Nhất Thành luôn, thì ra là A Hữu đã tính trước khả năng Đinh Nhất Thành sẽ giao người cho Vệ Tấn. Hai người bọn họ chắc chắn đã bàn bạc trước rồi, cho nên Vệ Tấn mới có thể ngay lúc A Hữu và Đinh Nhất Thành giằng co quay về đâm một dao.

Diệp Hữu cười tủm tỉm: “Ngươi cũng đâu hỏi ta.”

Tạ Quân Minh tiếp tục cười, rạng ngời hơn trước.

Lúc trước ở Thiếu Lâm, y có thể đoán ra Diệp Hữu có người giúp. Sau đó Quỷ tướng công dẫn dược nhân vây núi, Tần Nguyệt Miên và Đào cô nương đều giúp, nên y liền cho rằng người giúp A Hữu chính là bọn họ, cũng không hỏi, ai ngờ y chẳng qua là ‘tự cho mình thông minh’ thôi.

Y hỏi: “Còn có gì mà ta không biết nữa? Tốt nhất là ngươi nói hết một lần luôn đi, tránh cho sau này ta lại ngộ thương.”

“Không còn gì nữa,” Diệp Hữu nói xong liền dừng lại, bổ sung thêm, “A, Phương tiểu thần y cũng là người của ta.”

Tạ Quân Minh và Bách Lý trưởng lão cùng ngẩn ra.

Tạ Quân Minh kinh ngạc: “Đồ ngốc kia á?”

Diệp Hữu giải thích: “Trước đây ta từng cứu hắn, hắn nói muốn học y, ta liền bảo hắn đến tìm Kỷ thần y ở Trung Nguyên thử một lần, kết quả lại được thật. Năm đó Vệ Tấn bị thương cũng nhờ có hắn với Miêu Miêu mới có thể cứu về được. Nhưng hắn ngốc lắm, không biết nhiều, chỉ là khoảng thời gian ta mất trí nhớ kia đến trông mấy ngày thôi.”

Tạ Quân Minh lặp lại: “Trông mấy ngày?”

Diệp Hữu nghiêm túc nói: “Bởi vì ta rất yếu.”

Đây là lời nói thật.

Khoảng thời gian y mất trí nhớ đúng là lúc yếu nhất, chỉ cần hộc máu ba lần sẽ thất bại trong gang tấc.

Nhưng y biết chắc chắn sư huynh sẽ dẫn y đến chỗ Kỷ thần y xem bệnh, nên đã nói trước chuyện về ‘Truy Thành Tán’ với tiểu thần y, vậy nên sau khi tiểu thần y đến mới có thể nói chuẩn xác tình huống của y, cũng thuận lợi trông giữ bên cạnh y. Do đó, nếu lỡ như có chuyện gì khiến các trưởng lão không kịp điểm tử huyệt của y, thì tiểu thần y sẽ làm, nếu tiểu thần y cũng không kịp, thì còn có Vệ Tấn ở đây.

Tạ Quân Minh nghe ra được y không muốn nói thêm gì, liếc y một cái, không hỏi nữa.

Diệp Hữu thấy y miễn cưỡng vừa lòng, liền tự mình rót một chén trà cho y.

Tạ Quân Minh hỏi: “Bước tiếp theo là đi đến thành Hoa Dương?”

Diệp Hữu nói: “Tất nhiên, ta phải giữ lời chứ, từ đây đến thành Hoa Dương cũng khoảng mười ngày đường đấy.”

Tạ Quân Minh nói: “Hẳn Ngụy Hải Đức đang ở thành Hoa Dương nhỉ?”

“Tám phần là vậy,” Diệp Hữu cười híp mắt, “Vậy cũng tốt, hoặc là ông ta không thể đi được, ta sẽ đến thẳng thành Hoa Dương chém ông ta, hoặc là ông ta dẫn người chạy đến gặp chúng ta giữa đường, vậy ta sẽ bớt được chút thời gian.”

Tạ Quân Minh nói: “Còn ma đầu kia…”

Còn chưa nói hết, liền nghe thấy tiếng bước chân từ xa lại gần, ngay sau đó cửa phòng bị gõ hai cái.

