Giáo Chủ Của Ta Sao Có Thể Đáng Yêu Như Thế

Chương 52: Không bình thường




Lời này của Hạ Thiển Ly vừa nói ra, thị vệ liền vội vàng kéo tay nữ tử phấn y xoay người muốn đi. Chờ đến khi hắn ý thức được việc mình nên làm là phải che miệng nữ tử phấn y lại thì đã quá muộn.

“Bởi vì người Vương gia thích chính là hắn chứ không phải ta!”

Thị vệ đỡ trán, quay đầu liếc mắt đầy thâm ý nhìn về phía nữ tử phấn ý.

“Ngươi cảm thấy khả năng bản thân có thể vì thân thể yếu đuối mà té xỉu lớn không?”

Nữ tử phấn y còn thật sự tự hỏi một chút.

“Ta nghĩ Vương gia sẽ tin tưởng rằng ta bị người ta đánh ngất hơn.”

“…”

Thị vệ im lặng buông bàn tay giơ lên xuống.

Tần Hoài Phong cảm thấy cực kỳ có hứng thú với câu nói vừa rồi của nữ tử phấn y kia.

“Cô nương có thể giải thích một chút về câu nói vừa rồi không?”

Thị vệ cướp lời nữ tử phấn y trả lời trước.

“Không rảnh.”

Nói xong tiếp tục kéo tay nữ tử phấn y muốn đi.

Nữ tử phấn y liều mạng phản kháng.

“Ta không muốn về!”

“Vương gia đang đợi ngươi.”

Ngữ khí của thị vệ rất kiên quyết.

Vừa rồi lúc người này dám muốn hắn cùng rời đi, Vương gia liền từ phía trước đến phía sau trừng mắt nhìn hắn không dưới mười lần.

“Ngươi đi nói với y ta đau bụng, đi về trước!”

Nữ tử phấn y lại liều chết không theo.

“Ngươi cho dù thoát được lần đầu, cũng không trốn thoát được mười lăm. Đừng quên ngày mai ngươi cũng phải đi theo Vương gia.”

“Ta sẽ đau bụng thật lâu thật lâu!”

“Muốn đau mười tháng chắc!”

“Lão tử nằm im ở trong bụng mẹ mình tám mươi mốt năm.”

Tần Hoài Phong vẫn khoanh tay đứng bên cạnh xem trò vui nhàn nhã nói xen vào.

Nữ tử phấn y lập tức nghiêm mặt nói với thị vệ.

“Nói với Vương gia, ta đây tám mươi mốt năm nữa cũng không rảnh.”

“… Ta nghĩ Vương gia hẳn là sẽ tin chuyện ngươi té xỉu hơn.”

Thị vệ giơ tay lên, nhưng động tác của Tần Hoài Phong vẫn nhanh hơn hắn. Không đợi thị vệ phục hồi *** thần, nữ tử phấn y đã được kéo đến phía sau Tần Hoài Phong.

“Nếu cô nương không muốn, vị công tử này cần gì phải ép buộc?”

Nữ tử phấn y trốn sau người khác lập tức phụ họa.

“Đúng, đã nói hắn muốn bức người lành làm kỹ.”

“Ta sao có thể làm như vậy!”

Thị vệ cả giận nói.

Tần Hoài Phong quay đầu nhìn về phía nữ tử phấn y.

“Hắn đang kỳ thị ngươi.”

Thị vệ 囧.

“… Ta là nói ta căn bản không có làm như vậy.”

Tần Hoài Phong cười nhạt.

“Vậy thì có chuyện gì xảy ra?”

Thị vệ không nói.

Nữ tử phấn y thực ra lại rất phối hợp.

“Người Vương gia thích là hắn, không phải ta, nhưng hiện tại hắn lại muốn ta đi thay thế hắn gả cho Vương gia.”

Tần Hoài Phong kinh ngạc.

“Vương gia là đoạn tụ?”

Nữ tử phấn y lại nghiêng đầu suy nghĩ một lát mới hàm hồ nói:

“Xem như đi.”

Tần Hoài Phong và Hạ Thiển Ly trao đổi ánh mắt một chút.

“Lời này có căn cứ gì?”

