Không khí buổi sáng rất tươi mát, tia nắng ban mai sạch sẽ ấm áp đem cả hẻm nhỏ chậm rãi chiếu sáng lên.
Liễu Nhất lưng đeo cặp sách ra khỏi cửa chính, sau đó một đường đi về hướng bắc, hẻm nhỏ thật dài chỉ có mình cậu, ánh mặt trời theo cước bộ ngày càng sáng lạn, chỉ là hẻm nhỏ này hôm nay tựa hồ có chút điểm dài quá mức, sao vẫn còn chưa đến cuối chứ?
Cậu trong lòng nghĩ như vậy, bước chân cũng không tự giác nhanh hơn, đi khoảng năm phút đã đến "Chỗ cũ", nhưng đầu hẻm trống rỗng rộng lớn cái gì cũng không có.
Có lẽ là mình tới quá sớm.
Liễu Nhất tự an ủi trong lòng, ngoan ngoãn ở vị trí trước kia của Hạ Nghị giống như học sinh tiểu học bị phạt đứng, ngay ngắn nghiêm túc, thành thành thật thật chờ đợi tại chỗ.
"Tầm dương giang đầu dạ tống khách,
Phong diệp địch hoa thu sắt sắt.
Kim dạ văn quân tỳ bà ngữ,
Như thính tiên nhạc nhĩ tạm minh." *
*__"Ban đêm đưa tiễn khách ở đầu sông Tầm Dương,
Gió thu thổi vào lá phong, hoa lau hiu hắt.
Đêm nay nghe được tiếng tỳ bà của nàng,
Như nghe được tiếng nhạc tiên, tai tạm nghe rõ ràng."
Mặt trời ló ra sau đó lên cao rất nhanh, trên đường một mảnh thoáng đãng.
Liễu Nhất thành thật đứng dựa vào tường nhàm chán đọc bài thơ "Tỳ bà hành", còn mấy câu chưa đọc xong thì giọng nam quen thuộc trêu chọc vang lên đánh gãy cậu "Buổi sáng đã đứng đọc cái gì vậy?"
"Tọa trung khấp hạ thùy tối đa?
Giang châu tư mã thanh sam thấp." **
** "Trong đám ấy ai khóc nhiều nhất,
Tư mã Giang Châu ướt đẫm vạt áo xanh."
(Liễu Nhất đọc bài thơ Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị.
Bài thơ được viết trong thời gian ông bị giáng chức làm Tư mã quận Cửu Giang, khi đi đưa tiễn khách ở cửa sông Bồn, nghe được tiếng tỳ bà của một nữ ca xướng, sau khi hỏi chuyện ông về ngẫm lại lời nàng nói và hiểu ra ý nghĩa của cảnh ngộ lưu đày và viết bài thơ ngâm tặng nàng)
Liễu Nhất nhanh chóng đem vài câu còn lại đọc xong mới ngẩng đầu đáp: "Đọc thuộc lòng thơ."
Hạ Nghị thấy cậu quy quy củ củ đứng dựa góc tường, lại nghe ngữ khí nghiêm trang của cậu không khỏi bật cười, vốn dĩ chỉ tính tìm một người bộ dạng đẹp, không nghĩ tới tính cách của người này càng tiếp xúc càng làm cho người ta cảm thấy thú vị.
Luôn dùng biểu tình nghiêm trang làm chút chuyện đáng yêu.
Liễu Nhất không rõ nhìn hắn, đọc thơ có cái gì buồn cười? Hạ Nghị thật là kỳ quái!
Hạ Nghị trực tiếp đem xe đỗ trước mặt cậu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia bày ra biểu tình vừa hoang mang vừa hơi kiêu ngạo, nhịn không được đưa tay vén tóc mái thật dày trước trán cậu, tay kia thì nhẹ nhàng tháo xuống cặp kính đen, lộ ra cái trán trơn bóng xinh đẹp cùng đôi mắt hạnh ẩm ướt câu người.