Trầm Hồng đẩy cửa đi vào, khiếp sợ nói: “Ca, ta vừa về liền nghe Đinh Nhất Thành đã chết, Vệ Tấn là hậu nhân Tưởng gia, còn ngươi là người của Dương gia, thật không vậy?”

Diệp Hữu đáp: “Thật.”

Trầm Hồng nhìn y lại nhìn Tạ Quân Minh, tức giận nói: “Không phải ta là người cuối cùng biết đấy chứ? Có phải là huynh đệ không vậy?”

Diệp Hữu cười nói: “Tất nhiên ngươi không phải là người cuối cùng.”

Trầm Hồng hỏi: “Thật sao?”

Diệp Hữu nói: “Đám Tiểu Bạch Tiểu Mai với đại ca ta vẫn chưa biết đấy.”

Trầm Hồng yên lặng nghĩ, thấy cũng được an ủi đôi chút, liền chạy đến ngồi gần y, chớp đôi mắt ngập nước nhìn y, rất đau lòng.

Diệp Hữu đẩy mặt hắn ra, hỏi: “Sao chỉ có mình ngươi? Thủy bang chủ đâu?”

Sắc mặt Trầm Hồng cứng lại.

Mỗi lần hắn giả đáng thương được người ta cứu đều muốn cho người ta có ấn tượng tốt, cho nên khi Thủy bang chủ nói muốn đưa hắn về nhà, hắn liền đồng ý, nghĩ tìm đại chỗ nào đó đuổi người đi rồi quay về cũng được, kết quả dọc đường trò chuyện biết được đối phương cũng định đến Thịnh gia, nên mới nhận mệnh về đây luôn.

Nhưng hắn không cho tên ngốc kia có cơ hội chửi ầm lên, bởi vì hắn vừa vào Thịnh gia đã bỏ chạy.

Hắn nói: “Chắc là hắn đang nói chuyện với đám hiệp khách rồi, ai biết được, ta đâu liên quan gì.”

Mấy người đồng loạt nhìn hắn.

Trầm Hồng hỏi: “Sao vậy?”

Diệp Hữu đáp: “Hắn là bang chủ bang Toái Vân.”

Trầm Hồng nói: “Ta biết mà, hắn đã nói rồi.”

Diệp Hữu hỏi: “Vậy ngươi có biết lần trước ta đặt bẫy cho Ngụy Hải Đức, chính là ở bang Toái Vân không?”

“Ừ, khoan khoan, ngươi đừng nói là hắn đến tìm các ngươi đấy…” Trầm Hồng nói được nửa, bỗng nghe cửa phòng bị gõ vang, hắn liền tỏ vẻ tội nghiệp nhìn Văn Nhân Hằng.

Văn Nhân Hằng mặc kệ hắn, ôn hòa nói: “Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra ‘két’ một tiếng.

Người đến quả nhiên là bang chủ bang Toái Vân, ngoài ra còn có Vệ Tấn đi cùng.

Thủy bang chủ liếc qua liền thấy bóng người nho nhỏ mặc váy giữa đám nam nhân, quên luôn việc chào hỏi Văn Nhân Hằng, đi vào nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Trầm Hồng: “…”

Thủy bang chủ: “…”

Hai người đối diện một lúc.

Thủy bang chủ hỏi: “Ngươi là nam thật sao?”

Trầm Hồng ngượng ngùng cúi đầu: “… Ừ.”

Thủy bang chủ cảm thấy lúc nãy mình như đồ ngốc, bi phẫn nói, “Sao hắc đạo các ngươi đều…”

Diệp Hữu và Tạ Quân Minh cùng nhìn hắn: “Hử?”

“…” Lời muốn nói của Thủy bang chủ nghẹn trong cổ.

Mặc dù hắn chưa từng thấy Tạ Quân Minh, nhưng lúc đến đã nghe đám hiệp khách nói Tạ cung chủ và Diệp giáo chủ đều đang ở trong phòng Văn Nhân Hằng, lại nhớ đến lần trước Diệp giáo chủ khí phách thế nào, cùng với bạch đạo bị hai người này ức hiếp thảm ra sao, liền đổi “tâm thần mất trí”, nói thành, “Khụ… không câu nệ một kiểu vậy.”

Trầm Hồng hớn hở: “Bang chủ quá khen.”

