___Đã beta___
Đang lúc hoàng hôn, ánh nắng chiều nhuộm đẫm hơn phân nửa không trung, ngay cả mặt đường cũng nhiễm nắng chiều mà ửng đỏ.
Sau khi Liễu Nhất làm xong bài tập, phòng học đã sớm không còn ai.
Cậu giống thường ngày thu dọn bàn học, xác nhận tất cả cửa sổ đều khóa kỹ rồi mới rời đi.
Vườn trường im ắng, khu dạy học đối diện bãi đỗ xe đã trống không, tóc mái thật dày theo gió tháng năm bay bay phiêu đãng.
Liễu Nhất đeo balo cũ màu xám, khẩu trang màu đen cơ hồ che nửa khuôn mặt, cậu đi ra khỏi khu dạy học, nhìn gạch dưới chân chuyển từ màu đỏ thành màu vàng rồi lại chuyển thành màu lam.
Cậu đếm nhẩm: một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười viên gạch đỏ.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu......!Sao lại chỉ có chín viên gạch vàng?
Liễu Nhất cảm thấy mình nhất định là đếm sót một viên, vì thế liền trở về viên gạch màu vàng đầu tiên đếm lại một lần nữa, lần này đúng rồi - mười viên gạch vàng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị hàng tóc mái dày cùng cặp kính đen che khuất lộ ra nụ cười đắc ý yếu ớt, khóe môi dưới khẩu trang hơi hơi giơ lên, Liễu Nhất tâm tình tốt tiêu sái ra khỏi sân trường.
Bác bảo vệ nhìn thấy cậu trước sau như một dặn dò: "Bạn học, chậm một phút nữa bác đã có thể đóng cửa, ngày mai nhớ rõ đi ra sớm một chút."
Liễu Nhất siết chặt quai cặp nhu thuận gật đầu, sau khi ra khỏi cổng trường thì đi theo đường lớn phía tây, khoảng một nghìn mét thì quẹo vào một ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ này là đường gần nhất để về nhà cậu.
Liễu Nhất không có xe đạp, cũng may nhà cậu cách trường học không xa, đi nhanh chút thì mười phút có thể về tới nhà.
Ánh mặt trời ngày càng yếu, ánh chiều tà chiếu lên da cũng không còn nóng.
Thời điểm Liễu Nhất gần đến đầu hẻm liền tiện tay kéo xuống khẩu trang, con đường này đã không còn nhiều người.
Khẩu trang còn chưa kịp thu lại cậu liền nhìn thấy phía trước có một thân ảnh cao lớn đang đứng dựa lưng vào tường.
Một đôi chân dài tùy ý bày ra, ngón tay thon dài cầm bật lửa châm thuốc lá, không chút để ý rít một hơi, như là đang đợi người.
Nam nhân nhìn có vài phần quen mắt, Liễu Nhất hơi nâng mắt nhìn một cái rồi nhanh chóng cúi đầu, dự cảm không tốt làm cho trong lòng cậu có chút hoảng sợ.
Một tay nắm chặt hai quai cặp trước ngực, một tay vô thố nắm chặt khẩu trang, bắt buộc chính mình không nhìn người trước mắt, thời điểm đến gần nam nhân không tự giác bước chân nhanh hơn.
Liễu Nhất có thể cảm giác được người kia đang nhìn mình, cậu thậm chí muốn bỏ chạy, nhưng lại sợ đả thảo kinh xà.
Ngay tại thời điểm Liễu Nhất nghĩ mình tránh được một kiếp, đối phương đột nhiên nhanh tay bắt lấy cặp sách của cậu rồi dùng sức kéo một cái.
Ngay sau đó, cả người cậu bị đặt trên tường.
Nam nhân......!Không, chính xác mà nói, hẳn là nam sinh.
Nam sinh có đôi mắt rất đẹp, vừa đen vừa sáng, thâm thúy như sao đêm, Liễu Nhất tưởng tượng mày kiếm mắt sáng bất quá cũng chỉ như vậy.
Nam sinh có khuôn mặt thập phần tuấn mỹ, góc cạnh rõ ràng, mũi thẳng, đôi môi mỏng tản ra hơi thở nguy hiểm.
Liễu Nhất vừa thấy hắn liếc mắt một cái liền vội vàng quay mặt dời đi tầm mắt, cậu biết người này, một "Đại nhân vật" nổi danh —— Hạ Nghị.
Trong truyền thuyết, hắn là một người ỷ mạnh hiếp yếu, học sinh cá biệt chuyên làm chuyện ác, ngay cả giáo viên cũng đối với hắn không có biện pháp, hơn nữa hắn cũng là nam sinh được các nữ sinh hoan nghênh nhất.
Sau khi đem cậu kéo lại, hắn dùng sức rít một hơi thuốc lá.
Ngay sau đó liền cúi đầu đối với Liễu Nhất nhẹ nhàng phun ra một vòng khói thuốc, không có ý tốt hỏi: "Chạy cái gì?"
Qua thời kỳ vỡ giọng, giọng nam trầm thấp mê người, có lẽ là bởi vì nguyên nhân hút thuốc nên giọng hắn ở độ tuổi này hiếm thấy lại thành thục khàn khàn, xứng với gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, thật sự dễ dàng làm cho người ta mê muội.
Cho dù thân là con trai, cũng rất khó kháng cự mà bị hắn hấp dẫn.
"Khụ khụ......"
Mùi thuốc lá xa lạ gay mũi làm Liễu Nhất sặc đến ho khan, hai mắt dưới kính đen dần dần đỏ, không biết là bị dọa sợ hay là sặc, lắp bắp giải thích: "Tôi không......!Không chạy."
"Không chạy?" Hạ Nghị khiêu mi, "Chân ngắn đều sắp bay lên rồi."