Hắn cúi người cơ hồ muốn đem mặt mình dán đến trên mặt đối phương, nghiêm túc mà chuyên chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, thấp giọng nói: "Chào buổi sáng, bạn học Liễu Nhất."
Liễu Nhất khẩn trương nắm quai cặp, thân thể theo bản năng hơi nghiêng, khuôn mặt con trai phóng đại trước mắt giống như tùy thời đều có thể hôn xuống, khuôn mặt kia càng nhìn gần càng cảm thấy đẹp.
"Chào buổi sáng?"
Thanh âm của Liễu Nhất không lớn, còn mang theo một tia run rẩy không biết làm sao, phối hợp khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo bày ra vẻ vô tội kia thoạt nhìn vừa nhu thuận vừa yếu ớt, làm cho người ta muốn hung hăng hôn một cái nhưng lại sợ dọa đến cậu.
Hạ Nghị cố nén lại suy nghĩ xúc động muốn hôn một cái lên hàng lông mi vừa dài vừa dày lại cong cong của cậu, hài lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia bày ra vẻ xinh đẹp, tầm mắt nóng bỏng giống như muốn đem dung mạo tinh xảo mê người kia chặt chẽ nhớ kỹ.
Thẳng đến khi đối phương bị hắn nhìn chăm chú đến không được tự nhiên mà chuẩn bị kháng nghị mới buông tay, đem kính mắt một lần nữa trở về vị trí cũ trên mũi cậu, còn thuận tiện giúp cậu sửa sang lại tóc mái bị làm loạn.
Sauk hi để tóc mái dày che khuất lông mi và mang cặp kính gọng đen mà ông lão ở cổng trường cũng không đeo, người trước mắt nháy mắt từ một tiểu mỹ nhân tinh xảo biến thành dáng vẻ "trạch nam".
Hạ Nghị trước kia cảm thấy đeo mắt kính như vậy vừa quê mùa vừa xấu, nhưng khi nhớ tới chuyện ở thư viện hôm qua liền cảm thấy ăn mặc không thuận mắt như vậy, kiểu tóc xấu như vậy cũng có thể trêu hoa đào, vẫn là không cần thay đổi thật mới tốt.
Liễu Nhất không biết suy nghĩ của Hạ Nghị, đưa tay đè ép tóc mái bị đối phương làm loạn, trong lòng hoang mang không thôi, Hạ Nghị vì cái gì cứ làm loạn tóc mái của mình, còn thích kéo xuống kính mắt của mình?
Chẳng lẽ kính mắt này thật sự đã xấu đến mức Hạ Nghị ghét bỏ không muốn nhìn sao?
Thế nhưng đây là anh trai tặng, rất đắt tiền.
Hạ Nghị thấy cậu vẻ mặt nghiêm túc giống như đang tự hỏi chuyện quốc gia đại sự, thỉnh thoảng còn không tự giác nhíu mi, nhịn không được ngắt lời nói: "Lại suy nghĩ cái gì, lên xe, anh mang cậu đi ăn sáng."
Liễu Nhất nghe vậy tạm thời dừng rối rắm, ngoan ngoãn lên xe, cái mông tận dụng khả năng của chỗ ngồi phía sau cùng người phía trước duy trì khoảng cách an toàn, hai tay nắm nhẹ vạt áo sơ mi của đối phương, không dám có nhiều tiếp xúc thân thể.
"Nam tử hán đại trượng phu xoắn xuýt như vậy làm gì, ôm thắt lưng tôi."
Hạ Nghị quay đầu nhìn cậu một cái, đưa tay trực tiếp túm cánh tay cậu đặt lên eo mình, ngữ khí thập phần đúng lý hợp tình cùng đứng đắn.