Thủy bang chủ thầm nghĩ ông đây sẽ tìm cơ hội đánh ngươi một trận, đến bên cạnh Văn Nhân Hằng ngồi xuống, chuyển sang chuyện chính: “Ta nghe nói Đinh Nhất Thành cũng là người xấu?”

Văn Nhân Hằng đáp: “Ừ.”

Thủy bang chủ líu lưỡi: “Bọn họ làm những chuyện như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Vì địa vị và thanh danh.” Diệp Hữu thấy hắn định phản bác lại, liền giải thích với hắn hai tên Ngụy Đinh kia hai mươi năm trước vẫn chưa lợi hại như bây giờ, cho nên lợi dụng thuốc mà Tòng Vân chế ra để tạo một vài vụ việc rồi ra mặt giải quyết, cũng dần dần nổi bật lên, cuối cùng nói với hắn hai tên kia đã đạt được những gì mình muốn liền thu tay lại.

Y hỏi: “Ngươi thấy hai ba năm qua trên giang hồ rất yên bình, đúng không?”

Thủy bang chủ nói: “Vậy bọn họ đang tốt sao lại lôi đăng diệt độc ra làm gì nữa?”

“Chắc vì rất kiêng kị ma đầu.” Diệp Hữu suy đoán.

Lời này Đinh Nhất Thành từng nói trước khi chết, y cảm thấy là thật.

Mấy năm qua ma đầu vẫn đang ẩn cư, có lẽ hai tên Ngụy Đinh sợ lão phiền chán những ngày như vậy, cho nên khi nghe được tin của ‘Truy Thành Tán’ liền vội vàng đi lấy, cũng để cho ma đầu có chuyện mà làm.

Tất nhiên, suy nghĩ ban đầu của y là dù hai tên Ngụy Đinh có địa vị thế nào, dù ma đầu còn sống hay không, đối với bí tịch tuyệt đỉnh, hai tên Ngụy Đinh vẫn muốn có được, dù không phải vì bọn chúng thì cũng phải nghĩ cho đời tiếp theo.

Nhưng mặc kệ sự thật là thế nào, thì ván cờ này vẫn thuận lợi bắt đầu.

Thủy bang chủ nói: “Ta còn nghe bọn họ nói là Đinh Nhất Thành trước khi chết đã nói muốn hủy thế lực đó, ông ta lừa hay thật vậy?”

“Ừ, làm áo cưới ấy,” Diệp Hữu nói, “Ví dụ như đám người Ngụy Hải Đức thoái lui, ba tiểu bối kia kế vị, giang hồ bỗng xảy ra một sự kiện, có người đến tìm ba tiểu bối kia, mưu sĩ bên cạnh bọn họ đi theo bày mưu tính kế, dẫn bọn họ phát hiện một tà phái thử thuốc lên người ở Bồ Đề lao, sau đó tà phái này bị bọn họ tiêu diệt, ngươi nói xem, hiệu quả sẽ thế nào?”

Thủy bang chủ hít sâu một hơi.

Nếu chuyện đó xảy ra thật, thì chỉ cần từng đó thôi cũng đã đủ để thiết lập địa vị trên giang hồ của đám Ngụy Giang Việt, thậm chí còn được khen ngợi hơn cả đám Ngụy Hải Đức nữa, dù sao lúc đám người Ngụy Hải Đức tại vị thì không hề phát hiện ra tà phái này.

Mưu tính quá tốt!

Hắn càng líu lưỡi hơn, nhấp một ngụm trà an ủi, tiếp đó nghi ngờ hỏi: “Không đúng, chẳng lẽ bọn họ không cần đánh với ma đầu sao?”

Diệp Hữu nói: “Lúc đó thì chắc ma đầu cũng sắp chết già rồi, bọn họ tốn công sức giết lão làm gì?”

A, cũng đúng.

Thủy bang chủ lại uống thêm ngụm nước, cảm thấy đầu óc mình không đủ để dùng.

Diệp Hữu cho hắn thời gian giảm xóc, nhìn Vệ Tấn từ lúc vào đến giờ chưa từng mở miệng, hỏi: “Ngươi thế nào?”

Vệ Tấn cười nói: “Rất đã.”

Diệp Hữu nói: “Ta hỏi thuốc trong người ngươi ấy, thấy sao rồi?”