Nữ tử phấn y mới nãy còn trả lời rất kiên quyết hiện tại lại chần chừ.

“Cái này… Khó mà nói…”

Trong đầu Tần Hoài Phong đột nhiên hiện lên một ý niệm.

“Là chuyện rất hoang đường sao?”

Nữ tử phấn y vẻ mặt khác thường gật gật đầu.

Có điều không đợi Tần Hoài Phong tiếp tục hỏi thăm, nữ tử phấn y đã siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn mà mở miệng.

“Cho nên ta mới không muốn gả cho người vốn không hề yêu mình mà. Vốn là nữ nhi của Tổng tiêu đầu tiêu cục Trường Phong uy danh lan xa, từ nhỏ ta đã lập chí muốn tìm một nhân sĩ giang hồ võ công cao cường làm phu quân.”

Nữ tử phấn y nói xong liền đưa mắt mang theo thâm ý liếc nhìn về phía Tần Hoài Phong cùng Hạ Thiển Ly.

Tần Hoài Phong vội vàng nghiêng người chắn trước Hạ Thiển Ly.

“Đáng tiếc chúng ta đều không thích hợp với cô nương.”

Đáy mắt của nữ tử phấn y tràn ngập thất vọng sâu sắc.

“Không thích hợp chỗ nào?”

“Giới tính không thích hợp.”

“…”

Thất vọng trong mắt nữ tử phấn y chuyển thành u oán.

Tần Hoài Phong lộ ra tươi cười sáng lạn đến chói mắt.

“Nhưng chúng ta có thể trợ giúp cô nương.”

Lời này vừa nói ra, ba ánh mắt ở đây lập tức bắn thẳng về phía Tần Hoài Phong.

Nữ tử phấn y ngạc nhiên mà mở to hai mắt.

“Giúp như thế nào?”

Tần Hoài Phong cười càng sáng lạn hơn.

“Cô nương không phải không muốn đi bồi Vương gia sao? Chúng ta có thể giúp cô nương tìm một chỗ trốn đi.”

Nữ tử phấn y a lên một tiếng.

Thị vệ cũng a lên một tiếng.

“Ta đây nên làm cái gì bây giờ?”

Tần Hoài Phong rất chu đáo đáp.

“Chúng ta có thể bắt cóc cả ngươi theo luôn.”

Một lời nói ra tình huống hiện tại. Ngạc nhiên trong mắt nữ tử phấn y chuyển thành khẩn trương.

Thị vị cũng ‘xoạt’ một tiếng rút kiếm ra.

“Các ngươi là ai?”

Tần Hoài Phong thành khẩn trả lời.

“Người Trung Nguyên.”

Thị vệ không nói gì, nghiêm mặt tiến lên phía trước, nhưng chỉ thấy một luồng sáng lạnh xẹt qua, thị vệ đã bị bức phải lùi lại mấy trượng, thiếu chút nữa ngã nhào ra đất. Trên thân kiếm cũng có thêm một lỗ hổng.

Hạ Thiển Ly cầm kiếm sắc trong tay, hạ mắt lạnh lùng nhìn về phía thị vệ.

“Có thể yêu cầu đổi đạo cụ một chút được không.”

Thị vệ cắn răng.

“Không cần ngươi nghĩ nhiều.”

“Ta là đang nói với kiếm.”

“…”

Tuy rằng bị sỉ nhục như vậy, nhưng thị vệ cũng biết rõ bản thân không phải đối thủ của hai người trước mắt, nhưng nếu bỏ lại nữ tử phấn ý chạy trốn thì khẳng định sẽ bị Vương gia phạt nặng.

Cái này rốt cuộc là…

“Nếu như giả bộ ngất xỉu, chúng ta sẽ không ra tay đánh ngươi.”

Tần Hoài Phong nhìn ra u buồn trong lòng thị vệ chu đáo mà đề nghị.

“A, ta hôn mê.”

Nữ tử phấn y rất thức thời mà đỡ trán, liền yếu đuối ngã vào trong lòng Tần Hoài Phong.

Tần Hoài Phong vội vàng đẩy ra, tỏ vẻ mình trong sạch, cũng rất thương tâm mà nhìn ra Hạ Thiển Ly căn bản không thèm nhìn hắn.

