Giáo Chủ Của Chúng Ta Bị Heo Ủn

Chương 23




Ban đêm.

Tiểu vương gia khoác áo lê giày*, đi vào phòng.

(*K xỏ vào hết mà chỉ bỏ mũi chân vào í ^^.)

Nhìn thấy Giáo chủ nằm nghiêng trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tối nay y đã sớm về phòng tắm gội, lúc này tóc dài đen nhánh còn mang theo hơi nước, xõa một gối.

Tiểu vương gia tiến đến gần, vớt mấy lọn tóc rũ xuống bên giường bỏ lại bên gối, cúi người đè lên.



Chỉ để lại một ngọn nến lắc lư ở gian ngoài.

Chiếu vào trong giường.

Giáo chủ vẫn nằm nghiêng, ngón tay thon dài nắm chặt mép giường, nhíu mày thở dốc, mới có thể nhịn xuống khoái cảm ngứa ngáy của huyệt sau bị xâm phạm.

Thân dưới của y bị mở mộng một cách xấu hổ, lại để cho Tiểu vương gia nắm một chân dài treo trên vai.

Bời vì đâm rút hung ác thần tốc, Giáo chủ bị làm đến khoái cảm từng cơn, xoang mũi không tự chủ tràn ra tiếng ngâm khe khẽ.



Chờ một vòng kết thúc.

Tiểu vương gia rút dương v*t của mình ra khỏi huyệt sau của Giáo chủ, mang theo từng sợi d*m thủy cùng dịch trắng, khiến hạ thân ẩm ướt dính nhớp không chịu nổi của Giáo chủ càng thêm chật vật. Cái miệng nhỏ đỏ bừng kia lại giống như còn chưa ăn đủ, cực kỳ dâm đãng giương cái miệng nhỏ cố gắng phun ra nuốt vào.

Tiểu vương gia nhìn đến thích thú, nhịn không được lại đút một ngón tay vào cho nó ngậm lấy.

Chọc cho dương v*t phía trước của Giáo chủ trào ra mấy giọt dâm dịch.

“A… ư.. đi ra ngoài..”

Tiểu vương gia thả chân dài trên vai xuống, cúi người nằm nghiêng mặt đối mặt với Giáo chủ.

Cong môi cười xấu xa: “Ta thấy chỗ này của ngươi còn muốn ăn…”

Giáo chủ thở dốc, thân thể sau khi lên đỉnh thật sự chịu không nổi tra tấn như vậy: “Ta khó chịu… ngươi lấy ra đi…”

Tiểu vương gia chỉ cười cười, tới gần cắn vành tai Giáo chủ, thấp giọng: “Ngươi khó chịu đó chính là sung sướng, ta hiểu.”

Đồ khốn! Giáo chủ tức giận muốn ói máu.

Thân thể lại bị Tiểu vương gia đùa giỡn không có biện pháp tự khống chế. Nhiều ngày hoan ái đã dạy dỗ cơ thể y thành vô cùng mẫn cảm, tên khốn này chỉ cần thổi hơi ấm vào tai y cũng có thể khiến cho y nổi lên từng trận tê ngứa từ xương cốt. càng đừng nói đến sờ y hai cái, eo kia đều có thể mềm nhũn.

Giáo chủ không trông chờ vào gia hỏa ác liệt này có thể nghe lời, tự vươn tay đi bắt lấy cổ tay của Tiểu vương gia, khoảnh khắc chạm vào đầu ngón tay đều run rẩy, hoảng loạn rút tay của hắn ra, Giáo chủ xoay người hướng mặt vào trong, cuộn chăn không để ý tới Tiểu vương gia nữa.

“Bảo bối ngươi tức giận?”

Tiểu vương gia lại gần liếm hôn gáy Giáo chủ, ịn thành một chuỗi vệt đỏ ở xương hồ điệp gợi cảm.

Qua hồi lâu bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, xoay người xuống giường.

Lúc trở về kéo chăn của Giáo chủ, thoáng cái chui vào.

Ý cười nồng đậm nói: “Ngươi không muốn tay của ta tiến vào liền không vào, chúng ta đổi thứ tốt được không?”

Nói xong sờ đến lỗ nhỏ của Giáo chủ, tay cầm một viên dạ minh châu tròn trịa bóng loáng đẩy vào.

“A… ngươi!…” Giáo chủ không hề phòng bị, bị đút đến kinh hoảng lại bối rối.

Thứ kia vừa vào lối đi đã bị lỗ nhỏ ướt nóng hút vào bên trong.

Hạt châu lành lạnh chậm rãi đè ép vách trong đang hỗn loạn.

Giáo chủ ngay cả mắng cũng không mắng ra miệng được, chỉ có thể bị Tiểu vương gia bẻ vai qua nằm ngửa trên giường, môi đẹp run rẩy, suy yếu trừng mắt.

“A a… ư … a a… không…”

Liên tiếp, lại bị đẩy vào mấy viên dạ minh châu.

Bị cái miệng nhỏ tham ăn ngậm vào liền bị hút vào chỗ sâu.

Lại làm cho Giáo chủ bị kích thích, đưa tay ôm lấy cổ Tiểu vương gia, ngửa cổ rên rỉ.

“A… ha… ra, đi ra ngoài… đi ra ngoài… ô…”

Hạt châu lăn lộn đè ở sâu bên trong huyệt, khiến cho người cảm thấy thẹn không chịu nổi.

dương v*t dưới thân rồi lại đứng thẳng tắp trong khoái cảm điên cuồng, cọ xát bụng của Tiểu vương gia.

“Ta chịu không nổi… a ô… a…”

Mỹ nhân lộ ra thần thái hương diễm dâm mỹ như vậy.

Tiểu vương gia cũng không nhịn được hôn liếm cổ Giáo chủ, đưa tay xoa nắn phía trước của Giáo chủ, lợi dụng lúc người gặp khó khăn: “Ngoan, vậy liền gọi một câu ta thích nghe.”

Giáo chủ khó mà tiếp nhận.

Chậm chạp gắng gượng hồi lâu, bị hạt châu tra tấn đến càng chật vật.

Lúc nhận ra cửa huyệt lại bị nhét một hạt châu, cuối cùng nhịn không được khóc nức nở kêu rên ra tiếng:

“Ưm… ô… phu, phu quân… phu quân…”

“Ô ô… phu quân…. lấy ra…”

Giáo chủ nước mắt nước mũi đầy mặt, hai gò má đỏ ửng.

Thần trí nghiễm nhiên đã ở bên bờ vực sắp sụp đổ.

Lại nghe thấy Tiểu vương gia nói: “Ngoan… ta đây cũng không có biện pháp giúp ngươi, bảo bối vẫn là tự mình nhả ra thôi.”

“!!!”

Thật sự không bằng cầm thú!