Cách một tầng áo sơ mi đơn bạc nhiệt độ cơ thể của đối phương truyền tới, Liễu Nhất không được tự nhiên tránh một cái, con trai bình thường lúc ôm thắt lưng đương nhiên không có gì, nhưng là vấn đề ở chỗ Hạ Nghị với cậu mà nói căn bản không thể tính là con trai bình thường.
Cho dù cách một tầng vải dệt nhiệt độ cơ thể truyền qua cũng sẽ làm cho cậu cảm thấy nóng lên, trái tim hồi hộp "Thình thịch thình thịch", cậu như kẻ trộm chột dạ cong thắt lưng, sợ đối phương nghe được tiếng tim đập quá mức kích động của mình.
Hạ Nghị dùng một tay ấn vào tay phải không cho cậu thu lại, giọng điệu lưu manh thúc giục: "Đưa tay kia lên.
Thắt lưng của tôi chỉ dành cho cậu.
Chỉ có một cơ hội, muốn không?"
Liễu Nhất nghe vậy lập tức từ bỏ giãy dụa, chịu đựng tiếng tim đập mạnh đỏ mặt run rẩy đưa tay kia lên, ngón tay ở trên bụng rắn chắc không dám động, nhỏ giọng nói câu: "Muốn."
Tuy rằng thanh âm phía sau rất nhỏ, Hạ Nghị vẫn là nghe được, khóe môi nhếch lên vui vẻ, phía đông mặt trời từ từ lên cao thật sự là rất đẹp.
Hứa Niên phát hiện hôm nay bạn cùng bàn của mình tâm tình không phải tốt bình thường, bình thường luôn mặt không chút thay đổi nay trên mặt tựa như nở hoa đào, thời điểm đem bài tập cho mình mượn chép thế nhưng còn ôn nhu nở nụ cười.
Đã quen với thiết lập "Mỹ nhân lạnh lùng", Hứa Niên tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh đồng thời có chút không chịu nổi ôn nhu bất thình lình, một bên vuốt mặt một bên nơm nớp lo sợ hỏi: "Nhất nhất, cậu lúc sáng trên đường đến trường nhặt được tiền hả?"
"Không có"
Ngữ khí đáp lời của Liễu Nhất vừa thoải mái vừa vui vẻ, âm cuối nhẹ nhàng như sắp bay tới trần nhà rồi, Hứa Niên cảm thấy lần này là thật sự xảy ra chuyện lớn, lo lắng nhìn cậu, ý đồ nhìn ra rốt cuộc chỗ nào bất thường.
"Làm sao vậy? Cậu thiếu tiền?."
Liễu Nhất cảm thấy bên người có tầm mắt tìm tòi nghiên cứu, quay đầu liền thấy biểu tình nghiêm túc của bạn cùng bàn, nghĩ đến lần trước Hứa Niên mua giày đá bóng xong túi tiền liền xẹp lép, lương thiện am hiểu nói, "Tớ hôm nay mang theo một trăm, có đủ hay không?" Thấy cậu thật sự từ cặp sách tìm ra tiền mặt màu đỏ đưa cho mình, Hứa Niên khoát tay hoảng sợ che mặt: "Cậu thật sự là của tớ sao?"
Liễu Nhất nghe vậy nghiêm trang phản bác: "Tớ không phải của cậu."
Hứa Niên nhìn biểu tình nghiêm túc của bạn cùng bàn đột nhiên từ chỗ ngồi trên đứng lên chạy tới trước cửa sổ sát đất liếc: hôm nay mặt trời mọc từ phía đông mà nhỉ!
Liễu Nhất đối với hành vi quỷ dị của bạn cùng bàn không bình luận, từ trong túi văn phòng phẩm tìm ra một chiếc bút máy kim loại màu đen, vui vẻ đọc từ điển tiếng Anh.
Liễu Nhất tâm tình tốt duy trì một cả buổi sáng, vì thế Hứa Niên cũng liền kiên trì không ngừng quan sát đến trưa, rốt cục ở thời điểm ăn trưa cũng tìm được đáp án..