Thị vệ đang định thu kiếm vào trong rồi giả bộ choáng, Tần Hoài Phong vội vàng ngăn cản hắn.

“Ngươi đến đỡ vị cô nương này đi.”

Vẻ mặt thị vệ do dự.

“Ta đây không phải là thành đồng lõa sao?”

Tần Hoài Phong chu đáo cho hắn một lối thoát.

“Ngươi là bị ép bức.”

Thị vệ đành phải gật đầu.

Vì vậy mọi người đi đến phân đà của Ma giáo. Trung Đường chủ vừa vặn đến đây làm việc, sau khi sai người nhốt nữ tử phấn y và phị vệ vào trong phòng, lại không lập tức rời đi.

Hạ Thiển Ly thản nhiên nhìn lướt qua Trung Đường chủ.

“Có việc?”

Trung Đường chủ sau khi nói quanh co một hồi lâu mới thật cẩn thận mà mở miệng.

“Về chuyện tin vịt giữa thuộc hạ và Quái y Vô Ngôn…”

Tần Hoài Phong cảm khái mà vỗ vỗ vai Trung Đường chủ.

“Không thể tưởng được Chung Trưởng lão ở trong Ma giáo có sức ảnh hưởng lớn như vậy đấy.”

Sau khi nghe hắn và Hạ Thiển Ly ăn nói bừa bãi mà bịa chuyện một hồi, Chung Trưởng lão thế nhưng sai người đến Ma giáo tìm hiểu tình hình, vì thế bí mật không thể không nói của Tả Hộ pháp và Hữu Hộ pháp, cùng với chuyện Trung Đường chủ sau khi bị Thượng Đường chủ vứt bỏ thì, di tình lên Quái y Vô Ngôn thành đề tài của mọi người nói chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu.

Nhớ đến việc này, trong lòng Trung Đường chủ tràn đầy căm phẫn mà nói:

“Hơn nữa Quái y Vô Ngôn còn hợp sức làm rối chuyện này lên. Ta đã biết là tên kia vẫn có thành kiến với ta mà.”

Tần Hoài Phong vội vàng an ủi.

“Nói không chừng đúng là có ý với ngươi đâu.”

“…”

Hắn thật ra rất muốn rống lên chuyện này không phải đều là do các người nói bậy bạ ra sao.

Đầu sỏ gây tội chỉ mở miệng nói:

“Vậy ngươi là muốn bản Giáo chủ làm chuyện gì?”

Trung Đường chủ chính là chờ những lời này đến bạc cả tóc, ho khan hai tiếng, mới thật cẩn thận hỏi:

“Không biết Giáo chủ có thể làm sáng tỏ một chút giúp thuộc hạ hay không?”

“Làm sáng tỏ?”

Hạ Thiển Ly nhướng mày.

Trung Đường chủ gật đầu như giã gạo.

Nếu như Giáo chủ lên tiếng, loại lời đồn này hẳn là có thể yên lặng.

Tần Hoài Phong lại chủ động xin đi dẹp chuyện.

“Để ta thay Giáo chủ đi nói đi.”

“Ngươi muốn nói như thế nào?”

Trung Đường chủ có loại dự cảm không tốt.

“Sẽ nói có một tin tức xấu và một tin tức tốt.”

“…”

“Tin tức xấu là chứng đoạn tụ của Trung Đường chủ không có thuốc nào cứu được.”

“…”

“Tin tức tốt chính là may mắn Quái y Vô Ngôn cũng bị lây bệnh.”

Trung Đường chủ cảm thấy một chút chờ mong mình từng có mới thật sự là không có thuốc nào cứu được.

Hắn nghiêng người lại, để gương mặt tươi cười xấu xa kia của Tần Hoài Phong dời khỏi phạm vi tầm mắt của hắn.

“Như vậy Giáo chủ…”

Hạ Thiển Ly mặt không chút thay đổi mà thản nhiên nói:

“Nói như vừa rồi không phải tốt lắm sao?”



Trung Đường chủ che mặt lại.

Trong phòng chỉ còn lại Giáo chủ Ma giáo bị hóa đen cùng Chưởng môn chính phái cũng đã sớm bị hóa đen.