Chân ngắn?
Liễu Nhất tưởng mình nghe nhầm, nhất thời không thể lý giải lời nói của đối phương, trừng lớn ánh mắt mê man hỏi: "Cái gì?"
Hạ Nghị cũng không cùng cậu cẩn thận giải thích, tiện tay đem một nửa điếu thuốc vứt trên mặt đất rồi dùng giày dập lửa.
Liễu Nhất cả người đều dán trên tường đá sau lưng, nhưng cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở: "Vứt tàn thuốc lung tung sẽ bị phạt tiền."
"A ——"
Hạ Nghị cười nhạo một tiếng, ngón tay trắng nõn khớp xương rõ ràng, đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, Liễu Nhất ngơ ngác nhìn đôi tay kia tới gần mặt mình, trong lúc nhất thời thế nhưng quên mất sợ hãi, chính là ngừng thở.
"Kiểu tóc này đã xấu muốn chết, còn thêm kính mắt dày cộp, ông cụ ở cổng trường cũng không quê mùa như vậy."
Bất đồng với đôi tay tao nhã kia, thời điểm Hạ Nghị nói chuyện thực thô lỗ, khi nói chuyện còn đưa tay trực tiếp vén tóc mái thật dày của cậu lên làm lộ ra cái trán trắng nõn trơn bóng, sau đó tay còn lại kéo rớt mắt kính trên mũi.
Liễu Nhất có một làn da thực trắng, là cái loại hàng năm không thấy ánh mặt trời có chút nhợt nhạt, mắt hạnh trong suốt như nước mùa thu.
Nhìn ra được là thật sự cận thị, sau khi bỏ kính xuống cậu có chút không thích ứng hơi hơi nheo lại ánh mắt, lông mi dày đậm, run run như cánh bướm.
Liễu Nhất lớn lên rất đẹp, hoặc phải nói là thực mỹ.
Một nam sinh, dùng từ mỹ để hình dung cậu nhưng lại không làm người khác cảm thấy không đúng.
Hạ Nghị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không bị che lấp, ánh mắt dần trở nên thâm trầm, còn ẩn giấu một tia khát máu làm cho người khác không dễ phát hiện.
"Này......!Trả lại cho tôi!"
Liễu Nhất không nhận thấy được biến hóa của hắn, cậu rất ít khi ở trước mặt người lạ lộ toàn bộ mặt, lúc này liền thất kinh đưa tay đoạt lấy kính mắt của mình.
Hạ Nghị cao khoảng 1m90, tùy tiện nâng cánh tay, Liễu Nhất liền không thể với tới.
Liễu Nhất nghĩ hắn muốn cướp đi kính mắt của mình, lo lắng mở miệng giải thích: "Kính mắt của tôi không đáng tiền, cậu, cậu lấy cũng vô dụng."
"Yên tâm, tôi đối với kính mắt của cậu không có hứng thú."
Hạ Nghị nói xong đem kính mắt mắc ở trên đầu Liễu Nhất, vừa vặn ngăn chặn hàng tóc mái vướng víu, sau đó đưa tay nắm cằm Liễu Nhất nâng lên.
Cằm Liễu Nhất không có thịt, cùng khuôn mặt giống nhau khéo léo tinh xảo.
Hạ Nghị nhịn không được lấy ngón tay cọ cọ, làn da trơn nhẵn tinh tế.
Liễu Nhất không rõ nguyên do ngước mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy trước mắt bóng tối ập xuống, hơi thở ấm nóng của đối phương cách cậu càng ngày càng gần......!Ngay sau đó trên môi chợt lạnh.
"Ngô ——"
Liễu Nhất không thể tin trừng lớn mắt — học sinh cá biệt ỷ mạnh hiếp yếu trong lời đồn thế nhưng lại hôn mình?
Hạ Nghị ngũ quan gần như hoàn mỹ, Liễu Nhất chỉ cảm thấy đối phương liếc mắt nhìn mình, không tự giác nhắm hai mắt lại.
Hạ Nghị cũng không thật sự làm chuyện quá phận, ở trên môi cậu nhẹ nhàng liếm một chút sau đó liền thối lui.
"Cậu có phải hôn sai người rồi không? Tôi......!Tôi là con trai."
Liễu Nhất sợ tới mức muốn lui về phía sau, nhưng sau lưng là vách tường cứng rắn, cậu thất kinh đứng im tại chỗ.
Đưa tay dùng sức đè lại âm thanh "thịch thịch thịch" từ trái tim giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hạ Nghị nhìn thỏ con trước mặt chân tay luống cuống, thầm nghĩ: Lão tử chính là muốn hôn cậu!
Trên mặt lại giả vờ nghi hoặc: "Hửm, con trai? Không nhìn ra"
"Cậu......"
Liễu Nhất ủy khuất ánh mắt phủ kín một tầng hơi nước, cậu ngày thường rất ít khi cùng người lạ nói chuyện, ấp úng ngay cả cùng người khác cãi nhau cũng không thể.
Hạ Nghị thú vị ôm cánh tay nhìn xem cậu có thể nói ra lời nói như thế nào.
"Rất khi dễ người!"
Liễu Nhất nghẹn một hồi lâu mới nghẹn ra một câu như vậy, sau đó đưa tay dùng sức đẩy người xấu trước mắt một phen, nghiêng ngả lảo đảo đào tẩu.
"Sách ——"
Hạ Nghị không ngại bị cậu đẩy lên tường, khuỷu tay ma sát làm rách da, hắn không chút nào để ý, đưa tay chạm nhẹ môi mình, thì ra cảm giác hôn môn còn gây nghiện hơn thuốc lá.
Liễu Nhất, chúng ta còn nhiều thời gian..