Vệ Tấn đáp: “Vẫn chưa phát tác, ai biết được thế nào, ngươi thì sao?”

Diệp Hữu nói: “Ta ổn.”

Vệ Tấn nghi ngờ: “Ngươi đánh với ma đầu mà, không sao chứ?”

Diệp Hữu nhấp một ngụm trà, nói: “Ừ, chỉ bị lão đánh một chưởng thôi.”

Trong phòng lập tức im lặng.

Ngoại trừ Văn Nhân Hằng và Thủy bang chủ đã biết trước, mấy người còn lại đều nhìn y.

Diệp Hữu chủ động nói: “Không phải là ta không muốn nói, là không tìm được cơ hội thôi.”

Đây cũng là lời thật.

Y với Vệ Tấn đã ăn ý mấy năm nay, lần trước Nhâm Thiểu Thiên vì cứu y mà nhảy xuống sông, Vệ Tấn liền nghĩ cách dụ Nhâm Thiểu Thiên nói ra, sau đó Đinh Nhất Thành pháo Vệ Tấn theo dõi y với sư huynh, nhân cơ hội nói chuyện đã hỏi được cho y, cho nên y mới có thể nghi ngờ Nhâm Thiểu Thiên có thể là đại ca của y, lúc quay về đã không đợi được nữa dẫn người ra ngoài thành, sau đó y vì tức giận mà xé rách mặt với Đinh Nhất Thành, bị sư huynh kéo ra ngoài khách điếm ở, rồi mới trở về.

Y nói: “Ta đã ăn thuốc giải độc của Kỷ thần y rồi, bây giờ thấy vẫn ổn.”

Mọi người lại nhìn y một lần, rồi dời mắt đi.

Diệp Hữu biết bọn họ chắc hẳn không yên tâm, ngay cả sư huynh cũng vậy, nên không nói đến chuyện này nữa, nhìn Vệ Tấn hỏi: “Ngươi đưa Đinh Hỉ Lai đi đâu rồi?”

Vệ Tấn đáp: “Tìm chỗ ném rồi, sống hay chết thì xem vận may của hắn đi.”

Diệp Hữu không nói gì, trò chuyện mấy câu với bọn họ rồi ra ngoài ăn trưa, nhân cơ hội nói dự định của mình.

Mọi người bị ván cờ này kéo đi quá lâu, đều muốn nhanh chóng giải quyết, nên không hề phản đối việc y muốn đến thành Hoa Dương, sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau xuất phát sớm.

Chuyện ma đầu chưa chết đã lan khắp nơi, hiệp khách giang hồ ùn ùn kéo đến đồ ma, Bạch trưởng lão và Quý trưởng lão cũng hội hợp cùng bọn họ, đội ngũ càng lúc càng lớn, sĩ khí cũng ngày càng dâng cao.

Đi suốt sáu ngày đường, bọn họ đã gặp được đoàn người của Ngụy Hải Đức.

Hai bên đều dừng lại.

Nhóm người phương trượng đều bước xuống xe ngựa, đứng ở tuyến đầu.

Diệp Hữu cũng xốc mành xe lên đi xuống, nhưng ngay lúc y sắp chạm chân xuống đất, quanh thân bỗng nhảy ra vài hiệp khách, trong đó thậm chí còn có cao thủ của ‘Thương Khung’ và ‘Nguyệt Ảnh’. Bọn chúng sớm đã canh giữ quanh xe ngựa, thấy y xuất hiện liền đồng loạt tấn công về phía y, muốn bất ngờ xuất chiêu khiến y không kịp đề phòng.

Mọi người biến sắc: “Đó là người của quân trắng! Dương công tử mau tránh đi!”

“Dương công tử cẩn thận!”

“Dương công tử!”

Diệp Hữu đứng lại ngẩng đầu, bị ép sát trong vòng vây kiếm khí của đối phương.

Ngụy Giang Việt là con tin quan trọng, nên cũng ngồi cùng xe ngựa với bọn họ, đang định lao xuống thì bị Văn Nhân Hằng đè vai giữ lại, ngay sau đó chỉ thấy bóng người vụt qua, tiếp đó là mấy tiếng vang “bịch bịch”, những kẻ đó bị đánh bật ra ngoài.