Hạ Thiển Ly ngồi xuống. Ngón tay thon dài gõ lên bàn một cái.

Tần Hoài Phong vội vàng đưa trà lên.

Hạ Thiển Ly sau khi uống một hơi, cũng không nhìn Tần Hoài Phong, thản nhiên nói:

“Ngươi muốn dùng hai người kia làm điều kiện để trao đổi tình báo?”

“Trực tiếp hỏi sẽ nhanh hơn.”

Hạ Thiển Ly cười lạnh.

“Ngươi cảm thấy đường đường là một Vương gia sẽ mạo hiểm tiến đến vì một nữ tử sao?”

Tần Hoài Phong nhún vai.

“Ta đây phải đi hỏi y có đến hay không.”

Lúc đi qua sân, một đệ tử Ma giáo vội vàng đi tới nói:

“Vị cô nương mà Tần công tử mang đến kia ồn ào đòi uống rượu, nên làm gì bây giờ?”

Tần Hoài Phong cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói:

“Vậy cho nàng ta uống đi.”

Những lời này sau đó khiến hắn cảm thấy có chút hối hận.

Vương phủ canh phòng nghiêm cẩn, nhưng lúc này phần đông thị vệ đều được phái đi tìm người. Đối với điểm ấy, Tần Hoài Phong cảm thấy rất vừa lòng. Hắn như đi vào chỗ không người bước thẳng vào bên trong.

Dù sao đối phương cũng là Vương gia quyền khuynh triều đình, Tần Hoài Phong không có lộ diện, tự nhiên cũng không nhìn thấy tướng mạo của đối phương, tuy rằng hắn rất là tò mò. Phóng phi tiêu có gài thêm mảnh giấy vào trong phòng xong, hắn liền định rời đi. Lúc này cửa sổ bỗng dưng bật mở. Tần Hoài Phong trốn ở một góc bí mật nghe được một giọng nói lạnh lùng.

“Ngươi biết mình đang chọc đến ai?”

Tần Hoài Phong cười khẽ.

“Ta nghĩ ta cũng không chạm nhầm cửa.”

“Trong tay bổn vương có nắm quân quyền.”

Giọng nói lạnh lùng mang theo tức giận.

Tần Hoài Phong vẫn nhẹ nhàng bâng quơ mà trả lời.

“Vương gia có thể đánh cuộc một lần.”

Sau đó liền trèo tường rời đi.

Mà Vương gia cũng không đánh cuộc, vào nửa đêm cứ theo ước định mà một mình đi đến nơi mà Tần Hoài Phong chỉ định trong mảnh giấy. Can đảm như thế, hại Tần Hoài Phong còn ngượng ngùng oán giận đối phương không có mang theo lễ gặp mặt đến.

Hơn nữa thực sự không giữ chữ tín chính là bên của hắn. Bởi vì hắn viết ‘sẽ trả vị cô nương kia hoàn hoàn chỉnh chỉnh lại cho Vương gia’, nhưng trên thực tế chính là ‘say khướt mà trả lại cho Vương gia.”

Có điều say đến bất tỉnh nhân sự đã có thể xem như không tồi. Phải biết rằng khi Tần Hoài Phong đến phòng nhốt người, mở khóa cửa ra, lúc đẩy cửa ——

“Cởi! Kêu ngươi cởi, ngươi cởi đi!”

“Không muốn! Buông!”

Loại giọng nói quen thuộc rất trắng trợn này cùng cảnh tượng bình thường đều là nam tử vô lại đùa giỡn nữ tử trong sạch, hiện tại đưa đến đây, biến thành nữ tử vô lại đùa giỡn nam tử trong sạch.

Tần Hoài Phong lập tức xoa xoa mắt, đóng cửa lại.

“Chẳng lẽ là cách ta gõ mở cửa không đúng?”

Sau đó, thị vệ y phục không chỉnh che mặt tông cửa xông ra. Nữ tử phấn y trong phòng mờ mịt mà giữ nguyên động tác, ngửa mặt ngây ngốc nhìn một hồi lâu rồi sau đó ngã ‘bịch’ một cái xuống đất.

Cho nên bọn họ đúng là khênh nữ tử tống ra khỏi cửa.