Mọi người nhìn kỹ, liền thấy vài trưởng lão của Ma Giáo bao gồm cả “Diệp giáo chủ” đồng loạt xuất hiện đá bay đám người kia, cũng bảo vệ chặt chẽ Dương công tử ở chính giữa.

Mọi người yên lòng, bỗng thấy Ma Giáo cũng thuận mắt lắm.

Diệp Hữu nhìn Ngụy Hải Đức, cười nói: “Một lần hai lần ba lần, lần nào tính kế cũng bị ta nhìn thấu, sao còn dám làm nữa vậy? Bây giờ có phải rất khó chịu không? Thôi, để bù đắp, lát nữa ta cho ngươi một bất ngờ nè.”

Ngụy Hải Đức nghiến răng, thầm nghĩ Ma Giáo phá hỏng chuyện của ông ta.

Diệp giáo chủ kia không biết động kinh gì, lúc trước luôn tỏ vẻ chẳng liên quan gì đến mình, lần này lại chủ động nhảy ra.

Các vị tiền bối thở phào, nói: “Đa tạ Diệp giáo chủ đã ra tay cứu giúp.”

Bách Lý trưởng lão đáp: “Làm theo bổn phận mà thôi.”

Mọi người chớp mắt, vẫn chưa hiểu câu này có ý gì, thì thấy hắn tháo mặt nạ ra.

Bọn họ hoảng hốt, căng thẳng mà nhìn, liền thấy dưới mặt nạ là gương mặt của Bách Lý trưởng lão, thì vô cùng kinh ngạc, trước đó bọn họ tưởng là Bách Lý trưởng lão ở lại trông giữ Ma Giáo, ai ngờ lại không phải.

Không, không đúng, đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là Bách Lý trưởng lão ở đây, vậy Diệp giáo chủ ở đâu?

Bách Lý trưởng lão trước mắt bao người giơ tay lên, đưa mặt nạ ra phía sau. Diệp Hữu nhận lấy đeo lên mặt mình, khóe miệng khẽ nhếch, nở một nụ cười đầy tà khí mà bạch đạo vô cùng quen thuộc.

Ngụy trang chủ: “…”

Ngụy Giang Việt: “…”

Tiền bối võ lâm: “…”

Hiệp khách giang hồ: “…”

Đám thiếu bang chủ: “…”

Diệp Hữu mỉm cười nhìn mọi người đang ngây ra, giọng điệu rất ngứa đòn: “Để báo thù, những ngày qua bổn tọa bất đắc dĩ phải diễn trò đùa này, thứ lỗi.”

Mọi người: “…”

Xung quanh tĩnh mịch.

Một giây sau, trong đầu mọi người quỷ dị hiện lên một chữ.

—— Thao!

“Ha ha ha ha ha ha…”

Tạ Quân Minh thấy cảnh như vậy, ngồi trong xe ngựa bên cạnh cười vang.

Tả hộ pháp lau mồ hôi: “Cung chủ đừng cười nữa, nếu cười nữa lỡ bọn họ sẽ cùng chung mối thù chém ngươi với Diệp giáo chủ thì sao!”

Tạ Quân Minh nói: “Nghĩ gì vậy, ma đầu với A Hữu đặt cùng một chỗ, ngươi nói xem bọn họ sẽ chọn ai?”

“Tất nhiên là ma đầu,” Tả hộ pháp nói xong mới hiểu, hoảng sợ nói, “Cho… cho nên oán hận của bạch đạo sẽ trút lên đám người Ngụy Hải Đức sao?”

Tạ Quân Minh nói: “Nếu không ngươi nghĩ tại sao A Hữu lại cố tình chọn lúc này để làm rõ thân phận?”

Tả hộ pháp: “…”

Diệp giáo chủ quả nhiên đáng sợ!

Tạ Quân Minh nói: “Không được, ta ngày càng thích y hơn, chúng ta cướp y từ tay Văn Nhân Hằng luôn đi!”

Tả hộ pháp lau mồ hôi: “Cung chủ đừng làm loạn nữa!”

Suýt nữa là quên, đây cũng là một tên làm người ta phải sầu bạc tóc! Hơn nữa bản lĩnh gây chuyện không hề thua kém Diệp giáo chủ, sốt ruột quá đi!